Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 417: Nguyên Đình Cảnh Toàn Phương Vị Nghiền Ép (2)

Giờ phút này cột tin tức vẫn còn đang không ngừng xoát bình phong.
Những tin tức kia cũng không phải một lần là kết thúc.
Tương phản, thời gian Từ Tiểu Thụ đứng ở trên đài càng lâu, càng bị người chú ý, sẽ càng khiến cho tâm tình người nhìn chập chờn.
Một đợt rau hẹ tối nay, nhất định phải thu hoạch thật tốt.
"Điểm bị động, 86432."
Hơn tám vạn...
Đã hơn tám vạn...
Từ Tiểu Thụ cảm thấy hạnh phúc đến quá bất ngờ, thế nhưng vẻn vẹn chỉ vừa mới bắt đầu.
Hết thảy, vẫn còn chưa kết thúc.
"Ngươi!"
Hắn quay đầu, nhìn về phía một cái đài cao khác.
"Số 2, ngươi chuẩn bị xong chưa?"
Gia hỏa bị Từ Tiểu Thụ kêu là số 2, sắc mặt đã tím bầm.
Y kìm nén bực bội, nửa ngày chậm chạp không tiến.
Tâm tư đại triển hùng uy lúc trước, sớm ở dưới một quyền của Từ Tiểu Thụ, tan hoang vỡ nát.
Mẹ nó tên kia là quái vật gì?!
Hắn còn là người sao?
Hắn không phải Nguyên Đình cảnh?
Cho dù Cư Vô cảnh như ta cuối cùng không thể đoạt được danh tiếng, nhưng tối thiểu lúc đầu cũng có thể khiến hai mắt mọi người tỏa sáng một chút.
Vì sao con hàng Nguyên Đình cảnh kia, còn kinh khủng hơn cả Tông Sư?
"Ngươi là nhục thân Tiên Thiên?"
Y hỏi.
"Có quan trọng không?"
Từ Tiểu Thụ nhạt nhẽo cười, "Nếu như bởi vì đối thủ của ngươi, đột nhiên bày ra một cỗ năng lực ngươi nhìn không thấu, ngươi liền lựa chọn lùi bước."
"Con đường Luyện Linh, ngươi còn tranh thế nào?"
"Tranh đấu với người đã sợ, sao có thể tranh với đại đạo?"
"Cả đời này của ngươi, không nói phế đi, chỉ sợ tâm ma sinh ra, liền sẽ nửa bước khó tiến."
Người trẻ tuổi đối diện chỉ cảm thấy đầu óc oanh minh một tiếng, kém chút bị đánh tan ngã xuống đất.
"Tâm ma?"
Lúc đầu y cảm thấy nam tử hán đại trượng phu, có tiến có lui, lúc nên rụt đầu vẫn phải rụt đầu.
Nhưng hiện tại, nghe đối phương nói như thế, y cảm thấy nếu như mình lui lại, chỉ sợ đời này thật khó có thể tiến bộ.
Y ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ quyết tuyệt.
"Tập Vũ Sinh, đừng xúc động, nhịn xuống!"
"Tên kia nhất định là nhục thân Tiên Thiên, khả năng rất cao đã đại thành, ngươi không đánh lại!"
Bên dưới đã có người khuyên nhủ, thế nhưng Tập Vũ Sinh làm sao dám lui?
Y phi thân lên, trực tiếp vượt qua lôi đài.
Trong chớp mắt đó, trên thân Tập Vũ Sinh xuy xuy rung động, quần áo bị một thân lông chim màu trắng đâm rách.
Ngay sau đó, linh vụ lắc lư, một thân lông trắng kia hoàn toàn hóa thành màu tím đen, bắt đầu chảy ra độc dịch.
"Lãng Tẫn Độc Vũ!"
Một tiếng quát to, độc vũ tím đen trên người bắn ra, giống như vô tận phi đao, trực chỉ Từ Tiểu Thụ.
"Linh kỹ Tông Sư, đây là linh kỹ Tông Sư của Tập gia!"
Dưới đài, có người mắt tỏa kim quang:
"Không ngờ tiểu tử Vũ Sinh kia mới chỉ Cư Vô cảnh, liền đã luyện thành linh kỹ Tông Sư, khó trách y dám lên lôi đài."
"Khó trách y dám khiêu chiến Từ..."
"Hả?"
Âm thanh người nói đột nhiên trì trệ, bởi vì y phát hiện, trong phạm vi lượng lớn độc vũ bắn tới, Từ Tiểu Thụ vậy mà không nhúc nhích.
Thế nhưng, những độc vũ kia, lại giống như xuyên thấu thân hình hắn, toàn bộ đinh xuống mặt đất.
"Xảy ra chuyện gì?"
Lần này không chỉ y, ngay cả đám thanh niên xung quanh cũng không hiểu nổi.
"Chẳng lẽ gia hỏa này đã động, thế nhưng tốc độ của hắn, nhanh đến mức ngay cả ta cũng không nhìn thấy?"
Có người đột nhiên nói ra.
Quan điểm này vừa ra, tất cả mọi người lập tức bị kinh đến.
Bọn họ tinh tế quan sát, phát hiện Từ Tiểu Thụ quả đúng là có động.
Một thân y phục ba động rất nhỏ, híp mắt mới có thể nhìn ra đa trọng tàn ảnh xếp chồng lên nhau, nghiệm chứng nghi vấn trong lòng mọi người.
Từ Tiểu Thụ không chỉ động, mà còn tránh được hết toàn bộ độc vũ.
"Không có khả năng!"
Có người khàn giọng sợ hãi kêu lấy.
"Phạm vi bao trùm lớn như thế, lại dày đặc như vậy, gia hỏa này biết Súc Cốt Công à, sao lại có thể tránh hết toàn bộ?"
"Hắn đã là nhục thân Tiên Thiên, nhưng tốc độ này, sao ta thấy còn nhanh hơn cả linh kỹ Tông Sư?"
"Không nói tốc độ, có phải ngươi quên mất một chuyện rồi không, đáng sợ nhất, chính là tốc độ phản ứng kia?"
Tất cả mọi người đều sợ ngây người.
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 1420."
"Nhận sợ hãi, điểm bị động cộng 811."
"Nhận kính sợ, điểm bị động cộng 1333."
Từ Tiểu Thụ vốn muốn một quyền kết thúc đối thủ, nhưng kết quả đồng dạng sẽ không khiến đám người dao động thêm.
Muốn kiếm tiền, nhất định phải tiếp tục tao!
Thao tác càng tao, càng vượt qua dự đoán của đám người, hắn liền có thể thu lấy phản hồi cùng kinh hỉ phong phú.
Điểm bị động từng bước đánh thẳng vào đại quan 100 ngàn.
Từ Tiểu Thụ cảm thấy hiện tại mình giống như đang đứng bên dưới Hắc Lạc Nhai.
Rõ ràng thân thể không chút thống khổ, nhưng ánh mắt đám người xung quanh, lại giống như từng đạo kiếm khí.
Điểm bị động cũng không ngừng sinh sôi!
"Nên kết thúc."
Độc vũ căn bản không đâm tới mình, Từ Tiểu Thụ có 10 ngàn loại phương pháp có thể trước khi Tập Vũ Sinh xuất thủ, đánh bay y, nhưng hắn không có làm như vậy.
Vì sao? Đương nhiên là vì kiếm tiền rồi.
Mà độc vũ tiến vào phạm vi một trượng xung quanh hắn, kỳ thật đã sớm thoát khỏi sự khống chế của Tập Vũ Sinh.
Tương phản, dưới Tông Sư kiếm ý Vạn Vật Giai Kiếm thao túng, mấy đồ chơi này, sớm đã danh phù kỳ thực trở thành đồ vật của Kiếm Tông.
Trên lôi đài, mấy vạn đạo độc vũ cắm trên mặt đất, giống như lít nha lít nhít đinh nhọn, cắm vào trong lòng đám người.
Khi Từ Tiểu Thụ nói ra, vừa ngước mắt, một đạo kiếm ý nhàn nhạt lặng yên lướt qua tâm trí mọi người.
"Đây là..."
Trong đám thanh niên tài tuấn, đều bị chấn động ngây người, không có lập tức phát giác ra.
Nhưng chỉ cần là kiếm tu, đều đã nhận ra không đúng.
Mà đám lão gia hỏa ngồi ở trong tiệc rượu thì lập tức đứng lên, cho dù là Hồng Y Thủ Dạ, trong mắt cũng lộ ra một chút kinh dị ngoài ý liệu.
"Đây là..."
Con ngươi ôm kiếm khách Cố Thanh Nhất co rụt lại, vỗ bàn đứng dậy.
"Kiếm Tông?"
Theo sát phía sau, là phanh phanh hai tiếng.
"Kiếm Tông?"
"Kiếm Tông?"
Cố Thanh Nhị cùng Cố Thanh Tam liếc nhau, kinh ngạc trong mắt biến mất, hóa thành kính nể, một lần nữa quay đầu nhìn về phía Cố Thanh Nhất.
"Đại sư huynh không hổ là đại sư huynh, vẫn luôn nhanh hơn nhị sư đệ một bước, khâm phục khâm phục."
Cố Thanh Nhị ôm quyền.
"Đại sư huynh không hổ là đại sư huynh, nhị sư huynh không hổ là nhị sư huynh, vẫn luôn nhanh hơn tiểu sư đệ hai bước, khâm phục khâm phục."
Cố Thanh Tam chậc chậc sợ hãi thán phục.
Cố Thanh Nhất một người một bàn tay, trực tiếp đập hai con hàng này nằm sấp xuống.
Y không có phân tâm, mà là tập trung tinh thần, nhìn về phía đài cao khiến tất cả mọi người kinh hãi kia.
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 1420."
"Nhận thán phục, điểm bị động cộng 996."
Từ Tiểu Thụ không để cho đám người thất vọng, hắn nhìn Tập Vũ Sinh đồng dạng nhận ra không thích hợp, chậm rãi dựng lên một đầu ngón tay.
"Một kiếm."
Hư không phát ra tiếng kiếm minh to rõ, trong nháy mắt kinh thấu cả tòa phủ thành chủ.
Một tích tắc này, độc vũ cắm trên đài cao giống như được Tông Sư hiệu lệnh, hóa thành Từ thị phi kiếm, trực chỉ Tập Vũ Sinh.
"Vạn Kiếm Quy Tông, Tông Sư kiếm ý!"
Mọi người ở bên dưới đã sắp hỏng mất.
Mẹ nó tên kia đến cùng là quái vật gì, nhục thân Tiên Thiên đại thành còn chưa tính.
Cơ bắp cuồng ma như ngươi, sao có thể hiểu được kiếm khách phong tình, phong độ nhẹ nhàng.
Hơn nữa không chỉ hiểu da lông, mà còn sâu như vậy? !
"Dừng tay!"
Ở trong tiệc rượu, gia chủ Tập gia lập tức bay ra.
Chênh lệch giữa song phương cũng quá lớn rồi.
Nhân kiệt như thế, không phải đều là áp trục ra sân sao?
Vì sao lại xuất hiện sớm như vậy...
Nếu như đối diện thật là Kiếm Tông, ông ta tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn đệ tử nhà mình, cứ như vậy chết đi.
Y chỉ là một tên Cư Vô cảnh nho nhỏ!
Y còn không hiểu chuyện, không đáng để Kiếm Tông đại nhân ngài xuất thủ a!
Ngài đã là Nguyên Đình cảnh, sao lại...
Ừm?
Gia chủ Tập gia bay giữa không trung, thân thể bỗng nhiên lảo đảo một cái, trên mặt xuất hiện ba phần băng bại, bảy phần điên cuồng, kém chút ngã xuống đất.
"Nói đùa gì thế?"
"Nguyên Đình cảnh?"
"Ngươi là Kiếm Tông, mẹ nó sao có thể mới chỉ là Nguyên Đình cảnh?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận