Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 651: Biến Thái! (2)

Theo tiểu hòa thượng tiến vào, đám người liền bắt đầu rục rịch.
"Mạc cô nương?"
Vinh Đại Hạo dẫn đầu không nhúc nhích.
Y cũng cảm thấy chủ ý này không tệ, nhưng y nhất định phải trưng cầu ý kiến cô nương bên cạnh.
Chuyến đi Bạch Quật này, y tuyệt đối sẽ không tách khỏi Mạc Mạt.
Cho dù lại gặp được người đáng để đầu tư, thế nhưng mấy tên kia chín phần đều có bối cảnh thâm hậu ở phía sau, tứ cố vô thân giống như Mạc cô nương, đầu tư mới càng có giá trị.
"Không cần tìm."
Mạc Mạt bưng lư đồng, tiến lên một bước, nâng tay chạm vào đại trận sương mù.
"Có ý gì? Đừng nói ngươi cũng có thể làm giống như tên tiểu hòa thượng kia, một quyền phá vỡ thiên địa đại trận?"
Triệu Thái ở bên cạnh không nhịn được cười ra tiếng.
Gã theo chân Vinh Đại Hạo tiến vào Bạch Quật.
Cũng mơ hồ biết được bối cảnh Hạo ca kinh khủng.
Nhưng gã nghĩ mãi không thông.
Nữ tử tay bưng lư hương, thanh cao đến mức ngay cả nói chuyện với nàng, có đôi khi nàng đều khinh thường đáp lại, sao có thể lọt vào pháp nhãn của Hạo ca?
Nếu như nói thực lực. . .
Nàng chưa chắc cao hơn những người ở đây bao nhiêu!
Tông Sư có khối người, Hạo ca cũng không có nịnh nọt như thế. . .
Thật là kỳ quái.
"Im miệng!"
Vinh Đại Hạo lập tức lên tiếng quát lớn.
Y quay đầu nhìn Mạc Mạt: "Ý của Mạc cô nương là. . . "
Mạc Mạt lắc đầu, không có trả lời.
Linh nguyên trong cơ thể tụ lại, sương mù màu xám trắng bắt đầu từ lòng bàn tay bay ra.
Sau một khắc, đám người nhìn thấy sương mù màu phấn hồng giống như chuột gặp mèo, đối diện với sương mù trắng xám, trực tiếp ỉu xìu.
Điên cuồng cuộn lại!
Điên cuồng lui tán!
Màu phấn hồng vốn còn có chút lực lượng thần dị, thế nhưng sau khi tiếp xúc với sương mù trắng xám của Mạc Mạt, không đến mấy hơi, trực tiếp phai màu.
Sau một khắc, một cái trận khẩu có thể để mấy người đi ngang xuất hiện.
"Chuyện này. . . "
Sắc mặt Triệu Thái kinh hãi.
Đầu lưỡi co rút ở trong miệng, nói không thành lời.
Đây lại là lực lượng gì?
Thậm chí còn không cần xuất quyền.
Vừa sờ một cái.
Sương mù xám tản ra.
Thiên địa đại trận, vô hiệu?
"Lực lượng phong ấn!"
Vinh Đại Hạo sợ hãi gào thét ở trong lòng.
Y đã sớm nhìn ra Mạc Mạt không đơn giản.
Nhưng phần không đơn giản này, là trực giác nói cho y biết.
Vinh Đại Hạo căn bản không ngờ tới, người mình muốn đầu tư, vậy mà nắm giữ "lực lượng phong ấn" mấy trăm năm khó gặp một lần!
Đây chính là một trong những thuộc tính mạnh nhất, cơ hồ có thể sánh vai với thời gian, không gian!
Thậm chí, từ một góc độ nào đó, nó ẩn ẩn có phần hơn.
Mạc cô nương. . .
Thiên chi kiêu nữ chân chính?
"Phát tài, phát tài!"
"Mạc cô nương, nhất định phải đầu tư!"
Vinh Đại Hạo siết chặt nắm đấm, móng tay khảm vào trong da thịt, thế nhưng y hưng phấn đến mức hoàn toàn không hay biết.
"Đi vào thôi."
Mạc Mạt không màng danh lợi mở miệng, thậm chí còn không có ý định quay đầu nhìn Triệu Thái, dẫn đầu bước vào.
Sắc mặt Triệu Thái trướng đến đỏ bừng.
Gã cảm thấy loại không nhìn này, còn khuất nhục hơn quay đầu trào phúng mình vài câu.
Thế nhưng mà. . .
"Vừa rồi là lực lượng gì?!"
Cỗ lực lượng kia, chỉ mới nhìn thôi, gã đã cảm thấy khí hải tĩnh lặng.
Còn chưa tác dụng vào người, đã có ảo giác không thể nào sử dụng lực lượng.
Thật đánh nhau, mình sao có thể đánh lại đối phương?
Triệu Thái không dám hó hé.
Gã giữ im lặng, dưới ánh mắt hung dữ cảnh cáo của Vinh Đại Hạo, lui đén sau cùng đội ngũ, cùng nhau tiến vào Linh Dung Trạch.
. . .
"Ai nha, thật là đáng ghét!"
"Không gian loạn lưu. . . "
Nơi nào đó trong Bạch Quật, một cái khe nứt không gian chật hẹp đột nhiên xuất hiện.
Sau đó, đột nhiên có một nam tử cao gầy mặc váy đỏ từ bên trong bước ra.
Sắc mặt y khổ sở, cúi đầu nhìn váy đỏ yêu dấu bị không gian loạn lưu cắt rách mấy đường.
"Xuân quang chợt tiết a. . . "
"Hừ!"
Nam tử váy đỏ chu môi, hàm răng khẽ cắn móng tay dài, nhìn quanh bốn phía.
"Vốn còn muốn đi dạo với ca ca một hồi, sau đó cùng ca ca đón người, nào ngờ đường ngắn như vậy, chớp mắt đã tiến vào."
"Tiến vào coi như xong, sao ta lại phải tách ra với ca ca cơ chứ?"
"Ứ ừ ~ "
"Đáng giận. . . "
Ánh mắt nhìn xuống.
"Ồ?"
Tình huống Bạch Quật nhàn tàn không người không có xuất hiện.
Tương phản, phía dưới có một đống lửa nhỏ, mùi thịt nhàn nhạt đang từ từ bay lên trời.
Mà xung quanh còn có ba nam tử đang tán gẫu với nhau.
Lại nhìn áo bào. . .
Ba tên Hồng Y!
"Không gian ba động?"
Đến tận khi Thuyết Thư Nhân xuất hiện, ba người bên dưới mới phát giác không gian ở trên đầu có chút không đúng.
Ngẩng đầu lên nhìn, lập tức nhìn thấy một tên nam tử mặc váy đỏ đang bối rối khép chân che váy.
"Ma quỷ!"
"Nhìn cái gì vậy, người ta không có mặc bên trong!"
Ba người: ". . . "
Hờn dỗi bất thình lình, trực tiếp khiến cho tam đại Hồng Y trợn tròn mắt.
Ước chừng ba hơi giảm xóc, bọn họ mới tỉnh táo lại, nhìn thấy vết nứt không gian đã hoàn toàn khép lại.
Lập tức ngộ ra chuyện gì.
"Ngọa tào, là một tên biến thái nhập cư trái phép!"
"Phía trên Vương Tọa!"
"Bắt lại!"
"Bành" một tiếng vang lên, linh nhục trên đống lửa bị chấn động rơi xuống đất.
Tam đại Hồng Y cùng nhau bay lên, trực chỉ thiên không.
Sắc mặt Thuyết Thư Nhân lập tức lạnh lùng xuống.
"Các ngươi. . . vừa nói gì? !"
"Biến, biến thái?"
Con ngươi y run rẩy, tựa hồ nghe thấy lời phỉ báng nhục nhã nhất trên đời, tức giận đến mức thân thể mềm mại run rẩy.
"Giới vực, mở!"
Còn chưa kịp phản ứng, một đạo giới vực u ám đã bao trùm lấy y.
Một giây sau, tam đại Hồng Y cùng nhau vây quanh, linh nguyên khuấy động, quyền kình cấp tốc đánh tới.
"Đại Nguyệt Quyền!"
"Tài Phong Ba!"
"Diệt Khước Sát Lãnh!"
"Rầm rầm rầm. . . "
Bên trong trang giấy cổ tịch, tam đại Hồng Y không ngừng dùng linh nguyên tàn phá trung tâm hư vô.
Các loại lực lượng thiên đạo, kỹ năng Vương Tọa liên tục đánh tới, trực tiếp oanh phá không gian xung quanh ra thành từng mảnh.
Thuyết Thư Nhân phẫn uất nhìn, cuối cùng trực tiếp vỗ cổ tịch, khép trang giấy lại.
"Biến thái, các ngươi mới là biến thái, cả nhà các ngươi đều là biến thái!"
"Hừ!"
Người nhẹ nhàng hạ xuống.
Đi tới phía trước đống lửa.
Âm thanh "tách tách" truyền đến.
Khối thịt mỡ lấp lánh màu vàng kim đã chín tới.
Thuyết Thư Nhân không quan tâm nó còn nóng, nhặt lên, hung hăng cắn lấy.
"Biến thái!"
"Ta ăn thịt các ngươi, biến thái!"
"CMN biến thái, trước đánh ba trăm năm cho ta. . . "
"Biến thái. . . "
Y thất hồn lạc phách nỉ non, đột nhiên cả người nóng nảy.
"Thảo! Thảo! Thảo!"
Rầm rầm rầm!
Theo tiếng mắng chửi cuối cùng vang lên, thiên địa trực tiếp vỡ nát.
Mặt đất rạn nứt, đá vụn tán loạn.
Thuyết Thư Nhân càng nghĩ càng giận.
Cuối cùng tức không nhịn nổi, hung hăng lật trang giấy, kéo tên Hồng Y vừa rồi ra, ném xuống mặt đất.
"Biến thái!"
Gót giày cao gót điên cuồng đạp vào mặt Hồng Y.
Bành bành bành!
Huyết hoa tán loạn.
"Này thì biến thái!"
Bành bành bành!
Thịt nát bay loạn.
"Này thì nói ta biến thái!"
Bành bành bành. . .
Thuyết Thư Nhân bỗng nhiên đình chỉ phát tiết, bởi vì thi thể dưới chân đã máu thịt be bét.
Y nhìn xuống phía dưới, đột nhiên nhấc lan hoa chỉ lên, hai tay co đến trước ngực, liên tục lui về phía sau.
"Ai nha."
"Thật xin lỗi, ta không phải cố ý. . . "
Trầm ngâm hồi lâu.
Trái tim nhỏ mới miễn cưỡng khôi phục chấn kinh.
Thuyết Thư Nhân bất lực ngồi xổm ở bên cạnh đống lửa.
Tâm tình vui vẻ khi gặp được ca ca hoàn toàn mất sạch, giờ phút này khó chịu một rổ.
Y dứt khoát ném thi thể vào đống lửa, nhắm mắt làm ngơ.
"Đi đâu đây?"
Xuất ra cổ tịch, lật đến một trang mới.
Linh nguyên truyền vào.
Phía trên bắt đầu xuất hiện đường vân, cuối cùng hóa thành một tấm bản đồ có đóm sáng nhấp nháy.
"Đạo Văn Sơ Thạch?"
Thuyết Thư Nhân giật mình, ánh mắt nhìn tới một điểm sáng nào đó, kinh ngạc lên tiếng.
"Khá lắm, Bạch Quật thật có đồ tốt."
"Nhưng ca ca cùng lão tiều phu đều đi tới chỗ Hữu Tứ Kiếm, chân thân cũng đi bố cục, ta chỉ là thân ngoại hóa thân đạo cơ bất ổn. . . "
"Đánh nhau không thành vấn đề, nhưng đối mặt với Đạo Văn Sơ Thạch đạo vận viên mãn, mạnh mẽ cướp lấy, ngược lại có khả năng bị trấn đến tán loạn. . . "
Thuyết Thư Nhân không do dự, trực tiếp dời ánh mắt, nhìn về phía điểm sáng kế tiếp.
"Tam Nhật Đống Kiếp. . . "
"Lãnh diễm sao?"
Nói thật, y không có hứng thú gì.
Nhưng đột nhiên, ở bên cạnh hàn khí băng lãnh, lại xuất hiện một cỗ lực lượng nóng bỏng cực kỳ bá đạo.
Nheo mắt nhìn, Thuyết Thư Nhân nhếch môi đỏ lên.
"Đây là. . . "
"Lửa của lão nhị?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận