Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 55: Chu Thiên Nam Học Suy Nghĩ

Linh Tàng Các bên ngoài nhìn không lớn, nhưng bên trong lại có càn khôn.
Từ Tiểu Thụ phóng tầm mắt nhìn tới, dù sao không dưới mấy trăm khung sách, trên mỗi giá sách hoặc là ngọc giản, hoặc là cổ tịch, cộng lại tối thiểu có hơn ngàn môn linh kỹ Hậu Thiên.
"Chậc chậc, ghê gớm!"
Hắn đi ở phía cuối đám người, vào cửa rẽ ngang, đưa tay liền sờ về phía môn linh kỹ thứ nhất.
Đây là một bản cổ tịch, có thể đọc qua, nhưng bị thiết trí trận pháp, chỉ có thể nhìn thấy danh tự cùng giới thiệu vắn tắt, không thể nhìn thấy nội dung bên trong.
Từ Tiểu Thụ không xem thêm, cầm lên ngắm một chút liền tùy tiện run lên, không có phản ứng.
Lại lắc lắc, cũng không có phản ứng.
Buông xuống, cuốn thứ hai.
Vẫn như thế...
So sánh, những người khác trong đội ngũ đã trực tiếp đi qua tầng một, đến bậc thang thông hướng tầng hai.
Tiếu Thất Tu đã nói rất rõ ràng, tầng thứ nhất này là linh kỹ Hậu Thiên, đám người kia liếc cũng không liếc một cái.
Vất vả lắm mới có thể tiến nhập Linh Tàng Các, không có hạn chế, đương nhiên phải lên tầng thứ hai tìm linh kỹ Tiên Thiên.
Chu Thiên Tham cũng nghĩ như thế, y ở phía sau đội ngũ nâng chân bước lên cầu thang, ngay khúc ngoặc dư quang quét phía sau thấy không có ai, thế là ngừng lại.
"Từ Tiểu Thụ lại chạy đi đâu? Đừng nói là hắn đang còn ở lầu một lựa chọn linh kỹ?"
Chu Thiên Tham không hiểu, nếu là như thế, y cảm thấy mình hẳn nên đi khuyên nhủ.
Trông về phía xa đi qua, Từ Tiểu Thụ đứng trước khung sách, không biết đang làm gì.
Y hơi tập trung nhìn tới, chân lập tức bước hụt một cái, kém chút ngã lăn trên cầu thang.
Ta kháo!
Gia hỏa này đang làm gì?
Vung cổ tịch?
Chu Thiên Tham hoàn toàn mộng bức, Từ Tiểu Thụ thực có can đảm!
Lúc này vừa tiến vào liền xem lời nói của Tiếu trưởng lão như gió thoảng bên tai, nếu hắn còn tiếp tục vung như thế, không tới mười lăm phút, Hộ Kinh Nhân sẽ xông tới liều mạng với hắn.
Y tức xạm mặt lại, vội vàng thong thả bước qua chế trụ bàn tay xao động của Từ Tiểu Thụ, "Ngươi đang làm gì?"
"Tìm linh kỹ." Từ Tiểu Thụ một mặt đương nhiên.
"Ngươi đây là đang tìm linh kỹ?" Chu Thiên Tham tức giận đến mức tăng cao âm lượng, "Ngươi đây là đang phá hủy cổ tịch, đợi chút nữa Hộ Kinh Nhân tới, ngươi liền xong đời!"
"Im lặng!"
Từ Tiểu Thụ vội vàng Suỵt Suỵt nói:
"Ngươi biết cái gì, cổ tịch có trận pháp bảo hộ, sao có thể hỏng được, ngược lại là ngươi lớn tiếng như vậy, muốn tìm chết à?"
Chu Thiên Tham co rụt cổ lại nói: "Vậy ngươi cũng không thể làm như vậy, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, thật vung hỏng..."
"Không có khả năng vung hỏng."
Từ Tiểu Thụ khoát tay đánh gãy y, trừng mắt, "Tại sao ngươi còn ở chỗ này, không lên trên tìm linh kỹ Tiên Thiên?"
