Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 608: Không Cần (1)

"Ngươi vô sỉ, ngươi nhìn trộm...
La Ngọc Phách vừa mới khôi phục năng lực hành động, miễn cưỡng có thể nói chuyện.
Nào biết chỗ tán cây, lại lần nữa bắn ra một cái kim sắc quang điểm
Giờ khắc này, y bị dọa đến tê cả da đầu.
Kim sắc quang điểm kia không biết là thứ quỷ gì, lực lượng bạo tạc ẩn chứa bên trong, mạnh đến không thể nào tưởng tượng nổi.
Cho dù y là Thiên Tượng cảnh, mặc một thân phòng hộ phục, nhưng chỉ cần bị bắn trúng, vẫn sẽ nổ tung như thường.
Vù vù một tiếng, La Ngọc Phách lập tức ngậm miệng, muốn lách mình tránh qua.
Nhưng tốc độ kim sắc quang điểm quá nhanh.
Chỉ thấy hư không xuất hiện một đạo hắc tuyến, cho dù lần này có chuẩn bị, La Ngọc Phách vẫn phải miễn cường tung ra tuyệt chiêu hàm ngư phiên thân, cong người né tránh kim sắc quang điểm.
Tuy nhiên kim sắc quang điểm kia giống như là mọc mắt, sau khi phia đến chỗ của y, liền dừng lại bất động.
Lần này, trái tim tất cả mọi người không khỏi thắt chặt.
Lưng Trần Thần mát lạnh, phản nắm tay Hứa Tĩnh, bưng bít lỗ tai ngồi xuống.
Quả nhiên.
"Oanh!"
Một tiếng nổ vang, rừng cây nhỏ lần nữa bị oanh ra một cái hố sâu.
"Phốc!"
La Ngọc Phách rốt cuộc không áp chế nổi thương thế trong cơ thể.
Vẻn vẹn giao phong một chút, hai thức kim sắc quang điểm.
Y vậy mà bị oanh trọng thương.
Thế nhưng ngay cả mặt mũi địch nhân ra sao y cũng không nhìn thấy.
Ở trước mặt hai vị mỹ nhân, y sao có thể chịu nổi?
"A a a!"
Nội tâm táo bạo đến phát điên, nhưng sau khi thân thể nện đất, trên mặt La Ngọc Phách liền bày ra vẻ chịu phục.
"Huynh đài, vị huynh đài này, chúng ta có gì từ từ nói, ngươi có thể xuống trước được không?"
"Khụ khụ, phốc!"
Y thở phì phò, cuối cùng vẫn không thể nhịn được, phun ra một ngụm máu tươi.
Rừng cây nhỏ tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Ngư Tri Ôn nghiêng mắt nhìn nam tử trên mặt đất, nàng không biết vì sao Từ Tiểu Thụ lại ra tay đả thương người.
Nhưng nếu như hắn xuất thủ, khẳng định có lý do.
Cho dù không có lý do...
Mình cũng không cản được.
Khuất Tình Nhi đồng dạng lạnh nhạt khoanh tay đứng nhìn.
Đối với La Ngọc Phách, cho dù cùng chung một đội ngũ, nhưng ở trong lòng, nàng đã âm thầm suy tính phương pháp đối phó đối phương.
Trái lại người ở trên tán cây.
Vừa rồi nghe nữ tử kia nói...
"Từ Tiểu Thụ?"
"Như quả thật là Từ Tiểu Thụ, vậy mình hẳn không thể làm gì được?"
Nhớ tới tồn tại siêu cường ở phủ thành chủ, giống như thiên thần hạ phàm, trấn áp một đám thiên tài Thiên Tang Quận, cuối cùng độc chiếm mười tám cái danh ngạch.
Khuất Tình Nhi biểu thị, nếu như người trên tán cây, chính là Từ Tiểu Thụ kia.
Giờ phút này hạ tràng của La Ngọc Phách, đã là tốt lắm rồi.
"Nhận độc chú, điểm bị động, +1."
"Nhận oán thầm, điểm bị động, +1."
"Nhận oán hận, điểm bị động, +1."
"..."
Cột tin tức liên tục nhảy lên, Từ Tiểu Thụ ở trên tán cây, mặt không biểu tình.
Hắn không phải kẻ cuồng vọng thích đả thương người.
Nhiều khi đợi người khác đánh đến cửa, mới lựa chọn xuất thủ, sau đó phản giết.
Hôm nay chủ động xuất thủ, một phần là vì Khuất Tình Nhi.
Nữ tử này không phải rất quen, ở phủ thành chủ gặp qua vài lần.
Nhưng bắt người tay ngắn, nhìn người... ây, mắt ngắn.
Dù sao cũng coi như quen biết.
Dưới tình huống tha hương ngộ cố tri, hỗ trợ một chút, để phòng người ta bị lừa cũng tốt.
Một phương diện khác, chính là bởi vì Từ Tiểu Thụ ở trên tàng cây nghe thấy tiểu đội phía dưới bàn tán.
Linh trận đả thương người?
Ha!
Trong mắt hắn, quanh thân La Ngọc Phách có linh văn nhàn nhạt lượn lờ, hoàn toàn không giấu được Cảm Giác.
Gia hỏa này trăm phần trăm là Linh Trận Sư, lại còn để linh trận tổn thương đội ngũ?
Tổn thương coi như xong.
Y còn có mặt mũi nói ra "Tiểu đội chúng ta còn thiếu một tên Linh Trận Sư".
Loại người này, đặt ở trong tiểu đội, chính là một cái tai họa.
Nếu Khuất Tình Nhi mơ hồ đi theo y, đến chết cũng không biết chết thế nào.
Đương nhiên, hai người giao tình không sâu.
Từ Tiểu Thụ không quen nhìn loại người này, càng không muốn mang theo cục tạ họ Khuất.
Sau khi xuất thủ giáo huấn, phát tiết chính nghĩa trong nội tâm, hắn liền muốn lập tức rời khỏi.
"Tiểu Ngư, đi."
Từ trong giới chỉ lấy ra trang phục ngụy trang lúc trước, sau đó phi thân đi.
Đám người Khuất Tình Nhi còn ở phía dưới nhìn quanh, chỉ thấy trên tán cây có một người bịt mặt đội nón lá, không quay đầu bay thẳng về phía trước.
Ngư Tri Ôn giật mình.
Nàng muốn gọi Từ Tiểu Thụ xuống lý luận một phen.
Nhưng đối phương ra bài không theo lẽ thường, mình theo, hay là không theo đây?
Liếc qua mấy người bên cạnh.
Cho dù nhiều người, nhưng đều là kẻ chưa từng gặp mặt, không chỉ Từ Tiểu Thụ chướng mắt, nàng cũng chướng mắt...
Bước khẽ động, liền nghe thấy Khuất Tình Nhi bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
"Từ Tiểu Thụ!"
"Nhận kêu gọi, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ dừng lại giữa hư không.
"Tiểu Ngư, còn không đi? Vui đến quên cả trời đất đúng không?"
Ngư Tri Ôn bất đắc dĩ, chỉ có thể cất bước đuổi theo.
Gia hỏa này, nhất định đã nhận ra mình không muốn tổ đội với người khác, cho nên trực tiếp dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi!
Đáng giận...
"Nhận oán thầm, điểm bị động, +1."
"Từ Tiểu Thụ, ta biết là ngươi, chúng ta từng gặp qua, tại phủ thành chủ."
Khuất Tình Nhi không do dự, tiếp tục hô hoán nói: "Vừa rồi chỉ là hiểu lầm, chúng ta có gì từ từ nói."
Từ Tiểu Thụ thờ ơ.
Ngư Tri Ôn không có biện pháp, chỉ có thể phi thân rời đi.
La Ngọc Phách ở phía sau ngậm miệng dưỡng thương, thập phần nhu thuận, lần này y không dám chen miệng vào.
Cái gì Từ Tiểu Thụ, Từ đại công.
Đi mới tốt.
Tranh thủ thời gian tiến về Linh Dung Trạch nhận lấy cái chết!
"Nhận độc chú, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ đợi người đến, cũng không quay đầu lại bay đến mục tiêu.
Hắn không có một chút hứng thú nói chuyện nào.
Khuất Tình Nhi linh cơ khẽ động, nhìn theo hai thân ảnh kia, hô to: "Ta có một cuộc làm ăn muốn..."
"Soạt."
Từ Tiểu Thụ trở tay ép đầu Ngư Tri Ôn, phòng ngừa nàng đụng vào người mình.
Sau đó trong ánh mắt u oán của giai nhân, chậm rãi quay người.
"Ngươi muốn làm sinh ý gì?"
Trong lòng Khuất Tình Nhi khẽ động, nguyên lai phải như vậy?
"Ngươi xuống trước, chúng ta lại nói."
Từ Tiểu Thụ không hề bị lay động: "Đầu tiên nói trước, giao dịch thấp hơn một trăm triệu, ta không có hứng thú."
Đám người: "..."
Trần Thần một mặt mộng bức nhìn bóng người phía xa, sau đó kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Hứa Tĩnh.
"Người này điên rồi, cái gì một trăm triệu, hai trăm triệu, ta chưa từng gặp người nào ngông cuồng như thế."
"Tiến vào Bạch Quật, hắn cho rằng người khác sẽ ôm toàn bộ gia sản tới tán tài?"
Hứa Tĩnh đồng dạng ngưng trọng gật đầu.
Nói thật, nàng cũng không biết Tình Nhi tỷ sao phải gọi lại người này lại.
Rõ ràng thoạt nhìn giống như mầm tai vạ, sao có thể lưu lại?
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 5."
Bạn cần đăng nhập để bình luận