Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 710: Đạo Văn Sơ Thạch (2)

"Phải nhanh chóng tìm kiếm món trấn giới chi bảo thứ hai, tốt nhất là có thể mở rộng không gian Nguyên Phủ."
"Nếu không nơi này. . . "
"Đạo Văn Sơ Thạch!" Ngư Tri Ôn ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
"Hửm?"
Từ Tiểu Thụ quay đầu nhìn sang.
"Đạo Văn Sơ Thạch có thể giúp chữa trị không gian tiểu thế giới, trong Bạch Quật có thứ này, ngươi có thể tìm thử." Ngư Tri Ôn nói.
"Đạo Văn Sơ Thạch?"
Hai mắt Từ Tiểu Thụ sáng lên, hào hứng, "Nói chi tiết."
Ngư Tri Ôn nhìn sương mù hỗn độn bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên Sinh Mệnh Linh Ấn.
"Tiểu thế giới Nguyên Phủ nơi này, hẳn không phải Linh Trận Đại Tông Sư chữa trị."
"Nếu không sẽ không xuất hiện tình huống khí tức sinh mệnh tràn đầy, thế nhưng phạm vi không gian không đủ lớn."
Nàng dừng một chút, chỉ tới sương mù hỗn độn xung quanh, nói: "Quy tắc tiểu thế giới thiếu hụt, nhưng không gian lại được bảo vật sinh mệnh chống lên."
"Cho nên, Nguyên Phủ của ngươi không có xuất hiện vết nứt hư không."
"Tuy vết nứt không xuất hiện, nhưng sương mù hỗn độn lại chiếm đại lượng không gian khả dụng."
"Nếu không nghĩ biện pháp thanh trừ, đợi nó tự hành phục hồi, đoán chừng phải mất. . . "
Sắc mặt Ngư Tri Ôn xuất hiện ý cười: "Thời gian một tiểu thế giới hình thành!"
Từ không tới có. . .
Thần sắc Từ Tiểu Thụ cứng đờ, "Đây chẳng phải nói, cần tốn mấy trăm năm?"
"Ha ha."
Ngư Tri Ôn lập tức bật cười, "Ngươi nói thiếu một chữ "vạn"."
Từ Tiểu Thụ: ". . . "
"Mấy trăm vạn năm?"
"Đúng vậy."
Ngư Tri Ôn gật đầu: "Nhưng nếu có được Đạo Văn Sơ Thạch, mọi chuyện liền dễ dàng hơn rất nhiều."
"Bên trong Đạo Văn Sơ Thạch, cơ hồ ẩn chứa toàn bộ đại đạo quy tắc thế giới hoàn chỉnh, nó là chí bảo cường giả Vương Tọa trở lên dùng để cảm ngộ thiên đạo."
"Đồng dạng, nó cũng có được năng lực chữa trị quy tắc tiểu thế giới."
"Một khi ngươi lấy được Đạo Văn Sơ Thạch, đặt nó ở chỗ này, chí ít có thể lập tức mở trộng không gian Nguyên Phủ ra mấy chục lần."
"Tốc độ chữa trị không gian mỗi ngày, trình độ hoàn thiện quy tắc, đều có thể tăng lên gấp mấy lần."
"Không đến mấy chục năm, Nguyên Phủ của ngươi, liền có thể phát triển thành một cái thế giới chân chính."
Từ Tiểu Thụ nghe vậy, lập tức há to miệng.
Chuyện mấy chục năm sau, hắn hoàn toàn không có hứng thú.
Thế nhưng mấy câu trước. . .
"Mấy chục lần?" Hắn kinh thanh hỏi.
"Ừm."
Ngư Tri Ôn hơi kỳ quái gật đầu, nói: "Mấy chục lần, là ta thận trọng cân nhắc."
"Không gian Nguyên Phủ của ngươi có chí bảo hệ sinh mệnh, chỉ thiếu đại đạo quy tắc, vốn đã rút ngắn được rất nhiều bước."
"Thứ kia. . . " Ngư Tri Ôn chỉ trấn giới chi bảo.
"Sinh Mệnh Linh Ấn." Từ Tiểu Thụ tiếp lời nàng.
"Ừm."
Ngư Tri Ôn gật đầu, "Sinh Mệnh Linh Ấn, từ một góc độ nào đó, nó thậm chí còn trân quý hơn cả Đạo Văn Sơ Thạch."
"Bởi vì nó là trấn giới chi bảo, theo thời gian trôi qua, nó sẽ hòa làm một với thế giới này, phát sinh chất biến."
"Đến lúc đó, bên trong không gian Nguyên Phủ, nói không chừng còn có thể dựng dục ra sinh mệnh."
"Tê!" Từ Tiểu Thụ lần nữa bị kinh đến.
Hắn không ngờ thứ mình trộm. . . thu được ở trong Thiên Huyền Môn, lại trân quý đến như vậy.
Bất quá ngẫm lại cũng đúng.
Nguyên Phủ của mình là tư nhân sử dụng.
Mà Thiên Huyền Môn thân là một phương bí cảnh, có thể cung cấp nhiều người thăm dò, lịch luyện, là không gian dị thứ nguyên cỡ lớn.
So sánh cả hai. . .
Ừm.
Hoàn toàn không thể so sánh.
"Không đúng."
Tư duy Từ Tiểu Thụ đột nhiên trì trệ, "Chuyện này không có khả năng, Thiên Huyền Môn có được Sinh Mệnh Linh Ấn đã lâu, sao ta không thấy nó dưỡng ra sinh mệnh?"
"Phốc" một tiếng, Ngư Tri Ôn không nhịn được cười lên.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi quá ngây thơ rồi."
"Đừng nói sinh mệnh có trí tuệ, cho dù sinh mệnh không có chút linh trí nào, cũng không thể xuất hiện đơn giản như vậy."
"Muốn không gian Nguyên Phủ của ngươi sinh ra sinh mệnh thể, cũng không biết phải chờ đến năm nào tháng nào."
"Mà tiền đề chính là không gian nơi đây đã hoàn toàn khôi phục, bao gồm cả thiên đạo."
"Cắt!" Từ Tiểu Thụ lập tức mất đi hứng thú, "Chuyện xa xôi như vậy, ngươi nói với ta làm gì?"
Ngư Tri Ôn che miệng cười khẽ: "Còn không phải ta thấy không gian Nguyên Phủ của ngươi đã dẫn trước rất nhiều người, tuy khả năng vô cùng nhỏ, nhưng vẫn tồn tại a."
"Được rồi được rồi."
Từ Tiểu Thụ liên tục khoát tay.
Hắn đoán chừng không gian Nguyên Phủ phải truyền đến đời. . . cháu chút chít.
Những lời Ngư Tri Ôn nói mới có thể trở thành sự thật.
Bất quá ý nghĩ của cô nương này không tệ, thật mang đến cho Từ Tiểu Thụ một chút hy vọng.
"Đạo Văn Sơ Thạch. . . "
Từ Tiểu Thụ nỉ non một tiếng, hỏi: "Hình dạng của nó ra sao, ở chỗ nào trong Bạch Quật, ngươi biết không?"
"Ta cũng không rõ lắm."
Ngư Tri Ôn lắc đầu: "Đạo Văn Sơ Thạch có thể xuất hiện dưới bất kỳ hình thái nào, mỗi lần đều không cố định, có thể là tảng đá, có thể là lá cây, thậm chí còn có thể là người. . . "
Hai mắt Từ Tiểu Thụ toát ra lục quang, nhìn chằm chằm Từ Tiểu Kê.
Từ Tiểu Kê: ? ? ?
Y lập tức trợn tròn mắt.
Tình huống thế nào?
Ngươi nhìn ta làm gì? !
"Ta không phải Đạo Văn Sơ Thạch!" Từ Tiểu Kê hoảng sợ nói ra.
Y đã rất an phận thủ thường, vô luận có đại nhân vật nào tiến vào, y đều lặng yên không nói.
Mình đã ngoan như chim cút, thế mà Từ Tiểu Thụ. . . còn muốn đem mình đi tế thiên?
"Ông trời ơi, hắn là ma quỷ à?!"
Nhìn Sinh Mệnh Linh Ấn bị treo trên hư không, lực lượng liên tục bị rút lấy, Từ Tiểu Kê hãi hùng khiếp vía, linh hồn run rẩy.
Nếu như sinh hoạt sau này của mình cũng giống như khối linh ấn kia, còn không bằng tìm một khối đậu hũ đập đầu tự sát.
Ngư Tri Ôn ngừng nói, cũng thuận ánh mắt Từ Tiểu Thụ, nhìn thấy Từ Tiểu Kê.
Nàng đương nhiên biết bên trong Nguyên Phủ còn có một tồn tại kỳ quái, gia hỏa kia bình thường không mở miệng nói lời nào.
Nhưng rất hiển nhiên, nó không phải Đạo Văn Sơ Thạch.
"Đừng xem thường tên kia, y là người, không phải tảng đá."
Mỹ mâu Ngư Tri Ôn khẽ đảo, liếc ngang Từ Tiểu Thụ, sau đó mới tiếp tục nói: "Vô luận Đạo Văn Sơ Thạch xuất hiện dưới loại hình thái nào, đều sẽ tỏa ra khí tức thiên đạo nồng nặc."
"Cho dù ngươi không biết hình dáng nó ra sao, thế nhưng chỉ cần nhìn thấy, ngươi liền có thể lập tức nhận ra."
"Không phải ngươi có loại năng lực kia?" Ngư Tri Ôn hỏi ngược, đột nhiên âm thanh có chút chua chua.
"Năng lực gì?"
Từ Tiểu Thụ ngơ ngẩn.
Ngư Tri Ôn liếc qua Mộc Tử Tịch, tiểu cô nương này không quan trọng.
Nhưng mà nhìn tới Từ Tiểu Kê, cùng tiểu hòa thượng ở trên không trung.
Nơi đây có người ngoài, không nên nói rõ.
"Là thứ. . . bên trong đó ~ "
Nàng nhướng nhướng mắt, ra hiệu nói.
"Bên trong?" Từ Tiểu Thụ mơ hồ, "Trong cái gì?"
Mộc Tử Tịch nhìn hai người liếc mắt đưa tình, tức giận đến mức song đuôi ngựa vểnh cả lên.
"Bên trong đó. . . "
Nàng tựa hồ nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên sắc mặt đỏ bừng, hung hăng nắm chặt nắm tay nhỏ.
Hay cho Từ Tiểu Thụ ngươi.
Các ngươi ở sau lưng ta trong trong ngoài ngoài?
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1, +1, +1, +1. . . "
Bạn cần đăng nhập để bình luận