Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 401: Mau Rút Ra

"Từ Tiểu Kê, ngươi biết biến thân?"
Ánh mắt Từ Tiểu Thụ chưa từng dịch chuyển khỏi Thiên Cơ trận văn, mở miệng hỏi thăm.
"Đúng vậy."
Từ Tiểu Kê gật đầu, không thể tin được:
"Thiên Cơ Trận này, ngươi xem hiểu?"
"Có lẽ."
Từ Tiểu Thụ thu hồi ánh mắt.
Tuy đã nhìn thấu trận văn, nhưng không biết dùng Tinh Thông Dệt, có khiến nó sinh ra phản ứng trái ngược không.
Tuy nhiên cho dù không xác định, cũng phải thử một lần.
Mộc Tử Tịch đang bị nhốt ở bên trong, đương nhiên phải cứu nàng ấy ra.
Từ Tiểu Kê nghe hắn nói "Có lẽ", không khỏi âm thầm xùy cười, nhưng không dám biểu lộ ra.
"Nói như vậy, ngài thật đã khám phá trận bàn này, có thể lấy đồ vật ở bên trong ra?"
Y một mặt kinh hỉ.
Từ Tiểu Thụ lắc đầu.
"Chỉ là có khả năng, nhưng vẫn còn kém một chút."
Hắn chỉ vào rãnh kiếm nói ra:
"Vừa rồi ta tính toán ra tâm điểm của trận văn, toàn bộ đều hội tụ đến rãnh kiếm này.
"Rõ ràng là đồ vật cường giả cắm vào, thế nhưng lại có thể đồng hóa Thiên Cơ Thuật, biến thành một phần không thể thiếu của trận văn."
"Cho nên muốn khởi động Thiên Xu Cơ Bàn, nhất định phải tìm được thanh kiếm kia, có lẽ là Hữu Tứ Kiếm, có lẽ là thứ khác..."
Từ Tiểu Kê nghe xong đờ đẫn, y không hiểu, hỏi:
"Thanh kiếm kia, chúng ta có sao?"
"Không có."
Khóe môi Từ Tiểu Thụ nhếch lên, "Nhưng chúng ta có ngươi."
Từ Tiểu Kê hoảng hốt.
Y lập tức minh bạch.
"Ý của ngươi là, muốn ta biến thành thanh kiếm kia, cắm vào bên trong trận văn?"
"Đúng."
Từ Tiểu Thụ cười gật đầu.
"Nói đùa gì thế!"
Từ Tiểu Kê lập tức hoảng sợ.
Uy lực Thiên Cơ Trận có thể nghĩ.
Dính đến lực lượng thiên đạo thuần túy, sơ sẩy một chút, nói không chừng bạo tạc còn kinh khủng hơn lúc ở hoa hải.
Mà mình không hiểu ra sao cắm vào, trở thành cầu nối câu thông Thiên Cơ trận văn?
Khả năng cao là mình trực tiếp biến thành cầu Nại Hà, tự mình độ mình sang bờ bên kia a!
"Ta không thể, ta không làm được, ta không tin!"
Từ Tiểu Kê kinh dị triệt thoái ra phía sau.
Từ Tiểu Thụ tiến lên, trịnh trọng nắm lấy bả vai y.
"Tin tưởng ta."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
"Nhận oán hận, điểm bị động cộng 1."
"Nhận e ngại, điểm bị động cộng 1."
Cái nắm này, trực tiếp nắm ra ba cái tin tức.
Từ Tiểu Kê suýt chút nữa phát điên.
"Bảo ta làm sao tin ngươi? Không phải vừa rồi ngươi nói, chỉ là có khả năng, có lẽ thôi sao?"
Từ Tiểu Thụ ngơ ngác một chút, trầm ngâm một hồi, nói:
"Ngươi nghe lầm, kỳ thật vừa rồi ta nói "nhất định"."
Sắc mặt Từ Tiểu Kê tái mét rồi, chân mềm nhũn thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Y liều mạng cắn răng, giãy giụa nói:
"Nếu như thất bại, ta sẽ như thế nào?"
"Sẽ không thất bại."
Từ Tiểu Thụ chém đinh chặt sắt.
"Bịch" một tiếng, Từ Tiểu Kê đặt mông nện xuống đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Y nhìn thiếu niên trước mặt, phảng phất nhìn thấy ác ma thâm uyên đang mỉm cười với mình.
Ác ma nói, nhảy xuống đi, ta ôm ngươi, ngươi sẽ không chết, ta ôm ngươi bay lên Thiên Đàng.
Tin được không?
Não tàn mới tin ngươi!
Có thể tôn trọng sinh mệnh Từ Tiểu Kê ta một chút không.
Tốt xấu gì cái tên này, là ngươi cho!
Người, là tự do, bình đẳng, tôn trọng lẫn nhau!
"Biến thân đi, không có thời gian."
Từ Tiểu Thụ không chút lưu tình phất tay, đánh vỡ huyễn tưởng trong đầu Từ Tiểu Kê.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
"Không biến, ta không muốn chết!"
Từ Tiểu Kê giãy giụa lấy.
"Thế à."
Từ Tiểu Thụ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ quay đầu, nhìn về phía A Giới đang ăn dưa.
"Giết y đi."
Từ Tiểu Kê hoảng sợ.
"Ta biến!"
Hô lên một tiếng này, cho dù có khuất nhục cũng không thể không khuất phục, Từ Tiểu Kê đã hỏng mất.
"Biến, biến thế nào?"
Y run giọng hỏi.
Từ Tiểu Thụ hớn hở nói:
"Nhìn cái rãnh kiếm này, ngươi cảm thấy nên biến thế nào thì biến như thế nấy."
"Yên tâm, có ta ở phía sau."
"Chớ hoảng sợ, vấn đề không lớn."
Từ Tiểu Kê cắn môi, kém chút cắn ra máu.
Thân thể run rẩy, nhìn lướt qua cái rãnh kia, không dám nhìn nhiều.
Lay động, hóa thân thành kiếm.
Đây là một thanh kiếm màu đen tinh tế.
Thân kiếm nhìn rất đẹp, có một chút cảm giác ưu nhã, phía trên có điêu văn màu đồng xanh, nhưng đã ảm đạm vô quang.
Dù sao thân kiếm một mực run rẩy, cho người ta một loại cảm giác kiếm nát giá rẻ.
Từ Tiểu Thụ kinh ngạc.
Một người sống sờ sờ, vậy mà thật nói biến kiếm, liền biến thành kiếm.
Được mở rộng tầm mắt!
Thế giới này, quả nhiên không thiếu cái lạ!
Thân thể cấu tạo như thế nào, mới có thể giúp y thiên biến vạn hóa như thế?
Tựa hồ, hoàn toàn không có linh nguyên ba động...
"Quả nhiên không phải người."
Từ Tiểu Thụ tấm tắc lấy làm kỳ lạ, tiện tay nắm lấy cán kiếm.
"Nhẹ, nhẹ chút."
Một tiếng kháng cự này, trực tiếp khiến cho Từ Tiểu Thụ run lên.
"Gia hỏa này..."
Hắn không hồi phục, muốn cắm Từ Tiểu Kê vào rãnh kiếm, thế nhưng âm thanh Từ Tiểu Kê lại vang lên.
"Chậm, chậm đã."
"Hửm?"
"Thật, thật sẽ không chết sao?"
Từ Tiểu Thụ nhướng mày, lật Kê Kiếm ở trong tay nhìn vài lần.
"Nhìn không ra ngươi lại sợ chết đến như vậy, vừa rồi đã nói có ta làm chỗ dựa, không cần lo lắng!"
Kê Kiếm trầm mặc thật lâu, nói ra một câu đơn giản mà tràn đầy triết lý nhân sinh.
"Sống, sống sót, rất tốt."
Từ Tiểu Thụ yên lặng bật cười, hắn đã nắm chắc bảy tám phần, nếu không cũng sẽ không để Từ Tiểu Kê mạo hiểm như vậy.
Về phần có được hay không, có thể khiến Kê Kiếm câu thông Thiên Cơ trận văn hay không...
Ừm, 92% may mắn còn lại, cũng rất quan trọng.
"Két" một tiếng, không để ý tới vẻ cự tuyệt của Từ Tiểu Kê, Từ Tiểu Thụ trực tiếp cắm y vào bên trong rãnh kiếm.
Lần này, Thiên Xu Cơ Bàn tựa như bị công kích, trận văn bỗng nhiên sáng lên.
Âm thanh vù vù vang lên, thiên địa linh khí bên trong Nguyên Phủ bị điên cuồng hút lấy, ngay cả sinh mệnh khí tức nồng đậm, cũng bị hấp thu bảy tám phần.
Từ Tiểu Thụ vội vàng buông tay, triệt thoái ra phía sau một bước.
"Kích hoạt?"
Trận văn kia, thật bị Kê Kiếm phát động, mạnh mẽ đỉnh tới.
Hoàn tất câu thông thiên đạo, thế nhưng quy tắc không gian Nguyên Phủ dù sao vẫn có thiếu sót, Thiên Cơ trận văn chỉ có thể hấp thu năng lượng đến bổ sung bản thân.
Ánh sáng giống như linh xà du tẩu bốn phía, xuyên qua, cuối cùng hội tụ vào rãnh kiếm.
Sau khi tất cả quang mang đều rót vào thân kiếm, Kê Kiếm đột nhiên thẳng tắp, âm thanh hít khí lạnh từ trong truyền ra.
Ngay sau đó, là tiếng gào thét thống khổ.
"Ngọa tào, Từ Tiểu Thụ, cứu ta!"
"Rút ra, nhanh rút ra, đau quá!"
"Những năng lượng này... ta không chịu nổi, bọn chúng tập trung vào, ngọa tào! Ngọa tào!"
"Ta, ta sắp nổ tung, ách a ân a ".
Tiếng kêu thê lương thảm thiết quanh quẩn ở trong Nguyên Phủ, ngay cả Linh Ngư cũng đình chỉ nhảy nhót.
A Giới nghiêng đầu, hứng thú nhìn hộp ngọc biết hét lên.
Từ Tiểu Thụ vội vàng tiến lên, trực tiếp cầm lấy cán kiếm.
"Đúng, nhanh rút ra, nhanh lên."
Từ Tiểu Kê hưng phấn thống khổ.
Từ Tiểu Thụ lại định tại chỗ.
Hắn nắm chặt cán kiếm, ấn vào.
Không khí yên tĩnh một giây.
Từ Tiểu Kê:
"Ngươi, ngươi làm gì?"
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ hít một hơi thật sâu, cảm thụ được năng lượng bành trướng đáng sợ, từ thân kiếm rót vào trong cơ thể mình, đồng thời còn có thống khổ.
Hắn không có rút kiếm, mà là nhẹ giọng an ủi.
"Đừng sợ, một hồi sẽ hết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận