Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 2638: Bán Nhân Tình

Chương 2638: Bán Nhân TìnhChương 2638: Bán Nhân Tình
Bên ngoài Thường Đức Trấn, trong một mảnh sơn lâm hoang vắng.
Bạch Nghiệt Diêm Chủ "Ô ô ô" gào thét, lệnh cho đám tiểu đệ vây quanh thủ hộ Hề.
Kỳ thật Hề đã tỉnh.
Mượn nhờ quỷ linh lưu lại trong trấn làm tai mắt, y thấy được một màn Thiên Cơ Khôi Lỗi bị đánh nát, Đạo điện chủ bị đánh bay.
"Đây mới là thực lực thật sự của Thập Tôn Tọa?”
Mặc dù ý thức thanh tỉnh, thế nhưng Hề không muốn tỉnh lại, nội tâm rung động không thôi.
Bởi vì một khi tỉnh lại, hắn liên giống như đám Bạch Y, bị Đạo điện chủ phái đi "Bao vây" Khôi Lôi Hán.
Hành động "Sớm bị loại” lúc trước sẽ trở nên vô nghĩa.
Lăn lộn tại Dị bộ lâu như vậy, tuy Hề một mực bảo trì bản tâm, nhưng cũng không tranh khỏi bị "Ô nhiễm".
Đây không phải chuyện xấu.
Chí ít y không sẽ không giống như một tên lăng đầu thanh.
(Dịch: Lăng đầu thanh = Miệng còn hôi sữa/ Nghé con mới sinh không sợ cọp/ Trẻ trâu)
Cấp trên nói cái gì, y liên nhiệt huyết sôi trào làm theo, ngay cả mạng cũng không cần.
"Một tên Thần Diệc, một tên Bát Tôn Am, đều đã rất mạnh, hiện tại tới thêm một tên Khôi Lôi Hán. . "Ba người này đều không phải Bán Thánh, chiến lực lại như Bán Thánh. ... không, cho dù Áo Nghĩa Bán Thánh tới, cũng không nhất định thắng được?"
"Nếu như ba người liên hợp, Thánh Thân Điện còn đánh thế nào? Chỉ sợ Thập Nhân Nghị Sự Đoàn ra mặt, mới có thể sơ bộ đối kháng. . “
Trong khoảng thời gian "Hôn mê", Hề nhanh chóng tiến hành phân tích chiến lực địch ta.
Cuối cùng y phát hiện, mặc kệ Thủy Quỷ, Diệp Tiểu Thiên, hay là Thập Nhân Nghị Sự Đoàn sở trường chiến đấu. . .
Ách, Nhan lão không còn.
Vị Phong tiên bối cũng thất bại.
Thiên Cơ Thần Sứ ở trên Hư Không Đảo bị Từ Tiểu Thụ chơi phế.
Như vậy cũng chỉ còn ba người, tân nhiệm Hồng Y chấp đạo chúa tể Nguyệt Cung Ly, Nguyên Tố Thần Sứ Trọng Nguyên Tử, Côn Bằng Thần Sứ Ngư lão.
Ba người này bật hết hỏa lực, liệu có khả năng đánh thắng ba vị bên trong Thập Tôn Tọa hay không?
"Khóil"
"Đúng, còn có Ái Thương Sinh đại nhân. . "
"Dựa vào một tên Thánh Đế truyền nhân không đứng đắn, cùng hai tên lão đầu nhiệt huyết, căn bản không nhìn thấy hy vọng!"
"Ái Thương Sinh đại nhân cũng là Thập Tôn Tọa, như thế mới có sức chiến một trận, dù sao hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm Thần Diệc."
Ái Thương Sinh ứng phó Thần Diệc, Đạo điện chủ ứng phó Bát Tôn Am... Hề vừa nghĩ đến đây, trong lòng lập tức giật mình.
Y bắt đầu hiểu ra vì sao ván này Đạo điện chủ ra trận sớm như vậy, tham dự từ đầu tới đuôi, một mực nhằm vào Từ Tiểu Thụ.
Bởi vì hiện tại lập trường Khôi Lôi Hán thoạt nhìn trung lập.
Nhưng nếu hắn bị Từ Tiểu Thụ thuyết phục, gia nhập Thánh Nô, thế cục địch ta sẽ lập tức mất cân bằng!
"Đấn lúc đó, nói không chừng lão sư cũng sẽ bị liên lụy vào cuộc. . “
"Mà Thánh Đế vào cuộc, Thánh Nô khẳng định có chuẩn bị... "
"Đúng rồi! Kỳ Lân!"
Hề đột nhiên nhớ đến lúc bên trong Tứ Tượng Bí Cảnh, Thiên tổ hành động truy bắt Từ Tiểu Thụ, cuối cùng thất bại trong gang tấc.
Lúc ấy y không rõ cho lắm, vì sao Đạo điện chủ chắc chắn Từ Tiểu Thụ sẽ cam chịu vào cuộc.
Hiện tại nghĩ lại...
Có lẽ mục đích của Thánh Nô, chính là vì kéo Thánh Đế Kỳ Lân vào cuộc, giúp bọn hắn tăng thêm thẻ đánh bạc?
Mà chiêu này của Từ Tiểu Thụ. .. ừm, nói đúng hơn là của Bát Tôn Am, trực tiếp bị Đạo điện chủ nhìn thấu, sau đó dùng Thánh Đế Bắc Hòe nhẹ nhõm phá giải?!
Hề hậu tri hậu giác phát hiện, giờ phút này mình nằm trên mặt đất, cả người đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Làm quân cờ không đáng sợ, dù sao người ngốc có ngốc phúc.
Đáng sợ chính là, thời điểm mặc người định đoạt, quân cờ thức tỉnh, biết suy nghĩ, có ý thức tự chủ.
Lúc này, loại cảm giác tuyệt vọng khi biết thân hãm vũng bùn, lại bất lực, chỉ có thể mặc cho mình không ngừng chìm xuống. . . Quá dọa người!
"Từ Tiểu Thụ, cũng như vậy?"
Hề nghĩ đến gia hoả kia, hắn nhất định thanh tỉnh sớm hơn mình.
Nếu như vậy, mình một tâng, Từ Tiểu Thụ một tầng, lại hướng lên chính là Thập Nhân Nghị Sự Đoàn, cuối cùng mới là Đạo điện chủ, Bát Tôn Am, Khôi Lôi Hán...
Hề cảm thấy cả người bất lực.
Khoảng cách chênh lệch to lớn, kém chút khiến đạo tâm y bất ổn, muốn từ bỏ cố gắng.
Cần liêu mạng cố gắng bao lâu mới có thể siêu việt thời đại, theo kịp tâng cuối cùng kia?
Mà khi mình tới tâng kia, hoặc là nói đang trong quá trình cố gắng. . .
Bọn họ sẽ đứng im một chỗ chờ mình ư?
Thời gian thì sao, thời gian sẽ chờ ngươi ư?
Hề có một loại dự cảm mãnh liệt.
Có lẽ không lâu sau, khi thời cơ thành thục, hoặc hai phe địch ta bị ép quá ác.
Một trận đại chiến diệt thế sẽ theo đó mở màn
Mà trước mắt. ..
Song phương đang tại Thanh Nguyên Sơn Thường Đức Trấn, tranh thủ lung lay vị cường giả "Tầng cuối cùng" kia, gia tăng nội tình cho phe mình?
"Bành!"
Cách đó không xa truyền tới âm thanh sao băng rơi xuống, suy nghĩ trong đầu bị gián đoạn.
Hề không có đứng dậy điều tra, thậm chí đè xuống ý thức lãnh địa cường đại của Bạch Nghiệt Diêm Chủ, ngăn nó xuất thủ công kích người tới.
"Đau chết lão tử. . "
Tiếng bước chân "Cạch cạch" từ xa tới gân, nương theo âm thanh lọt gió, nghe giống như Đạo điện chủ?
Không phải chứ, y bị oanh tới nơi này?
"Sao luôn nhằm vào răng cửa của ta mà đánh, có bệnh ư..
Âm thanh nói thầm lại vang lên.
Lần này, cho dù âm thanh nghe khá giống, nhưng Hề chắc chắn người tới không phải Đạo điện chủ, bởi vì xưng "Lão tử""Có bệnh", dùng từ quá không ưu nhã.
Bạch Nghiệt Diêm Chủ phát ra tiếng kêu cảnh giới.
Không có tác dụng gì.
Hề cảm giác thân thể bị người dùng chân đá hai lần. ..
"Còn giả chết? Đứng lên đi!"
Thật đúng là Đạo điện chủ?
Hề biến thành cương thi, sét đánh bất động.
"Nha hoắc, còn giả rất giống?"
"Đã bảo tiểu tử ngươi cái hay không học, chỉ học cái xấu."
"Nhưng cái vạc nước bẩn Thánh Sơn, có ai tiến vào mà không bị bẩn. . . đáng tiếc Cẩu Vô Nguyệt. . "
Hề nghe đến đây đã không giả tiếp được, đang muốn đứng dậy. Bỗng cảm thấy bên cạnh truyên đến tiếng vang sột soạt, tựa hồ có người nằm xuống.
Y không nhịn được chuyển mắt nhìn lại, chỉ thấy Đạo điện chủ nhất quán trang nghiêm, lúc này đang gối đầu lên tay nằm trên mặt đất, không có chút hình tượng nào, xuất thần nhìn bầu trời.
Hề giật mình,'Đạo điện chủ. .. 2?"
Đạo điện chủ mở miệng.
Răng cửa thiếu mất hai cái, hắn giống như tháo xuống tất cả ngụy trang, từ "Thánh" trở về "Người".
Loại khoảng cách cao cao tại thượng kia, không thấy.
Hắn cắn hàm răng hít hà, ngơ ngác nhìn bầu trời, nói một mình: "Vẫn là tuổi trẻ tốt!"
Hề mãnh liệt đứng dậy, ngược lại lo lắng: "Đạo điện chủ, chúng ta không cần đi ư, Từ Tiểu Thụ đang ở chỗ này cùng Khôi. . "
Đạo Khung Thương duỗi một tay ra, ép người trẻ tuổi kia trở lại mặt đất.
"Muốn học xấu liền học triệt để một chút; muốn cơ linh, liền không được bỏ qua bất kỳ chỉ tiết nào."
"Khôi Lôi Hán người ta đánh bay ngươi, đánh bay ta, duy chỉ có Từ Tiểu Thụ bị đánh bay một nửa thân thể, còn lưu tại chỗ."
Đạo Khung Thương quay đầu sang, dùng tay đè Hề nằm trên mặt đất, cười nói:
"Ngươi ngàn dặm xa xôi, bị người truy sát từ Ngọc Kinh Thành đến Thanh Nguyên Sơn, vất vả lắm mới tìm được cứu viện, không cần ôn chuyện sao?”
"Đã chúng ta đều lựa chọn rời sân, vậy còn trở về xem náo nhiệt cái gì?" "Muốn bán nhân tình, liền bán triệt để một chút, đừng có bán một nửa đột nhiên cảm thấy mình thua thiệt, sau đó đòi trở về, như thế song phương đều không thoải mái."
"Giang hồ, không chỉ có chém chém giết giết. .
Đạo điện chủ tiếp tục lải nhải liên miên, Hề đã triệt để nghe không được, đầu óc ong ong, thần sắc mộng bức.
Ta không có nghĩ như thế, còn bán nhân tình?
Ta chỉ đơn thuần muốn thoát khỏi nơi thị phi kia...
Bạn cần đăng nhập để bình luận