Chu Thiên Tham lập tức có chút tức giận.
Hóa ra ngươi còn biết linh kỹ Tiên Thiên ở phía trên à, vậy ngươi còn ở dưới này vung cái gì...
Hả?
Không đúng!
Tư duy của y bỗng nhiên trì trệ, không khỏi bắt đầu suy nghĩ.
Gia hỏa này biết rõ đồ tốt ở phía trên, vậy hắn ở chỗ này làm gì?
Chẳng lẽ...
"Ta hiểu rồi!"
Y nghĩ tới lúc mình nói chuyện với Từ Tiểu Thụ ở trên đường đi, biểu lộ bừng tỉnh đại ngộ: "Ngươi có phương pháp?"
Từ Tiểu Thụ trầm mặc.
"Phương pháp quỷ gì, ta đây là đang đãi cát lấy vàng!"
"Hừ!" Chu Thiên Tham bĩu môi, "Tầng thứ nhất còn có vàng gì, ta thấy ngươi đây là đang đãi phân tìm hạt vừng!"
Động tác vung cổ tịch của Từ Tiểu Thụ trì trệ, Con mẹ nó đãi phân tìm hạt vừng...
Ngươi rất có kinh nghiệm?
"Được rồi, đã ngươi đến đây, vậy ta liền dạy cho ngươi."
Từ Tiểu Thụ thở dài một hơi, biểu thị thập phần bất đắc dĩ đối với mấy người dị giới vô tri, bất quá nhìn ở gia hỏa này thật lòng hảo tâm khuyên bảo, nhắc nhở một chút cũng không sao.
Hắn chụm đầu lại với Chu Thiên Tham, thấp giọng nói: "Nghe cho kỹ, linh kỹ thượng thừa chân chính, tuyệt đối sẽ không đặt ở bên ngoài."
"Chỉ có lựa chọn giống như ta, ngươi mới có thể tìm thấy trân bảo bị lưu lạc."
Chu Thiên Tham một mặt tin ngươi mới lạ: "Ngươi vung cổ tịch như thế, liền có thể vung ra trân bảo?"
"Chuyện này khó nói trước được..."
Từ Tiểu Thụ thả lỏng thân thể, thần bí cười:
"Tựa như kim trang, cổ đồ, tàn quyển các loại, bình thường đều kẹp ở trong cổ tịch phổ thông này."
"Làm sao ngươi biết?"
"Ha ha, đọc sách nhiều, liền biết nhiều thôi."
Chu Thiên Tham nhìn hắn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, tựa hồ không giống như nói dối, nhưng mà...
Đây là biện pháp quỷ gì, thật được chứ?
"Có tin hay không?!"
Từ Tiểu Thụ liếc mắt, lười giải thích với y, phối hợp run cổ tịch lên.
Chu Thiên Tham liếc mắt nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt xuyên qua trần nhà đi đến tầng hai, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, ma xui quỷ khiến y liền cầm lấy một quyển cổ tịch.
"Dù sao có đến ba canh giờ, ta chỉ tìm một nửa canh giờ, thực sự không có kết quả, liền lên trên."
"Ừm, cứ như vậy đi!"
Y gật đầu thật mạnh, lần nữa nhìn về phía Từ Tiểu Thụ, tựa hồ thấy được quang mang thần bí.
Mặc dù gia hỏa này không đáng tin cậy, nhưng phần lớn người cho rằng đáng tin cậy, từng người đều bị hắn xử lý, có lẽ...
Đây chính là bí mật giúp hắn đoạt giải quán quân?
Con mắt Chu Thiên Tham càng trừng càng lớn, y cảm thấy tựa hồ mình đã tìm ra phương pháp thành công của Từ Tiểu Thụ.
"Xoát xoát xoát."
Y một tay một bản cổ tịch, run lên, nhưng mà không có gì...
Quả nhiên!
Thành công không đến dễ dàng như vậy.
Hai mắt Chu Thiên Tham tỏa sáng.
Tiếp tục!
"Xoát xoát xoát."
Cái rắm cũng không có.
"Quả nhiên lại thất bại..."
"Quá tốt rồi, đây chính là con đường ma luyện dẫn đến thành công mà gia gia nói!"
"Nguyên lai suy nghĩ mới có thể tìm được đường tắt thông hướng thành công, khó trách gia gia luôn bảo mình suy nghĩ nhiều một chút."
Lầu một Linh Tàng Các, một tiểu tử cường tráng nào đó xoa xoa tay, mắt bốc lục quang tiếp tục sờ tới một bản cổ tịch.
Bên kia.
Từ Tiểu Thụ đã liên tục đi qua mấy khung sách, Cảm Giác phát hiện Chu Thiên Tham vậy mà bắt đầu tìm kiếm từ nơi mình lục soát qua, không khỏi choáng váng.
Hắn vội vàng đi tới, "Chỗ này ta đã tìm hết rồi!"
"Có lẽ ngươi để lọt."
Chu Thiên Tham cũng không ngẩng đầu lên, tay xoát xoát chưa từng dừng lại, thầm nghĩ không ai có thể ngăn cản ta thành công!
Mặt Từ Tiểu Thụ tối sầm, ngươi nói rất có lý...
"Nhưng chúng ta không có nhiều thời gian như vậy!"
Hắn chỉ vào một tầng cuối cùng nói: "Ngươi sang đối diện tìm đi, hai bút cùng vẽ, có hàng nhớ chia sẻ."
"Ngô..."
"Hình như cũng có chút đạo lý. " Chu Thiên Tham dừng lại, suy nghĩ một trận, quyết định tiếp thu đề nghị của hắn.
"Nhớ kỹ, đồ vật càng ly kỳ càng tốt, nếu ngươi vung ra một tờ giấy trắng, vậy ngươi đã cách thành thần không xa!"
"Giấy trắng?" Chu Thiên Tham giống như được khai sáng, nắm chặt nắm đấm, "Ta nhớ rồi!"
"Cũng không cần luôn lật sách trong khung, nơi hẻo lánh phủ đầy bụi, thậm chí là ở dưới khung sách, nếu có, nhất định phải lấy ra cho ta nhìn thử!"
Chuyện này...
Chuyện này cũng có thể nghĩ đến?
Bước chân Chu Thiên Tham trì trệ, đây hẳn là đồ vật áp đáy hòm trong truyền thuyết!
Quả nhiên không hổ là tư duy quán quân...
Y nuốt ngụm nước miếng, đột nhiên cảm thấy đi theo mạch suy nghĩ của Từ Tiểu Thụ, tuyệt đối có thịt ăn.
Từ Tiểu Thụ thấy gia hỏa này đi, liền tiếp theo lục tung lấy, bất kỳ ngóc ngách nào cũng không bỏ qua.
Có lẽ Chu Thiên Tham không tìm thấy đồ tốt, nhưng hắn thì khác.
Tự mình biết mình, Từ Tiểu Thụ biết hắn ba năm mới tu ra một thức Bạch Vân Kiếm Pháp, tư chất "hiếm thấy" tới cỡ nào, cho nên đối với công pháp Tiên Thiên, hắn cũng không có trông cậy vào mình có thể tu luyện thành công.
Hắn đang tìm một ít linh kỹ tính thực dụng cao, không có yêu cầu gì đối với tư chất, về phần đẳng cấp, nếu như có thể thấp hơn Hậu Thiên vậy thì càng tốt hơn.
Về phần mấy kỹ năng cường lực, chỉ có thể giao cho hệ thống bị động.
Về phần tàn quyển...
Thứ này tất nhiên phải tìm, mặc dù xác suất xuất hiện cực kỳ xa vời, nhưng trong tiểu thuyết đều viết như thế.
Vạn nhất thì sao!
Hắn quay đầu nhìn về phía Chu Thiên Tham, nói thật, hắn ký thác rất nhiều hi vọng vào gia hỏa này.
Có câu nói thế nào nhỉ?
À...
Người ngốc có phúc của người ngốc.
Nói không chừng y thật tìm được công pháp tuyệt thế thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận