Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 2366: Trăm Năm Thánh Bí, Chung Quy Thiên Đảo (2)

Chương 2366: Trăm Năm Thánh Bí, Chung Quy Thiên Đảo (2)Chương 2366: Trăm Năm Thánh Bí, Chung Quy Thiên Đảo (2)
"Từ Tiểu Thụ?" Con ngươi Mạc Mạt khẽ động.
"Đúng, duyên phận kỳ diệu như vậy, lúc trước hắn còn tại Phong Vân Tranh Bá đoạt quán quân với chúng ta, còn đánh. . . khục khục!"
Ý thức được mình lạc đề, Phong Vu Cẩn lập tức trở về:
"Tóm lại, các loại hậu thủ Tãn Chiếu lão tổ chuẩn bị, đều ném lên người Từ Tiểu Thụ, chờ hắn tiến vào Hư Không Đảo liền có thể kích hoạt."
"Trước đó vì. .. khục, bảo trì tự do, bản đế còn nhằm vào hắn. . . khụ khụ."
"Hư Không Đảo, đến cùng phát sinh chuyện gì?” Mạc Mạt không chú ý "nhằm vào", chỉ hiếu kỳ thế cục hiện nay.
Đối với chuyện này, kỳ thật Phong Vu Cẩn cũng chỉ biết đại khái, thuận miệng nói:
"Quá trình cụ thể, bản đế không tại, cho nên không rõ, chỉ biết nếu dựa theo kế hoạch đi tới, kết quả sẽ ra sao."
"Bản đế không phối hợp hành động, Bát Tôn Am luôn có thể tìm ra người thích hợp hơn, Từ Tiểu Thụ chính là người kia."
"Tại Bạch Quật, ngươi cũng thấy đấy, Thánh Đế chỉ dẫn đám người tranh đoạt Hữu Tứ Kiếm, giải trừ phong ấn Bạch Quật, làm mơ hồ ấn tượng đầu tiên."
"Kế hoạch tê liệt của Bát Tôn Am lúc này đã phát huy tác dụng, Thánh Thần Điện quả nhiên không quan tâm Bạch Quật, xem nó như việc cỏn con."
"Đúng lúc này, hắn đồng dạng tiến vào Bạch Quật, cùng đám người Tãn Chiếu lão tổ hoàn thành lần gặp mặt thứ hai, hẳn là ước định thời gian Hư Không Đảo giáng lâm." "Sau đó, Hư Không Đảo giáng lâm!"
Trở lại hiện tại, Mạc Mạt ngước mắt nhìn về phía Cô Âm Nhai, mơ hồ có thể nhìn thấy Thiên Không Thành cổ lão.
Thông qua ánh mắt Mạc Mạt, Phong Vu Cẩn cũng có thể nhìn thấy, ông ta cảm khái nói:
"Bản đế không ngờ, kế hoạch của Bát Tôn Am thật thành công, có thể đi xa như vậy, còn có thể thuận lợi như thế."
"Nếu vừa rồi không xuất hiện tình huống Thánh Đế quá cảnh, bản đế thật không cảm thấy hắn sẽ thành công."
"Nhưng hiện tại xem ra, Hư Không Đảo đại thế đã thành, cho dù là Đạo điện chủ, đoán chừng cũng bất lực xoay chuyển trời đất."
"Mục đích của Bát Tôn Am, đến cùng là gì?" Mạc Mạt không nhịn được hỏi tiếp.
"Rất đơn giản." Phong Vu Cẩn cười nhẹ một tiếng, không giấu diếm,'Chiếm hậu hoa viên phì nhiêu nhất của Ngũ Đại Thánh Đế thế gia, dùng nó làm căn cơ, mưu đồ tương lai."
Hậu hoa viên. .. ánh mắt Mạc Mạt lấp lóe, nhìn chằm chằm Thiên Không Thành phương xa, như có điều suy nghĩ.
"Ngươi thì sao?" Ngừng tạm, Mạc Mạt đổi giọng,'Chúng ta thì sao, chúng ta không cần lên Hư Không Đảo ư, ngươi tốt xấu gì cũng là một phần của kế hoạch."
"Chúng ta?" Âm thanh Phong Vu Cẩn chợt tăng cao,'Bé con, đừng nói đùa! Chúng ta đã là xe bị tuột xích, phải biết tự mình hiểu lấy chứ? Bát Tôn Am không tìm chúng ta tính sổ đã rất không tệ, ngươi còn muốn duỗi cổ chịu chết?" Ngươi ngược lại biết tự mình hiểu lấy, nhưng sao không lường trước được chuyện này. .. Mạc Mạt âm thầm lắc đầu, trong lòng tự nhủ, nếu ngươi làm theo kế hoạch, hiện tại đã có "tòng long chi công”.
Tuy nhiên tính tình nàng bình đạm, không thèm để ý những thứ này.
Không ởi thì không đi, cũng không quá quan trọng.
Phong Vu Cẩn nói không phải không có lý;Khó được tự do, muốn đi nhìn khắp non sông tươi đẹp". .. lời này cùng suy nghĩ trong lòng nàng, không mưu mà hợp.
Trong đầu, Phong Vu Cẩn còn đang thổn thức cảm khái:
"Tên tiểu tử Từ Tiểu Thụ kia, thật lợi hại!"
"Lúc ấy thiếu niên, nhìn không ra hắn tài hoa ngút trời, hiện tại long thế đã thành, phù diêu mà lên."
"Việc ngươi cần làm chính là giao hảo với hắn, như thế Bát Tôn Am sẽ không tính sổ chúng ta."
Mạc Mạt không có lên tiếng.
Giao hảo gì gì đó, nàng căn bản không có cân nhắc.
Nếu Từ Tiểu Thụ cần, nàng nhất định sẽ giúp hắn; nếu không cần, nàng cũng sẽ không áp quá gần.
Một mình. . . cũng rất tốt.
"Ngươi đó. . " Phong Vu Cẩn tựa hồ nhìn thấu tâm cảnh thiếu nữ, có chút bất đắc dĩ "Ngươi thật thông thấu! Không, quá thông thấu!"
Nên khuyên Phong Vu Cẩn đã sớm khuyên, giờ phút này ông ta không còn gì để nói.
"Hắn sẽ đến tìm ta." Mạc Mạt bỗng nhiên lên tiếng. "Cớ gì nói ra lời ấy?"
"Cảm giác."
"Ha. . Phong Vu Cẩn kém chút cười ra tiếng,'Hy vọng không phải tới tìm ngươi tính sổi"
"Là tìm ngươi tính sổ."
"Bản đế chính là ngươi! Chúng ta cùng ngồi trên một con thuyền!"
Mạc Mạt không có phản bác, cất bước muốn hướng phía trước.
Nàng muốn rời khỏi Vân Lôn Sơn Mạch.
Thí luyện sắp kết thúc, long mạch chi chủ, Tỳ Hưu Sơn chỉ tranh cái gì, Từ Tiểu Thụ không tại, Mạc Mạt không có hứng thú, chỉ là đi ngang qua sân khấu.
Nếu Từ Tiểu Thụ cần nàng tham gia Thánh Cung thí luyện, làm trợ thủ, nàng cũng không cần ở đây chiếm một cái danh ngạch, ra ngoài tìm là được.
Đi một vòng Vân Lôn Sơn Mạch, Mạc Mạt xem như hiểu ra.
Mặc kệ tham tham gia thí luyện chính quy thế nào, có Phong Vu Cẩn tại, nàng vĩnh viễn là một con chuột.
Đã như vậy, tiếp theo muốn đi đâu, trực tiếp đi là được, không cần giao vé vào cửa.
Phong Vu Cẩn tuy có hơi ồn ào, nhưng năng lực cũng rất mạnh.
Có thanh chìa khoá vạn năng kia, tính tình Mạc Mạt vốn đạm mạc, càng trở nên hờ hững.
"Chờ một chút!"
Lúc này, âm thanh Phong Vu Cẩn vang lên trong đầu, lực lượng hôi vụ phun trào, giúp ông ta hoàn mỹ ẩn tàng khí tức. Mạc Mạt biểu lộ bình thường, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Lại có đại nhân vật tới?
Sau khi tiếp thu truyền thừa, thực lực tăng vọt, nàng đã không sợ Trảm Đạo cùng Thái Hư phổ thông.
Mỗi lần Phong Vu Cẩn hành động như vậy, cơ bản đều là sợ bị Bán Thánh, hoặc bị người có chiến lực Bán Thánh, hoặc là bị Thánh Đế để mắt tới.
Mạc Mạt không hỏi.
Nàng biết Phong Vu Cẩn sẽ nói.
"Nhìn phía trên, ngươi nhớ kỹ một chút."
"Cường giả ẩn tàng của Thánh Thần Điện, bản thể là Côn Bằng, còn già hơn cả bản đế, không biết sống bao nhiêu năm, năng lực cực kì khủng bố, chúng ta không nên trêu chọc."
Côn Bằng?
Đây là lần đầu tiên Mạc Mạt nghe nói có tồn tại bản thể là dị thú, nàng hơi ngẩng đầu lên.
"Oanhl"
Phong Vu Cẩn dự đoán trước, sóng khí mới theo sau, tại Vân Lôn Sơn Mạch đẩy ra âm bạo.
Cùng một thời gian, thí luyện giả bên trong sơn mạch kinh nghi ngước mắt, thấy được cảnh tượng hùng vĩ suốt đời khó quên:
Thiên khung hóa thiên trì, cá lớn bơi lội lướt qua, không biết dài mấy ngàn dặm, kích nước đãng vân, giương cánh hóa chim, phù diêu cửu thiên bay tới.
"Cá! Cá thật lớn!" "Oa, hóa chim, đây là sinh vật gì. .. cá chim thật lớn!"
"Cái gì mà cá chim, không có kiến thức, đây là Côn Bằng! Tại Trung Vực ngẫu nhiên có thể nhìn thấy dị tượng Côn Bằng, hẳn là Thánh Sơn Ngư lão đến?"
"Ngư lão là ai?"
"Không biết. . "
Hiếm có người biết được lai lịch chân chính, dù sao Côn Bằng đã tan biến không biết bao nhiêu năm.
Nguyên Thiên Cơ Duy Mạc, linh kính chủ vị.
Ngư Tri Ôn đột nhiên ngước mắt, tinh đồng đã mất đi một chút thần thái ngày xưa.
Sau khi cảm nhận được cỗ lực lượng thân thiết kia, kiên cường nàng vừa mới đắp lên lập tức sụp đổ, bi thương dâng trào, chóp mũi chua chua, nghẹn ngào kêu một tiếng:
"Ngư gia gia...”
"AiIP
Côn Bằng che khuất bầu trời chớp mắt biến mất, hóa thành lão nhi gây còm một thân trang phục thoải mái, xách ngược cần câu dài hơn mười trượng, chân mang giày cỏ dính bùn vội vàng chạy tới.
"Ôi, tiểu tâm can, sao con thương tâm như vậy? Là ai chọc con?"
"Ấy ấy, đừng khóc đừng khóc, gia gia ở đây, có chuyện gì cứ nói với gia gia, bảo bối đừng khóc, ngoan ngoan."
Ném cần câu sang một bên, trông thấy chắt gái bảo bối tại, Thánh Thần Điện Thập Nhân Nghị Sự Đoàn, Côn Bằng Thần Sứ, Ngư lão, trực tiếp quên sạch nhiệm vụ.
Ông ta một bên vỗ nhẹ ót Tiểu Ngư đang khóc lê hoa đái vũ, một bên thầm mắng là tên trời đánh nào làm tiểu bảo bối nhà mình khóc thương tâm như thế, đừng để ta tìm được.
"Đến cùng phát sinh chuyện gì?" Ngư lão hỏi.
Ngư Tri Ôn từ trên vai Ngư gia gia rút đầu về, lau mắt nói: "Không có gì. .. sao Ngư gia gia lại tới đây?"
"Con nói trước." Ngư lão chống nạnh, phồng má, hai mảnh mang cá 'phốc phốc" nứt ra, khí thế hung hăng nói,'Gia gia ta giúp con báo thù rửa hận trước!"
Ngư Tri Ôn bị biểu lộ quái dị chọc cho nín khóc, phì cười, nhưng vui ít buồn nhiều, ý cười dân biến mất, cảm xúc sa sút trở lại trở vê:
"Không có gì, người nói trước đi."
"Thật không có gì?"
"Vâng, Ngư gia gia là vì Hư Không Đảo mà đến?"
"Đúng vậy, khí tức Thánh Đế quá cảnh, Đạo điện chủ truyền tin trở về, vừa vặn Ngư gia gia rảnh rỗi, liền chạy đến xem một chút."
Truyền tin?
Là tình hình chiến sự Hư Không Đảo?
"Vậy người mau đi đi, chính sự quan trọng." Ngư Tri Ôn lập tức buông tay Ngư lão.
Thời gian quả thật khẩn trương, Ngư lão không rảnh tán gẫu, nói: 'Lần sau Ngư gia gia lại tới, chúng ta đi Long Quật câu mấy con rồng ngốc kia."
"Vâng." Ngư Tri Ôn trùng điệp gật đầu. Ngư lão nhặt lên cần câu, hóa thành Côn Bằng, triển khai cánh lớn, bay về phía Hư Không Đảo.
Đám người tại Vân Lôn Sơn Mạch ngước mắt nhìn tới, cảm thấy rung động như trước.
Không qua bao lâu,'Oanh" một tiếng vang lên.
Chỉ thấy Côn Bằng che khuất bầu trời oanh vào Huyền Vũ Môn Thiên Không Thành, đâm đến choáng đầu hoa mắt, hình thể to lớn đều sững lại. .. không thể vào!
"Hả?" Ngư lão bị đụng mộng bức, hóa thành hình người, móc ra Hư Không Lệnh, lần nữa va chạm.
OanhI
Ông ta lại bị chấn ngừng.
"Xảy ra chuyện gì?" Ngư Tri Ôn lách mình theo đến, hạ xuống Cô Âm Nhai.
"Hư Không Đảo, không thể vào!" Ngư lão nhãn châu dao động, tựa hồ nghĩ đến chuyện gì, hít vào một ngụm khí lạnh,"Tê, Nhiêu Vọng Tắc một mình đối mặt với tứ...”
Vọng Tắc Thánh Đế?
Ngư Tri Ôn giật mình, nghĩ đến Lan Linh nhắc nhở, vội vàng hỏi: "Thế cục Hư Không Đảo không quá nghiêm trọng đấy chứ, Đạo điện chủ còn nói những gì?"
Không quá nghiêm trọng. .. Ngư lão lẩm bẩm, khóe môi giật giật hai lần, sau đó hóa thành nụ cười ấm áp.
Ông ta khoát tay chặn lại, khinh thường nói:
"Việc rất nhỏ, không đáng lo."
"Đạo điện chủ nói có người gọi Từ Tiểu Thụ, điều động lực lượng Thánh Đế, muốn ở bên trong nghịch thiên mà đi, nhưng Nhiêu Vọng Tắc trở tay liền có thể trấn áp hắn, đơn giản giống như nghiên chết một con kiến."
"Ồ?" Ngư Tri Ôn hơi ngây người, sau đó thần sắc có chút lo lắng/'Từ Tiểu Thự? Là Từ Tiểu Thụ nào?"
Ngư lão sửng sốt: "Làm sao, con quen?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận