Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1413: Giết Người Tru Tâm (1)

Khương Nhàn bình tĩnh nhìn Từ thiếu đi đến trước mặt, trong đầu nhớ lại tình cảnh hôm đó giằng co ở trước cửa Đa Kim Thương Hội.
Nói thật, y không cách nào tưởng tượng, một kẻ cà lơ phất phơ như thế, sao có thể xứng với một thân tu vi trác tuyệt như vậy được.
Vô luận kiếm đạo, nhục thân, luyện đan, linh trận. . .
Đủ loại năng lực Từ thiếu nắm giữ, đều không phù hợp với số tuổi hiện tại của hắn.
Giờ phút này Khương Nhàn xem như hiểu ra, trên đời căn bản không có tên hoàn khố nào có thể cùng lúc tinh thông nhiều đạo như thế.
Mặc dù Từ thiếu vẫn luôn lòe người, nhưng đây là hắn tận lực biểu hiện ra ngoài.
Có trời mới biết, thời điểm không ai nhìn thấy, tên kia đã phải nỗ lực đến cỡ nào, đổ qua bao nhiêu máu cùng mồ hôi.
Còn có, Quỷ Thú. . .
Lúc Tam Yếm Đồng Mục còn tại, Khương Nhàn từng sử dụng Chuyển Ý Khổng đối với Vinh Đại Hạo.
Y biết được, Từ thiếu có cấu kết với Quỷ Thú.
Người như vậy, có lẽ lúc đầu mình nên tuân theo bản tâm, tuyệt đối không được dính dáng đến, càng không thể phái người đi thăm dò.
"Đã lâu không gặp."
Trầm mặc hồi lâu, Khương Nhàn chỉ có thể miễn cưỡng hé miệng, nói ra một câu không mặn không nhạt.
Vừa rồi y đã âm thầm quan sát chiến trường, cô nương Quỷ Thú Ký Thể kia không tại hiện trường.
Có lẽ người ta đã cùng Từ thiếu mỗi người đi một ngả.
Cũng có thể. . . song phương chưa kịp tập hợp.
Nhưng vô luận thế nào, sau khi tận mắt chứng kiến chiến lực của Từ thiếu, Khương Nhàn đã không có ý định trêu chọc đối phương.
Dù sao, tên kia ngay cả Hắc Tâm Mẫu Cổ cũng dám giết.
Ngoại nhân không biết Hắc Tâm Mẫu Cổ đối với Hắc Tâm Quả Tộc có ý nghĩa thế nào, nhưng Khương Nhàn là truyền nhân Bán Thánh, y biết rất rõ.
Y tin Từ thiếu cũng biết hậu quả khi giết Hắc Tâm Mẫu Cổ.
Thế nhưng người ta vẫn nghĩa vô phản cố, trực tiếp giết chết.
Điều này chứng minh cái gì?
Chứng minh Từ thiếu căn bản không sợ Bán Thánh Tang Nhân trả thù!
Từ Tiểu Thụ cười ha hả đi tới trước mặt Khương Nhàn, trên dưới đánh giá vài lần, cuối cùng chậc chậc nói ra: "Nhắc tới cũng trùng hợp, hôm đó cùng Khương thiếu ở trước cửa Đa Kim Thương Hội giao lưu một hồi, buổi tối, Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu liền tao ngộ thích khách dạ tập."
"Ồ?"
Con ngươi Khương Nhàn hơi thu lại, khẽ "ồ" một tiếng, không chút biến sắc.
Thế nhưng trong nội tâm đã bắt đầu nổi lên gợn sóng.
Tên Từ thiếu này, thật hết chuyện để nói rồi à?!
Hắn căn bản không chuẩn bị cho mình bậc thang, muốn thu hồi sổ sách?
"Thích khách nào, liên quan gì tới ta?" Sắc mặt Khương Nhàn như thường nói.
"Có liên quan tới ngươi hay không, bản thiếu gia không biết." Từ Tiểu Thụ nhún nhún vai, giống như không có chuyện gì cười nói, "Nhưng sau khi hai tên thích khách kia bị mắt, không chịu được thẩm vấn, cũng có thể là muốn vu oan, bọn hắn nói mình là tộc nhân Khương thị ngươi!"
Khương Nhàn vẫn bình tĩnh như trước, trên người không có một chút động tác dư thừa.
Nếu đổi thành lúc trước, Từ thiếu dám nói với y như thế, y khẳng định sẽ ngạnh cương lại.
Dù sao cùng là truyền nhân Bán Thánh, người ta đã đè đầu cưỡi cổ, chỉ kém cởi quần đi tiểu, y sao có thể nhịn được?
Thế nhưng mà!
Hình ảnh Đóa Nhi phất tay bị loại vẫn còn rõ mồn một trước mắt, Hắc Tâm Mẫu Cổ thịt nát xương tan, vẫn còn chưa tiêu tan.
Khương Nhàn biết Từ thiếu đang muốn ép mình động thủ, mình sao có thể mắc bẫy được?
"Sự tình vu oan giá họa, tin tưởng lấy trí thông minh của Từ thiếu, khẳng định có thể nhìn ra." Khương Nhàn mỉm cười, "Nói đến, mặc dù phong cách hành sự quái dị, thế nhưng Từ thiếu tại cảnh giới Tông Sư, có được chiến lực như vậy, phía sau, hẳn đã bỏ ra không ít?"
Y không thể để Từ thiếu một mực nắm giữ thế cục, muốn thử phản kích.
"Cũng không nỗ lực bao nhiêu, chẳng qua chỉ ngủ nhiều hơn người khác mấy giấc mà thôi."
Từ Tiểu Thụ trả lời thật, sau đó lại chủ đề về: "Khương thiếu không muốn biết, hạ tràng của hai tên thích khách giả mạo tộc nhân Khương thị ngươi?"
Khương Nhàn như giếng cổ không gợn sóng, nói: "Thân phận truyền nhân Bán Thánh mang đến cho ta rất nhiều nguy hiểm, ta không có thời gian chú ý tới mấy việc vặt vãnh. . . đúng rồi, sao Từ thiếu có hứng thú nói với ta những chuyện nhỏ nhặt này?"
"Đây cũng không phải chuyện nhỏ."
Từ Tiểu Thụ động dung nói: "Bọn hắn vu hãm ngươi, cùng là truyền nhân Bán Thánh, bản thiếu sao có thể không giúp ngươi giáo huấn một chút?"
Khương Nhàn trầm mặc, trong lòng đột nhiên xiết chặt.
Từ Tiểu Thụ lộ ra hàm răng trắng sáng, nhếch miệng cười.
"Hai tên kia quá cứng rắn, sau khi thẩm vấn một chết một tàn, nhưng vô luận là chết hay tàn, nên nói, bọn hắn đều nói; không nên nói, cũng bị bức nói ra."
"Người chết, bản thiếu gia đã hỗ trợ chôn cất, hoa hoa cỏ cỏ bên trong đình viện Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, quả thật cần phân bón cao cấp giống như thích khách Vương Tọa."
"Mà tên tàn kia. . . "
Từ Tiểu Thụ đột nhiên chuyển mắt, nhìn chằm chằm Khương Nhàn nửa ngày, tựa hồ muốn từ trên mặt đối phương nhìn ra một tia cừu hận.
Nhưng không có.
Hắn không quan tâm nhún vai, giang tay nói: "Tên tàn kia, hiện tại vẫn còn đang ở trong Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, nếu Khương thiếu nhớ lầm, trên thực tế có phái thích khách tới, tùy thời đều có thể đến tìm bản thiếu gia, bỏ ra một chút đại giới, liền có thể đón người về."
Mặc dù tâm tính Khương Nhàn không tệ, nhưng giờ khắc này cũng hận không thể đấm ra một quyền, oanh nát khuôn mặt đáng ghét trước mặt.
Gia hỏa này. . .
Giết người cũng thôi đi, còn tru tâm!
Lời nói này, không phải đang nói Khương Nhàn y dám làm không dám nhận, sau khi người trong nhà bị bắt vẫn không dám thừa nhận, thậm chí còn muốn từ bỏ tộc nhân, mưu đồ sống tạm?
Hai đại truyền nhân Bán Thánh nói chuyện với nhau, người xung quanh không dám tới gần.
Nhưng vô luận Từ Bang, hay là đoàn đội Khương Nhàn, giờ phút này đều đứng ở cách đó không xa, nghe song phương ngươi tới ta đi, sóng ngầm cuồn cuộn, chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Mọi người đều biết.
Từ thiếu dám nói với Khương Nhàn như thế, thích khách kia, tám chín phần mười thật là Khương Nhàn phái đi.
Thế nhưng hiện tại bị buộc tới mức này, Khương thiếu, vẫn không dám thừa nhận tộc nhân của mình?
"Suy nghĩ kỹ chưa?"
Từ Tiểu Thụ nghiêng đầu, vừa đưa tay ra sau, Tiêu Vãn Phong liền quen thuộc đưa trà đã chuẩn bị tốt tới.
Hắn nhấp một ngụm trà, cảm giác mỏi mệt sau khi đại chiến bị trà ngon cọ rửa sạch sẽ.
Vân Lôn Sơn Mạch là Vân Lôn Sơn Mạch.
Sổ sách ở bên ngoài, vẫn phải tính toán rõ ràng.
Từ Tiểu Thụ không phải cừu con, hắn đã sớm dưỡng thành tính tình có thù tất báo.
Tư vị ngồi ở nhà bị người đánh lén vĩnh viễn không dễ chịu, cho dù hắn đã chuẩn bị chu toàn, căn bản không sợ bị người khác đánh lén.
Mình có thể giải quyết là chuyện của mình.
Nhưng Khương Nhàn đã từng phái người tới ám sát mình, thậm chí còn muốn bắt tiểu sư muội.
Món nợ này, sao có thể không tính?
Hắn chính là muốn ép Khương Nhàn đến tuyệt cảnh.
Hắn muốn xem xem, gia hỏa này bị hai mặt ngoài sáng trong tối giáp công, có thể làm được những gì.
Hoặc là Khương Nhàn nhận thua, bỏ ra đại giới tiếp tộc nhân từ Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu về.
Nếu làm như vậy, Khương Nhàn không khác gì thừa nhận mình phái thích khách ám sát truyền nhân Bán Thánh.
Việc này nói lớn liền lớn, nói nhỏ liền nhỏ.
Nhưng nếu thành công, cho dù sau này Từ Tiểu Thụ có ở trước mặt y lấy ra Tam Yếm Đồng Mục, song phương đều có thể hòa giải.
Thậm chí, hắn có thể bắt lấy chuyện này không thả, từ hiện tại cho đến khi thí luyện kết thúc, dắt dắt, kéo Bán Thánh Khương thị xuống nước.
Nếu như Khương Nhàn gánh vác áp lực, quyết tâm bỏ rơi Khương Thái, Khương Vũ.
Từ phương diện khách quan mà nói, Từ Tiểu Thụ sẽ xem trọng tên truyền nhân Bán Thánh kia một chút, dù sao người thành đại sự, không câu nệ tiểu tiết.
Nhưng mà ở trên ý thức chủ quan, Từ Tiểu Thụ liền không lọt mắt người này.
Dù sao, người có thể bỏ rơi đồng bạn. . . không, là tộc nhân!
Ngay cả tộc nhân có quan hệ máu mủ cũng có thể từ bỏ, tuy có thủ đoạn thiết huyết, thế nhưng thành tựu vĩnh viễn có hạn.
Kể từ đó, bên cạnh y sẽ không còn người thật lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận