Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 423: Từ Đại Ma Vương Khiêu Khích (1)

Còn có ai?
Bên dưới còn có ai dám động?
Tất cả mọi người nhìn Từ Tiểu Thụ đứng trên hư không, gió nhẹ thổi qua, tóc bay bồng bềnh, một thân quần áo sàn sạt vang.
Phong thái trác tuyệt, khí độ bất phàm.
Tư thái như thế, thử hỏi còn có ai dám phản kháng?
"Tên kia là toàn năng sao?!"
"Nhục thân, kiếm đạo, Luyện Linh đạo, đều có sở trưởng, chỉ cần lấy một thứ ra, đã có thể nghiền ép những người khác."
"Cuộc tỷ thí này, còn đánh gì nữa?"
"Sau khi ra sân, để Từ Tiểu Thụ đổi biện pháp hành hạ mình?"
"Hạn chế?"
"Người ta căn bản không thèm so đo mấy cái hạn chế khuôn sáo kia, chỉ cần tùy tiện dùng một cái kỹ năng, liền có thể đánh cho ngươi hoa rơi nước chảy!"
Tất cả mọi người nhìn gương mặt Từ Tiểu Thụ ở trên trời, tức giận đến nghiến răng.
Thế nhưng tức thì tức, thời điểm nên khuất phục, vẫn phải chọn cúi đầu.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1222."
"Nhận chán ghét, điểm bị động cộng 643."
"Nhận khâm phục, điểm bị động cộng 865."
"Nhận ái mộ, điểm bị động cộng 211."
Một câu "Còn có ai", trong nháy mắt khiến cho cột tin tức nóng đến mức muốn phát nhiệt.
Sau khi trận chiến này kết thúc, điểm bị động đã đạp qua đại môn 100 ngàn.
Từ Tiểu Thụ lệ nóng doanh tròng.
"Điểm bị động: 101405."
Đã bao lâu, đã bao lâu không có nhìn thấy điểm bị động lên đến sáu chữ số.
Lần trước xuất hiện con số khả quan như thế, là ở bên trong Thiên Huyền Môn.
Cũng không biết qua tối nay, có thể phá vỡ kỷ lục lúc trước không.
Từ Tiểu Thụ cảm thấy có chút hão huyền, thế nhưng cho dù không thể phá vỡ kỷ lục, tối nay cũng phải moi sạch bọn họ mới được.
Hắn lăng không đứng đấy, ánh mắt không rời khỏi cột tin tức.
Mà ở trong mắt mọi người ở đây xem ra, sau khi Từ Tiểu Thụ liên tiếp dùng các phương thức khác nhau đánh bại đối thủ, khi thế phát ra đã cao tận mây xanh.
Lúc này, vô luận là ai chạm vào, chỉ sợ đều sẽ phải tự gánh lấy thương tổn.
"Không còn ai sao?"
Phó Hành đồng dạng bị phong thái của Từ Tiểu Thụ chiết phục.
Nhưng y vẫn nhớ rõ chức trách của mình, chờ trong chốc lát, vẫn không ai xuất động, đành mở miệng hỏi.
Từ Tiểu Thụ bị một lời kinh tỉnh.
Hắn nhìn đám người mãnh liệt phía dưới.
Rõ ràng đều là kim khố điểm bị động tiềm ẩn, thế nhưng lại che giấu, không chịu cống hiến ra.
"Lãng phí..."
Thở dài một tiếng, ánh mắt Từ Tiểu Thụ quét qua một vòng, tất cả mọi người liền nhao nhao cúi đầu.
Thiếu niên lăng không giáo huấn, quả thật có chút bành trướng.
Ánh mắt hắn dừng lại, nhìn tới một đạo thân ảnh quen thuộc.
Đó là nam tử mặc trường bào màu băng lam, đầu đội cao quan, khí vũ hiên ngang.
Từ Tiểu Thụ chú ý tới y, không phải bởi vì tướng mạo của y xuất chúng bao nhiêu, mà là gia hỏa này, lúc đó ở bên trong tiệc rượu, đứng ngay bên cạnh Văn Tống lão nhi.
Không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn cũng là người Văn gia.
"Tiểu hỏa tử, không có ý định lên khiêu chiến một phen à, vừa rồi hình ngươi ngươi kêu rất to đi?"
Lúc trước chiến đấu còn chưa bắt đầu, kêu gào muốn đánh bay Từ Tiểu Thụ, gia hỏa này rất ra sức.
Y hẳn là vì muốn xuất khí thay Văn gia.
Dù sao Văn Tống lão nhi đã bị Phó Hành mời khỏi sảnh tiếp khách, gia hỏa này lẻ loi hiu quạnh một mình, quả thực có chút thê thảm.
Mà giờ khắc này, sau khi kiến thức qua năng lực của Từ Tiểu Thụ, vừa bị hắn nhìn một cái, cao quan nam tử Văn gia liền cuối cái đầu cao ngạo xuống.
"Đừng cúi đầu, vương miện sẽ rơi mất."
Từ Tiểu Thụ cười lên tiếng.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Nam tử Văn gia căn bản không dám phản kháng, thậm chí không có dũng khí mở miệng nói một lời.
Có vết xe đổ Tập Vũ Sinh, nếu thật khẩu chiến với Từ Tiểu Thụ.
Không nói tới việc mắng không lại, sau khi mắng xong, còn bị xách lên lôi đài hung hăng đánh một phen.
Thế này ai chịu nổi?
Từ Tiểu Thụ nhìn người trẻ tuổi kia đã mất đi huyết tính, lúc này thầm hô không thú vị.
Hắn lần nữa liếc nhìn một bên khác.
Người kia là một tên tiểu tử Triều gia, thực lực cũng không tầm thường, ước chừng đã nửa bước Tông Sư.
Thế nhưng nhìn một hồi, gia hỏa này phảng phất giống như bị mù, ánh mắt mất đi tiêu điểm, nhìn đông ngó tây, gãi gãi đầu một cái rồi trượt ra ngoài.
Từ Tiểu Thụ im lặng.
"Thôi."
Hắn nhìn về phía Phó Hành, giang tay ra, nói:
"Ta vô địch."
"Nhận kính sợ, điểm bị động cộng 844."
Khóe miệng Phó Hành co quắp, gia hỏa này một mặt vô tội, càng nhìn càng nóng máu.
Y kém chút không nhịn được xuất thủ.
"Nửa nén hương!"
Nghiêng đầu nhìn hướng đám người, Phó Hành cao giọng hô to:
"Lại cho thời gian nửa nén hương, nếu như vẫn không có ai dám xuất chiến, Từ Tiểu Thụ liền có thể cầm xuống năm cái danh ngạch Bạch Quật!"
"Năm cái danh ngạch" vừa ra, đám người lập tức bạo động cả lên.
Nhưng khi tất cả mọi người nhìn thấy ánh mắt Từ Tiểu Thụ bởi vì đám người bạo động mà có chút hưng phấn, toàn trường lại trở nên yên lặng.
"Mẹ kiếp, tên ác ma này!"
"Ta kháo, sao trên đời lại có loại kỳ hoa như vậy, đánh ba trận giống như không đánh vậy, tối nay năm cái danh ngạch, bay là cái chắc..."
Không ai dám động.
Mọi người hoài nghi và cổ vũ lẫn nhau, cuối cùng tập thể trầm mặc, thời gian nửa nén hương cứ thế trôi qua.
Từ Tiểu Thụ lắc đầu, một mặt bất đắc dĩ từ không trung bay xuống.
"Ca không muốn vô địch, nhưng có thể làm sao, các vị quá yếu."
Hắn chắp tay, cũng không có ý định bay thẳng qua đầu đám người, mà là trực tiếp hạ xuống dưới đài cao, đứng phía trước đám người.
Xoát!
Tất cả mọi người vẫn còn đang âm thầm phúc phỉ đức hạnh của Từ Tiểu Thụ, kết quả con hàng này liền xuất hiện ở trước mặt, cả đám liền nháo nhào lui ra.
Phảng phất lấy Từ Tiểu Thụ làm trung tâm, phương viên một trượng xung quanh hắn xuất hiện khí tràng vô hình.
Trong phạm vi khí tràng, không có một bóng người.
"Gia hỏa này, nếu muốn đi, còn không chịu bay thẳng rời đi sao?"
"Hắn có ý gì, muốn từ nơi này đi qua?"
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 422."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 221."
Từ Tiểu Thụ đương nhiên là nghĩ như thế, hắn vui tươi hớn hở bước về phía trước một bước, đám người liền buộc lòng xê dịch sang hướng khác.
Cho dù có giẫm phải chân người khác cũng không cần xin lỗi, bởi vì không có ai phàn nàn.
Từ đại ma vương đi tới, ai dám lên tiếng?
Nếu như nói nhiều một câu, bị đục thành tổ vong thì biết làm sao bây giờ?
"Xoát xoát xoát!"
Kết quả là, dưới đài cao theo Từ Tiểu Thụ đi lại, sinh ra một cảnh tượng buồn cười.
Mấy trăm người rõ ràng mặt mũi không cam lòng vây quanh, nhưng thời điểm người kia đi qua, lại nhao nhao lách mình lui lại, tránh không kịp.
"Thảo!"
"Quá ghê tởm, gia hỏa này, sao có thể đáng ghét đến như vậy cơ chứ!"
Tất cả mọi người nhìn Từ Tiểu Thụ rốt cuộc rời khỏi vòng vây đám người, trong đầu mới thở ra một hơi.
Con Tiểu Thú nào đó một đường đi đến, nhìn tiệc rượu, đột nhiên đình trệ, sau đó xoay người.
"Ồ? Hình như làm rơi mất thứ gì rồi..."
Đám người khó hiểu.
Gia hỏa này...
Hắn muốn làm gì? !
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 1420."
Trong ánh mắt không thể tin của tất cả mọi người, Từ Tiểu Thụ giống như làm rơi mất đồ vật, chậm rãi cất bước một lần nữa quay đầu, lấy đường cong chữ "S" xuyên qua đám người, sau đó bước lên đài cao.
Hắn nghiêng đầu tìm một hồi, sau đó, lộ ra vẻ giật mình.
"Ồ, không có rơi mất."
"Ngọa tào!"
Lần này, trong đầu tất cả mọi người phảng phất giống như bị mấy vạn con thảo nê mã giẫm qua, lông tóc toàn thân nổ lên, tựa như đang thiêu đốt.
"Thật đáng hận! Gia hỏa này, tuyệt đối cố ý."
"Ta kháo, tên Từ Tiểu Thụ này, ta thật mẹ nó phục, ngài thật nhàn hạ thoải mái a!"
Tràng diện thập phần yên tĩnh, nhưng Từ Tiểu Thụ nhìn cột tin tức lần nữa xoát bình phong, đã minh bạch chuyện gì.
"Nhận oán hận, điểm bị động cộng 464."
"Nhận oán thầm, điểm bị động cộng 1089."
"Nhận căm hận, điểm bị động cộng 1222."
"Ha ha, thật ngại quá, làm chậm trễ thời gian của mọi người."
Từ Tiểu Thụ phất phất tay, sau đó trong vô số ánh mắt có thể phệ nhân, nhìn tới phương hướng đối diện, tiếp tục lấy đường cong hình chữ "S" trở về.
Cuối cùng, lượn quanh một vòng lớn, mới ngồi trở lại bàn rượu.
"Viên mãn."
"Tất cả mọi người đều chiếu cố đến."
Từ Tiểu Thụ mừng rỡ không ngậm miệng được, ý cười trên khóe miệng phảng phất ngưng trệ, vĩnh viễn sẽ không biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận