Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 478: Đế Cơ Hư Tượng, Quỷ Thú Ký Thể, Cuồng Bạo Cự Nhân, Một Con A Giới (3)

Lúc này Thủ Dạ hoàn toàn không có vui sướng khi bằng hữu cũ trùng phùng, chỉ lạnh hừ một tiếng.
"Phó lão đệ ngược lại khoái hoạt, không thích quản sự, trực tiếp chơi trò mất tích."
"Hiện tại, miếu lớn phủ thành chủ, có chuột tiến vào, ngươi cũng không biết?"
"Chuột?"
Phó Chỉ khẽ giật mình.
Một giây sau, ông ta liền ý thức được "chuột" trong miệng Thủ Dạ, là chỉ thứ gì.
"Thứ kia..."
Một lần nữa nhìn về phía huyết sắc giới vực trước mặt, Phó Chỉ đã hiểu ra.
"Quỷ Thú Ký Thể?!"
Không sai!
Nếu như không phải Quỷ Thú Ký Thể, giới vực đặc thù bên trong Vương Tọa, vạn người không một, sao có thể dễ dàng xuất hiện ở trước mặt mình như vậy?
Nhưng...
"Phó Hành a, ngươi đến cùng đã làm gì?!"
"Ngươi trêu chọc Thánh Nữ Thánh Địa còn chưa tính, còn dám dây dưa với Quỷ Thú?"
"Ngươi điên rồi à?!"
Phó Chỉ thề.
Nếu như giờ phút này Phó Hành ở đây, ông ta nhất định sẽ đánh tên nghịch tử kia thành đầu heo.
Đổi khốn trận dụ hoặc mình thì cũng thôi đi, lại còn dám trêu chọc Quỷ Thú?
Đây là thứ Thiên Tang Quận, phủ thành chủ có thể lại?
Thứ kia ngay cả Thánh Thần Điện cũng phải nhức đầu đó, ngươi không biết sao!
"Hàn huyên để sau đi."
Thủ Dạ liếc tứ đại Vương Tọa, hơi gật đầu:
"Đã hôm nay con chuột này dám chạy qua đường, vậy cũng không cần trở lại huyệt động nữa."
Ông ta nói xong, nhìn về phía Phó Chỉ:
"Lão đệ, ta cũng không nói lời dưa thừa, thương vong phủ thành chủ tạm thời buông xuống, hiện tại, các ngươi nghe ta."
Thủ Dạ đột nhiên móc ra một cái lệnh bài màu đỏ, lạnh giọng quát:
"Điều động Hồng Y, mục tiêu, Quỷ Thú Ký Thể!"
Bên trong giới vực.
Từ Tiểu Thụ dùng linh nguyên cách không móc ra một mảnh thanh đồng điêu phiến.
Đây là bảo vật hắn từ trên tầng cao nhất Tàng Kinh Các Trương phủ, từ trong bảo hạp mở ra đến.
Nhớ hôm đó chỉ vừa tiếp xúc, mình liền bị đưa đến trảng cảnh núi thây biển máu.
Nếu không phải nhờ có A Giới, chỉ sợ mình đã bị ma sát khí tức làm cho bạo thể mà chết.
Tuy nhiên đúng như ông bà nói, trong họa có phúc.
Nắm giữ mảnh điêu phiến này, giúp cho Từ Tiểu Thụ có được "công tắc" kích hoạt trạng thái Cuồng Bạo Cự Nhân.
Liếc qua Hư Tượng đã sắp ngưng thực.
Từ Tiểu Thụ có chút do dự.
Nói thật, sự tình đến một bước này, quả thật nằm ngoài dự kiến của hắn.
Phương pháp ứng đối, không phải là không có.
Nhưng tựa như, trên cơ bản đều vô dụng.
Tiếp tục nhằm vào Trương Thái Doanh, là đúng hay sai, thật khó mà nói trước được.
Nhưng có đôi khi.
Người, không phải là vì xúc động mà sống hay sao?
Một người hoàn toàn lý trí, mất đi tình cảm cùng cừu hận, không phải chính là A... phi, không phải chính là máy móc hay sao? !
"Tân Cô Cô."
Từ Tiểu Thụ kêu lên.
"Làm sao?"
Tân Cô Cô lau mồ hôi nhìn về phía hắn, không phải mệt mỏi, mà là hoảng.
"Bên ngoài có bao nhiêu Vương Tọa?"
"Năm... ầy, để ta tính toán, bốn tên."
"Bốn tên?"
"Đúng."
"Thủ Dạ cũng đến rồi sao?"
Từ Tiểu Thụ nhìn chăm chú gia hỏa này.
"Không."
Tân Cô Cô đáp lại không chút chần chừ, thập phần bình tĩnh.
Thật giống như, bên ngoài chỉ có bốn tên Vương Tọa.
Đúng vậy, bốn thêm một!
Chính là tên kinh khủng nhất...
Có thể trở thành Hồng Y, có thể săn giết Quỷ Thú.
Trảm Đạo cất bước, Thái Hư, cũng không phải không có khả năng.
Nhưng mà, thì tính sao đâu?
Người sống một đời, sớm muộn cũng phải chết.
Ân oán tình cừu, trung nghĩa trí tín.
Đối với Tân Cô Cô mà nói, có lẽ lần đầu tới trợ giúp Từ Tiểu Thụ, chỉ là vì an nguy của Tham Thần đại nhân.
Về sau bởi vì đại thúc lôi thôi tử vong căn dặn, không thể không tạm thời bỏ qua nhiệm vụ Bạch Quật bên kia, tách ra với Tiêu Đường Đường.
Nhưng mấy ngày nay ở chung với Từ Tiểu Thụ.
Rất hiển nhiên, nhiệt huyết trong lòng Tân Cô Cô, quả thật đã bị còn Tiểu Thú nào đó đốt lên.
Hắn là một tên điên!
Tựa hồ ở trong từ điển của Từ Tiểu Thụ, thật chỉ có thẳng tiến không lùi.
Gì mà e ngại, gì mà hối hận...
Căn bản không tồn tại.
Ngoại trừ chiến, cũng chỉ có chiến!
Nhưng mà, trong lúc làm mưa làm gió, Từ Tiểu Thụ vẫn có thể đưa ra kế hoạch tinh diệu.
Thời khắc khoái ý ân cừu, gia hỏa này vẫn có thể chiếu cố tất cả mọi người, cân nhắc đến cảm nhận của bọn họ.
"Xem như là vì căn phòng "an bình" kia đi..."
Trong lòng Tân Cô Cô thoải mái cười.
Tuổi y không lớn.
Tương phản, đơn thuần tuổi tác, cũng chỉ hơn Từ Tiểu Thụ mấy tuổi mà thôi.
Nhưng chỉ là một tên gia hỏa bình thường như vậy, mình đi theo hắn mấy ngày, lại có thể cảm nhận được tâm tình sục sôi bành trướng, căn bản không phải khoảng thời gian làm chuột chạy qua đường lúc trước có thể sánh với.
Từ Tiểu Thụ sinh hoạt, mới chân chính gọi là kích thích, gọi là sinh hoạt.
Tựa hồ, mình không phải Quỷ Thú Ký Thể, đối phương mới phải!
Đây mới chính là cuộc sống mà Tân Cô Cô mong muốn.
"Ngươi xác định chỉ có bốn người thôi sao?"
Từ Tiểu Thụ liếc qua hoàng kim thiền trượng đã rời tay Tân Cô Cô, phiêu phù ở trong hư không.
Lại nhìn ống tay Tân Cô Cô hoàn toàn băng liệt, lộ ra cánh tay to tướng, sâm khí nghiêm nghị.
Mặc dù hắn không ngửi thấy mùi thối trong miệng Thủ Dạ, nhưng chỉ cần dùng mắt liền có thể trực quan nhìn ra.
Tân Cô Cô lắc đầu cười, không có đáp lại.
"Vui vẻ là được."
Từ Tiểu Thụ gật đầu, không nói thêm nữa.
Cảm Giác nhìn thấy năm người Thủ Dạ bên ngoài giới vực đã bắt đầu tụ lực muốn oanh kích, chỉ hỏi:
"Ngươi có thể kiên trì được bao lâu?"
"Bành" một tiếng vang lên, cơ bắp trên người Tân Cô Cô trong nháy mắt bắt đầu bành trướng.
Cổ của y run rẩy, khuôn mặt bắt đầu trở nên quái dị.
Nhưng hai mắt chiến ý ngang nhiên, thẳng tắp chăm chú nhìn Từ Tiểu Thụ.
"Ngươi hẳn nên hỏi, chúng ta cần kề vai chiến đấu bao lâu, mới có thể đánh nát Hư Tượng!"
Từ Tiểu Thụ sững sờ.
Một giây sau, hắn liền trông thấy Tân Cô Cô đang hóa to, tay phải đột nhiên hóa thành huyết đao, tự trảm mình.
"Xùy!"
Máu me tung tóe.
Thân thể bị nhất đao lưỡng đoạn, hóa thành hai tên huyết nhân.
Một tên đứng tại chỗ, đột nhiên cắm hai tay vào trong huyết hải, thân thể hòa thành một thể với giới vực.
Một tên khác, "oanh" một tiếng nổ nát hoàng kim thiền trượng nổ, một cỗ khí tức màu đen lạnh lẽo bao phủ toàn thân.
"Sán sán sán..."
Âm thanh Tân Cô Cô khàn khàn cười quái dị, giống như đã mất đi thần trí.
Nhưng lúc này, hai mắt đỏ ngầu của y nhìn chăm chú Từ Tiểu Thụ.
"Chiến!"
Chỉ một chữ, sau lưng gia hỏa này nổ tung, kế tiếp chậm rãi toát ra một cái đầu Mãng Ngưu cổ quái màu đỏ thẫm.
Tiếp theo thân thể Tân Cô Cô cũng bành trướng, hóa thành cự nhân cao mấy trượng đủ để quan sát thế nhân.
"Chiến!"
Chỉ một chữ, nhiệt huyết trong lòng Từ Tiểu Thụ phảng phất cũng nhóm lửa.
Hắn không chút do dự triệt bỏ linh nguyên, dùng sức siết chặt thanh đồng điêu phiến trong tay.
Một tích tắc này, cỗ ma sát chi khí quen thuộc giống như như ác mộng kia, lần nữa xâm nhập vào trong thân thể hắn.
Hình ảnh sơn thi huyết hải lóe lên một cái rồi biến mất, Từ Tiểu Thụ chỉ cảm thấy linh đài thanh minh trong khoảnh khắc bị phá hủy, ý chí cuồng bạo vô tận ùn ùn kéo đến.
"Rống!"
Tiếng gầm thét giống như đến từ cự nhân viễn cổ mãng hoang, trong nháy mắt thổi bay mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận