Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 593: Dưỡng Thánh Chi Địa (1)

"Vô Nguyệt tiền bối, ngài nhìn thấy gì?"
Bạch Y Thường Dực dừng lại ở bên cạnh Cẩu Vô Nguyệt.
Đại quân vẫn còn đang một đường chạy đến Đông Thiên Giới Bạch Quật.
Y phát hiện Cẩu Vô Nguyệt ở phía cuối đội ngũ đột nhiên dừng lại, trên thân xuất hiện kiếm ý, cho nên mới tiến đến hỏi thăm.
"Không có việc gì."
Cẩu Vô Nguyệt yên lặng thu hồi ánh mắt, không có nhiều lời.
Trong lòng y có nghi hoặc.
Trong chớp mắt vừa rồi, y dường như cảm nhận được một cỗ lực lượng quen thuộc.
"Hư Không Đảo?"
"Mấy tên gia hỏa kia, lại muốn đi ra giãy dụa một phen?"
Trong đầu thầm nghĩ.
Nhưng mà trên mặt, Cẩu Vô Nguyệt không có một điểm gợn sóng nào.
Những tin tức này, cho dù là Bạch Y cao cấp ở trước mặt, cũng không có quyền biết được.
"Đó là phương hướng Bạch Quật?"
Y liếc nhìn về một hướng, sau đó chỉ tay hỏi.
Thường Dực sững sờ.
Bởi vì phương hướng đại quân di chuyển, đang hoàn toàn tương phản với hướng Cẩu Vô Nguyệt chỉ.
"Chuyện này..."
"Hẳn là?"
"Ta phải hỏi Đại Sinh một chút."
"Đại Sinh!"
Không dám trì hoãn, Thường Dực lập tức quay đầu hô lên, trong đội ngũ lập tức có một tên béo da đen tay cầm linh bàn bay tới.
"Vô Nguyệt tiền bối."
Đầu tiên là cung kính khom người một cái, lúc này tên béo da đen Đại Sinh mới nhìn về phía Thường Dực: "Làm sao?"
"Phương hướng Bạch Quật?"
Thường Dực chỉ tới phương hướng vừa rồi Cẩu Vô Nguyệt chỉ.
Đại Sinh nhíu nhíu mày, nâng linh bàn ở trong tay lên, bắt đầu thôi diễn.
"Không sai."
Thật lâu, gã khẳng định nói: "Hiện tại chúng ta muốn tiến đến Đông Thiên Giới, phải qua Đông Thiên Vương Thành trước, thông qua truyền tống trận nơi đó, mới có thể đi nhanh hơn."
"Tuy phương hướng chúng ta đi không chính xác, nhưng Thiên La Bàn vẫn rất bình thường, thế nào?"
Đại Sinh hơi nghi hoặc một chút, sao đang yên đang lành, lại hỏi tới phương hướng Bạch Quật?
Cẩu Vô Nguyệt nghe vậy im ắng gật đầu.
Y hiểu.
Hóa ra mấy tên kia muốn mượn thời cơ Bạch Quật mở ra, kiếm chuyện?
Cũng may Hư Không Đảo thứ nguyên ba động, căn bản không có cách nào giấu diếm mình.
Mấy trăm năm liên tục thất bại, bọn chúng vẫn còn không hết hy vọng sao?
"Lại muốn chạy ra..."
Cẩu Vô Nguyệt cau mày nỉ non.
Y nhìn đội ngũ trước mặt, đột nhiên có chút đau đầu.
Đám nhân mã này, bản thân là vì Thánh Nô mà đến.
Nhưng nếu như lần này còn có Hư Không Đảo nhúng tay vào, e rằng quân số sẽ không đủ dùng.
"Vô Nguyệt tiền bối, phát sinh chuyện gì sao?"
Đại Sinh cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Hiện tại bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra Cẩu Vô Nguyệt đã phát hiện chuyện gì đó.
Thường Dực có chút lo lắng bắt lấy ống tay áo Đại Sinh.
Vấn đề này, gã đã hỏi qua Vô Nguyệt Kiếm Tiên.
Đã y không muốn trả lời, chứng minh đám người mình không có tư cách biết được chuyện này.
Nếu như còn hỏi, liền chứng minh trí thông minh không đủ dùng.
Cũng may trước mặt là Cẩu Vô Nguyệt.
Y cũng không có sinh khí, nhưng cùng lúc, cũng không có trực tiếp trả lời vấn đề của Đại Sinh, mà là ngưng tiếng nói: "Đưa tin cho Thương Sinh."
"Thương Sinh đại nhân?"
Trong lòng Thường Dực cùng Đại Sinh đồng thời chấn động.
Ái Thương Sinh, đây chính là một trong tam đế tọa trấn tổng bộ Thánh Thần Điện, địa vị cơ hồ có thể sánh với với Đạo điện chủ.
Sự tình vừa rồi Vô Nguyệt tiền bối phát hiện, vậy mà cần phải báo cho Thương Sinh đại nhân biết?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhóm người mình, hoàn toàn không phát hiện một chút manh mối nào?
"Nội dung đưa tin là gì?"
Sắc mặt Đại Sinh nghiêm túc hỏi.
Giờ phút này, gã hoàn toàn không dám buông lỏng.
Cẩu Vô Nguyệt nhẹ giọng cười: "Yên tâm, cũng không phải đại sự gì, chỉ là muốn y chuẩn bị, đến lúc đó nếu như tình huống có biến, có lẽ cần mượng lực lượng một tiễn của y."
"Một tiễn!"
Thân thể hai tên Bạch Y trước mặt lắc một cái, kinh hãi nhìn qua Cẩu Vô Nguyệt.
Một tiễn?
Phát hiện lần này, không chỉ muốn Thương Sinh đại nhân chuẩn bị, mà còn muốn mượn lực lượng một tiễn của y?
Còn nói đây không phải đại sư?
Đây mẹ nó là thiên hạ đại sự cấp thế giới đó!
"Vâng."
Vẻn vẹn chấn kinh nhìn một cái, Đại Sinh liền tự giác cúi thấp đầu, căn bản không dám nhắc đến việc này nữa.
Sự vụ cấp bậc này, đã vượt qua quyền hạ của gã rất nhiều rồi.
Hiện tại gã rất ảo não vì câu hỏi buộc miệng của mình vừa rồi.
"Tiền bối còn có phân phó khác không? Nếu như không có..."
Đại Sinh muốn lập tức đi đưa tin.
Sự tình trọng đại như thế, cho dù trì hoãn một hơi, gã cũng cảm thấy không an lòng.
"Chờ một chút."
Cẩu Vô Nguyệt phất tay đã ra hiệu gã dừng lại, do dự một chút, nói: "Báo cho Vũ Linh Tích mang thêm vài người đến."
Vũ đại nhân?
Thường Dực cùng Đại Sinh vụng trộm liếc nhau, giờ phút này kinh hoảng trong lòng căn bản khó mà tỏ bày.
Một trong lục bộ Thánh Thần Điện, thủ tọa Linh bộ Vũ Linh Tích, đều cần đích thân tới?
Vô Nguyệt tiền bối, ngài đến cùng đã phát hiện thứ gì? !
"V. . .vâng."
Đại Sinh lập tức trả lời, đột nhiên phát hiện âm thanh của mình có chút run rẩy.
Cẩu Vô Nguyệt nhìn ra hai người kinh hoảng, cười nói: "Không cần loạn, bất quá chỉ là chuẩn bị vạn nhất mà thôi, có lẽ đến lúc đó cũng không cần dùng tới."
"Đương nhiên, không dùng tới là tốt nhất."
"Tiểu tử Vũ Linh Tích kia đợi tại Linh bộ... kỳ thật cũng không có việc gì, muốn hắn ra ngoài chạy một vòng mà thôi."
Nụ cười ấm áp như gió xuân lập tức khiến tâm linh hai vị Bạch Y thả lỏng.
Bọn họ nhìn nam nhân đầu tóc có chút hoa râm trước mặt, trên lưng đeo kiếm, đột nhiên cảm thấy thế giới an tĩnh lại.
Đúng vậy!
Lần này xuất động, đã có một trong Thất Kiếm Tiên, Vô Nguyệt Kiếm Tiên dẫn đội.
Trên đời này.
Còn có chỗ nào không thể đi?
Có chuyện gì phải sợ?
Tự loạn trận cước, quả thực buồn cười!
"Đi thôi."
Cẩu Vô Nguyệt mỉm cười phất tay ra hiệu hai người rời đi, giống như một vị trưởng bối hiền lành.
Bộ dạng kia, quả thật khiến người an tâm không thôi.
"Thánh Nô."
"Hư Không Đảo."
Đưa mắt nhìn hai người rời đi, y quay đầu về phía phương hướng Bạch Quật, đôi mắt hơi nheo lại, "Còn có Bạch Quật..."
Đưa mắt nhìn hồi lâu, Cẩu Vô Nguyệt mới cúi đầu, yên lặng trầm tư.
Có một suy nghĩ không thực tế mọc rễ nảy mầm.
Nhưng y lại cảm thấy quả thực quá hoang đường.
"Trùng hợp ư, vậy mà cùng tới."
"Nhưng mà, hai thứ này, hẳn không có liên hệ gì mới đúng?"
Trong lòng hơi loạn.
Yêu kiếm Nô Lam Chi Thanh sau lưng thông linh run lên.
Ông thanh nhẹ vang lên, Cẩu Vô Nguyệt ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đã là một mảnh yên tĩnh.
"Yên tâm."
Y vỗ nhẹ lấy thân kiếm, ra hiệu mình không có chuyện gì, sau đó quan sát chúng sinh phía dưới, trong mắt tràn ngập quyết tâm.
Mặc kệ thiên đạo chuyển dời, mưa gió bão táp có là chi?
Cẩu Vô Nguyệt ta, chỉ cầu một kiếm.
Một kiếm an thái bình!
...
"Hoắc."
Huyễn cảnh phá diệt.
Từ Tiểu Thụ một lần nữa trở về hiện thực.
Giống như nhất mộng hoàng lương, khiến cho tâm thần hắn có chút hoảng hốt.
"Thánh Nhân ban kiếm?"
"Kiếm ý phá giới?"
Biến cố liên tiếp xảy ra, khiến cho Từ Tiểu Thụ giờ phút này đều có chút choáng váng.
Nhưng mà làn da khô nứt ở trên thân thể.
Gió thổi qua, y phục bị mồ hôi thấm ướt dính chặt vào cơ thể.
Từ Tiểu Thụ lập tức minh bạch.
Đó cũng không phải huyễn cảnh.
Vừa rồi một màn kia, chân thật tồn tại.
Mình, đúng là được Thánh Nhân coi trọng!
Nhưng mà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận