Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1153: Một Cái Hố, Đào Ra Ba Tấm Lệnh Bài! (1)

Phòng bao số 7, Quy Âm Các.
Cho dù Tả hộ pháp Mặc Kình là người tính tình trầm ổn, giờ phút này cũng bị tao thoại của Từ Tiểu Thụ chọc đến dựng râu trừng mắt.
"Các chủ, Hư Không Lệnh thật không đáng giá này, ngàn vạn lần không thể tiếp chiêu." Lão giả thuyết phục.
Ngồi ngay thẳng ở trước mặt, là một vị nữ tử mặc váy xanh mang mạng che mặt.
Tướng mạo nữ tử như ẩn như hiện dưới lớp lụa mỏng mông lung, mơ hồ có thể nhìn ra được ngũ quan thập phần tinh xảo, khuôn mặt mỹ lệ.
Thế nhưng ở khóe mắt nàng có nếp nhăn nhàn nhạt, chứng minh niên kỷ đã không nhỏ, tuy nhiên toàn thân trên dưới vẫn còn phong vận, xinh đẹp không gì sánh được.
Nàng vỗ nhẹ tử cầm đặt ở trên bàn, âm thanh yêu mị, không thấy có nửa phần tức giận:
"Không sao, tiếp tục tăng giá, đã Đại Huyền Thiên Tông bắt buộc phải có, vậy liền để bọn hắn thêm ra chút huyết đi, ngược lại vị Từ thiếu kia. . ."
Tu Danh Nguyệt nói xong ngước mắt, nhìn Từ thiếu kích động đến giương nanh múa vuốt ở trên đài cao, khóe môi hơi nhếch: "Có chút thú vị."
Mặc Kình trầm mặc.
Tên đáng ghét như bọ chét kia, thú vị ở chỗ nào?
Nhưng Các chủ đã lên tiếng, ông ta cũng không tiện nói thêm.
Cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ há miệng tăng giá: "Mười tỷ năm trăm triệu!"
. . .
"Oa!"
"Mười tỷ năm trăm triệu!"
"Tăng giá! Phòng bao số 7 không phụ sự mong đợi của mọi người, tăng giá!"
"Đến, chúng ta hãy quay đầu nhìn phòng bao số 13, nhìn trong truyền thuyết đại tài. . . ách, thế lực lớn, có theo sát bước chân, có dám tiếp chiêu hay không!"
Từ Tiểu Thụ đứng trên đài cao gõ chùy nhỏ, hết sức kích động nói ra: "Mười tỷ năm trăm triệu lần một. . . phòng bao số 13, dám tăng giá không? Hắn có thể cầm xuống tấm Hư Không Lệnh thứ hai, trở thành chân mệnh thiên tử duy nhất hay không? Chúng ta cùng rửa mắt chờ đợi, rửa tai lắng nghe!"
Tất cả mọi người: ". . ."
Toàn trường giống như bị hạ cấm ngôn.
Các đại biểu thế lực lớn thập phần im lặng, nhìn Từ thiếu trên đài cao tựa như tôm tép nhãi nhép, đang không ngừng tiêu xài hào quang truyền nhân Bán Thánh của mình.
Trong lòng bọn họ.
Giá trị hình tượng truyền nhân Bán Thánh đã từ một trăm điểm hoàn mỹ, hạ xuống ba mươi điểm.
Nếu không phải lúc trước Từ thiếu từng triển lộ thực lực, quả thật bất phàm.
Tin chắc giờ phút này ba mươi điểm thất bại kia, cũng không có cách nào cầm tới.
Phòng bao số 13, sắc mặt Tông chủ Đại Huyền Thiên Tông Lãnh Kỳ đã đen như mực.
Y cảm thấy, nếu hiện trường không có Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu làm loạn.
Tấm Hư Không Lệnh cuối cùng này, y không cần phải tốn kém nhiều như vậy.
Nhưng sự tình đã phát triển đến mức này, Lãnh Kỳ y còn có thể không tăng giá sao?
Chỉ kém một bước, người duy nhất có được hai tấn Hư Không Lệnh sẽ được sinh ra.
Giá trị nó mang đến, so với Hư Không Lệnh phân tán, đương nhiên quý giá hơn rất nhiều.
Cho nên sao có thể không tăng?
"Mười hai tỷ!"
Lãnh Kỳ hất tay áo lên, phẫn nộ lên tiếng: "Tấm Hư Không Lệnh này, ai thích cứ việc tăng giá, bản tọa nhường!"
Đến lúc này.
So với tấm Hư Không Lệnh đầu tiên, giá cả trọn vẹn tăng gấp đôi!
Bình thường chỉ có người đầu óc bị nước vào, mới dám lên tiếng.
Mọi người ngồi ở đây đều không phải kẻ ngốc, đương nhiên sẽ không tăng giá.
Nhưng lúc này, Từ Tiểu Thụ trên đài cao lần nữa gõ chùy, tiếp tục châm ngòi thổi gió:
"Trời ạ, mười hai tỷ! Mười hai tỷ lần một! Mười hai tỷ, thật có thể trấn áp toàn trường sao? Bản thiếu gia không tin!"
"Đến, chúng ta cùng quay đầu, nhìn phòng bao số 7, nhìn. . ."
"Im miệng!" Bên trong phòng bao, Lãnh Kỳ không nhịn được nữa, gào thét lên tiếng.
Toàn trường tĩnh mịch.
Lúc này, tất cả mọi người đều bị khí thế Trảm Đạo dọa sợ.
Từ Tiểu Thụ đồng dạng khẽ giật mình, thế nhưng không bị khí thế quen thuộc kia đè ép, khó hiểu nói:
"Vì sao gọi bản thiếu gia im miệng? Bản thiếu gia mới là người giao dịch, người giao dịch không thể nói chuyện ư?"
"Ngươi chỉ phụ trách tăng giá không phải sao?"
"Có phải không có tiền hay không?"
"Không có tiền cũng đừng đến giao dịch hội! Thật đúng là. . ."
"Có tin bản thiếu gia trực tiếp không cho ngươi tham dự giao dịch, lấy giá mười một tỷ chín bán Hư Không Lệnh cho phòng bao số 7 hay không?"
Đám người ở chỗ ngồi trang nhã nghe đến trợn tròn mắt.
Lúc này mọi người mới kịp phản ứng, Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu là thế lực Bán Thánh, quả thật không cần kiêng nể gì.
Ngay cả phòng bao số 13 đã bại lộ nửa cái thân phận, cũng dám cưỡng ép áp chế.
Lãnh Kỳ ở bên trong phòng bao bị nói đến á khẩu không trả lời được.
Đúng vậy!
Y có tư cách gì bảo con ruồi này im miệng?
Nói cho cùng, bảo vật là Từ thiếu lấy ra.
Người ta muốn bán cho ai, còn không phải do người ta định đoạt?
"Thật có lỗi."
Tình thế cấp bách, Lãnh Kỳ lựa chọn cúi đầu, nội tâm lại âm thầm ghi lại bút trướng này.
Trên đài cao, Từ Tiểu Thụ thấy điểm bị động đã kéo đến không sai biệt lắm, phòng bao số 7 Quy Âm Các cũng không có dự định tiếp tục ra giá, lúc này mới liên tiếp gõ ba chùy.
Đông đông đông.
"Không thú vị!"
"Thôi, tấm Hư Không Lệnh này bán cho ngươi, mười hai tỷ, thành giao!"
Nói xong Từ Tiểu Thụ vẫy tay một cái, gọi người hầu tới mang Hư Không Lệnh đi, đưa đến phòng bao số 13, đổi lấy Linh Tinh.
Đám người thấy cảnh này, trái tim thình thịch đập loạn.
Tên đấu giá sư hạ giá kia, rốt cuộc sắp rời sân rồi sao?
Không ngờ Từ Tiểu Thụ đưa xong Hư Không Lệnh, dừng hồi lâu, đợi đến khi người hầu chuyển Linh Tinh vào trong thẻ của hắn, lúc này mới tiếp tục từ trong giới chỉ móc ra một mảnh vải đen khác.
"Hắc hắc, đừng gấp, bản thiếu gia còn có kiện bảo bối thứ hai muốn giao dịch."
Chỗ ngồi trang nhã, bên trong phòng bao, mọi người đều khẽ giật mình.
Mảnh vải đen quen thuộc . . .
Kích thước quen thuộc. . .
Tất cả mọi người lần nữa duỗi cổ, có chút rung động.
"Không, không phải chứ?"
Chỉ thấy Từ Tiểu Thụ trên đài cao đưa tay xốc miếng vải đen lên, lộ ra một tấm lệnh bài đen kịt ở bên trong.
"Đương đương đương đương ~ "
Sau khi Từ Tiểu Thụ trầm bồng du dương hô vài tiếng, mới cầm lệnh bài lên lung lay: "Hắc hắc, không nghĩ tới đi, bản thiếu gia còn có tấm Hư Không Lệnh thứ hai!"
Một tích tắc này.
Thời gian phảng phất dừng lại.
Lãnh Kỳ ở trong phòng bao cầm tấm Hư Không Lệnh mới tinh, thần sắc kích động còn chưa kịp hiện rõ trên mặt, khuôn mặt đã cứng ngắc.
"? ? ?"
Tu Danh Nguyệt một tay gảy đàn, lúc đầu có hơi mất hứng, lúc này đôi mắt đẹp tròn xoe, giật nảy mình.
"? ? ?"
Dạ Miêu Nam Cung Dần, Viên Hải Sinh ở hậu trường trực tiếp trợn tròn mắt.
Trình Tích, Trử Lập Sinh bên trong phòng bao số 1 lập tức đứng bật dậy.
Đám người toàn trường há hốc mồm, trên khuôn mặt đều là thần sắc không dám tin.
"? ? ?"
"Mẹ nó!"
"Tấm Hư Không Lệnh thứ ba?"
"Kia là thật? Con hàng này vẫn còn? Thần mẹ nó không phải đang đùa chúng ta đấy chứ!"
". . ."
Từ Tiểu Thụ vừa lấy ra tấm Hư Không Lệnh thứ hai, mấy trăm người ở đây đồng loạt hỏng mất.
Con hàng này là làm nghiệp vụ cung ứng Hư Không Lệnh sao?
Hắn từ đâu có được nhiều lệnh bài như vậy?
Một tấm này. . . đừng nói cũng là đào được?
"Nhận kinh nghi, điểm bị động, +412."
"Nhận nhìn chăm chú, điểm bị động, +462."
"Nhận phỏng đoán, điểm bị động, +233."
". . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận