Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1918: Ký Ức Rối Loạn (2)

"Trình độ chiến lực sao?" Từ Tiểu Thụ nghiêng đầu suy nghĩ, cảm thấy Không Dư Hận kết hợp thuộc tính thời gian, không gian, phương thức vận dụng đăng phong tạo cực, căn bản không ai có thể đối kháng.
"Ta không cảm ứng được trên người y có nửa điểm thánh lực ba động, nhưng ta cảm thấy cho dù là Bán Thánh, Khương thị vị kia, chỉ sợ cũng không đánh lại y."
"Ừm. . ." Dừng một chút, Từ Tiểu Thụ cảm thấy nói thế có chút khoa trương, bỏ qua một vài nhân tố ảnh hưởng, lúc này nói bổ sung, "Chí ít, ở bên trong Cổ Kim Vong Ưu Lâu, tại địa bàn của y, Bán Thánh hẳn là đánh không thắng y. . . đúng, đây chỉ là trực giác."
Tiếu Không Động ở bên cạnh thấp thấp giọng nói: "Ngươi không cảm ứng được thánh lực ba động, không có nghĩa y không phải Bán Thánh, cũng có một loại giải thích khác, đó là y đã vượt qua "Bán Thánh Tứ Nan", thực lực tiếp cận Thánh Đế, thậm chí đã là Thánh Đế."
Từ Tiểu Thụ như bị sét đánh: "Khủng bố như vậy?"
Tiếu Không Động nhìn hắn hồi lâu, sau đó mới phì cười nói:
"Từ Tiểu Thụ, ngươi đừng hoài nghi thiên tài thời đại trước."
"Thập Tôn Tọa năm đó, hiện tại hơn phân nửa đạt tới. . . ừm, cảnh giới có lẽ bởi vì các loại nguyên nhân chủ quan, khách quan hạn chế không có đột phá, thế nhưng chiến lực khẳng định đã đạt tới cấp bậc Bán Thánh.
"Mà lấy trình độ Không Dư. . . vị kia, thuộc tính không gian vốn vô cùng quỷ dị, hiện tại đạt tới cấp bậc gì, thật khó mà nói trước được."
Nói đến đây, Tiếu Không Động nhíu chặt lông mày, quay đầu nhìn về phía Mai Tị Nhân, "Tị Nhân tiên sinh, trong ấn tượng của ngài, Không. . . có thuộc tính gì?"
Từ Tiểu Thụ nghe Tiếu Không Động ngay cả tên đầy đủ cũng không dám nói, nhớ lại vừa rồi mình nói ra ba chữ Không Dư Hận nhiều như vậy, thật chẳng khác nào đang tìm chết, nói không chừng những lời vừa rồi, đều bị y nghe thấy.
"Thời gian." Mai Tị Nhân vô cùng chắc chắn liếc nhìn Thời Tổ Ảnh Trượng nói ra.
"Nhưng ta nhớ y có thuộc tính không gian?" Tiếu Không Động sửng sốt một lúc mới nói ra, khẽ rùng mình, "Trong ấn tượng của ngài, y thật sự là thuộc tính thời gian?"
"Lão hủ chắc chắn không thể nghi ngờ." Mai Tị Nhân gật đầu.
"Đây là đáp án ta không muốn nghe nhất. . ." Tiếu Không Động đột nhiên trầm mặc, không nói thêm gì nữa.
"Chuyện này. . .." Mộc Tử Tịch cắn đầu ngón tay.
Làm sao, ký ức mọi người rối loạn?
Thời gian chính là thời gian, không gian chính là không gian, sao có thể lẫn lộn được?
Vừa rồi không phải Từ Tiểu Thụ nói, Không Dư Hận có được song thuộc tính thời gian, không gian sao?
"Ngươi. . ."
Tiểu cô nương vừa quay đầu, liền thấy Từ Tiểu Thụ kinh khủng quay lại, "Trong ấn tượng của ta, y có song thuộc tính thời không!"
Mộc Tử đột nhiên khẽ run rẩy, chui vào giữa ba người, lúc này mới cảm nhận được một chút an toàn.
"Thời không. . ."
Từ Tiểu Thụ đột nhiên nghĩ đến Hoàng Tuyền.
Diêm Vương lão đại, tựa hồ cũng là song thuộc tính thời không.
"Sẽ không phải là cùng một người đấy chứ, thuộc tính thời gian, không gian hiếm có như vậy, tổng không đến mức cùng lúc xuất hiện hai người có được song thuộc tính thời không đi?" Từ Tiểu Thụ không có nói rõ là ai, nhưng Mai Tị Nhân tựa hồ biết được hắn muốn nói tới ai.
"Theo lời ngươi nói, tâm tính vị kia không giống Diêm Vương Hoàng Tuyền, hắn rất rộng lượng. . ." Mai Tị Nhân vuốt nhẹ quạt giấy, nghĩ ngợi nói: "Vừa rồi ngươi nói tướng mạo y như thế nào?"
"Thư sinh." Từ Tiểu Thụ không chút nghĩ ngợi nói ra, "Bộ dáng rất thanh tú, rất tuấn lãng, quần áo xa hoa, phú quý thư sinh, khí chất. . . ừm, rất ưu nhã, khiến ta có loại cảm giác "học phú ngũ xa"."
Mai Tị Nhân trùng điệp hít một hơi: "Lão hủ không nhớ rõ tướng mạo và khí chất của y lúc tham gia Thập Tôn Tọa, nhưng ẩn ẩn cảm thấy, trong số mười người kia, không có ai giống như ngươi miêu tả."
Từ Tiểu Thụ chợt cảm thấy thế giới này thật quá đáng sợ.
Ngay cả Tị Nhân tiên sinh cũng không nhớ rõ tướng mạo của Không Dư Hận?
Đây chẳng phải nói, gương mặt Hoàng Tuyền dưới tấm mặt nạ kia, thật có thể là Không Dư Hận, dù sao đồng thời có được thuộc tính thời gian, không gian, trên thế giới này nào có sự tình trùng hợp như vậy?
Thế nhưng mà. . .
Từ Tiểu Thụ nhìn tiểu sư muội một chút, trong lòng rất bất an.
Hắn nhớ thời điểm đối mặt với Hoàng Tuyền, áp lực thua xa lúc đối mặt với Không Dư Hận, là bởi vì hoàn cảnh Cổ Kim Vong Ưu Lâu tăng thêm?
Hoặc bọn họ là hai cá thể khác biệt, hoàn toàn không liên quan đến nhau?
"Sau này ngoại trừ ta, không được tin bất kỳ ai." Từ Tiểu Thụ sờ lên đầu tiểu sư muội.
"Ừm!" Mộc Tử gật mạnh đầu, sau đó ngước mắt hỏi, "Vậy nếu người kia có thể biến thân, biến thành bộ dáng ngươi thì sao?"
Từ Tiểu Thụ nhất thời bị chế trụ.
Đây thật đúng là một vấn đề vô cùng thao đản.
"Ha ha." Mai Tị Nhân nghe thế bật cười, "Nghĩ nhiều vô ích, trước mắt xem ra, y đối với ngươi không có ác ý, còn đưa cho ngươi Thời Tổ Ảnh Trượng, chính như y nói, có lẽ mọi chuyện không phải luôn phát triển theo hướng xấu, ngươi không cần lo lắng quá nhiều."
Chính là bởi vì không biết Thời Tổ Ảnh Trượng là phúc hay họa, ta mới cảm thấy hoang mang bất an a. . . Từ Tiểu Thụ vuốt ve thủ trượng trong ngực, sau đó ném thẳng lên trời.
"Vút!"
Lưu quang lướt qua, hấp dẫn ánh mắt ba người.
Một giây sau, ba người thu hồi ánh mắt, đồng thời nhìn vào trong ngực Từ Tiểu Thụ.
Thủ trượng lẳng lặng nằm đấy, không thể vứt bỏ, không thể đưa tặng, giống như giòi trong xương, nguyền rủa vĩnh viễn không vung được.
"Chuyện tốt nha, hắc hắc. . ." Từ Tiểu Thụ cười khan hai tiếng, "Bán Thánh tới, cũng không cướp được Thời Tổ Ảnh Trượng, đây cũng xem như một chuyện tốt!"
Tiếu Không Động một mặt thổn thức, có thể tìm vui trong khổ, thật chỉ có Từ Tiểu Thụ ngươi.
"Sự tình có liên quan tới vị này, ta cảm thấy ngươi nên hỏi lão sư."
"Lão sư lúc đó tư chất ngút trời, kiệt ngạo bất tuân, trong mắt không có ai, ta không tin sau khi ngài ấy biết được có một người thần bí như thế, lại không tìm cớ đánh một trận."
"Thập Tôn Tọa chi chiến, bọn hắn là người cùng một thế hệ, cùng một thế giới, nhất định có liên hệ qua."
Tiếu Không Động càng nghĩ không có đối sách tốt gì, chỉ có thể dặn dò Từ Tiểu Thụ: "Tìm lão sư, có lẽ ngươi liền có đáp án, không cần phải sợ hãi, sau lưng ngươi còn có lão sư đứng đấy, có ai hắn không thể đánh?"
"Nhận an ủi, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ nghe nói như thế, trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Đúng vậy, cho dù Không Dư Hận hung ác, cũng không hung ác bằng Bát Tôn Am lúc còn trẻ đi?
Không có trì hoãn, Từ Tiểu Thụ trực tiếp móc ra Truyền Tin Châu, kết quả phát hiện ở bên trong Tội Nhất Điện, Truyền Tin Châu căn bản không liên lạc được với Bát Tôn Am.
"Đi thẳng về trước, đừng nhìn về sau."
Mai Tị Nhân cười cười, nắm lấy quạt giấy gõ đầu Từ Tiểu Thụ một cái, nói: "Nếu như y thật muốn động ngươi, trước tiên cần phải qua cửa ải lão hủ, cho dù thuộc tính thời gian khó lường, lão hủ đánh không lại, y cũng không phải vô địch, vẫn có thể gọi người đến đánh y."
Tiếu Không Động cũng cười.
Y rất khó hình dung ra cảnh tượng Tị Nhân tiên sinh đánh không lại, sau đó gọi người tới trợ giúp.
Vị lão tiền bối này sống đến ngày hôm nay, mối quan hệ không ít đi, đến lúc đó sẽ là cảnh tượng gì, đại chiến cấp bậc tận thế sao?
"Tị Nhân tiên sinh nói không sai, hiện tại chúng ta vẫn nên chú tâm sự tình Tội Nhất Điện." Tiếu Không Động gật đầu nói ra.
"Ừm." Từ Tiểu Thụ an tâm không ít, nghĩ đến sau lưng mình có nhiều người như vậy, trên thân cất giấu ý chí Thánh Đế, không có khả năng chết bất đắc kỳ tử.
Không Dư Hận có một câu nói không sai, mình quá lo lắng.
Mọi thứ không thể nghĩ theo hướng xấu nhất, chuyện mình nên cân nhắc hiện tại, chính là Thời Tổ Ảnh Trượng tới tay, mình làm thế nào mới có thể khai phá công năng của nó!
"Chúng ta thăm dò Tội Nhất Điện trước đi." Từ Tiểu Thụ phụ họa một câu.
Phóng tầm mắt nhìn quanh, không gian nội bộ Tội Nhất Điện bị sương mù u ám bao phủ, diện tích lớn hơn Cổ Kim Vong Ưu Lâu không biết mấy vạn lần.
Nơi này thật dúng là một cái mê cung.
Thế nhưng một con đường nhỏ trong mê cung cũng đã rất rộng, rộng đến mức có thể dung mấy tên Hư Không Thị sóng vai mà đi.
Hoàn cảnh bao la hùng vĩ, cho dù bị sương mù ảm đạm bao phủ, thế nhưng so với không gian chật hẹp bên trong Cổ Kim Vong Ưu Lâu, vẫn khiến người ta có cảm giác thoải mái buông lỏng hơn.
Từ Tiểu Thụ cảm thấy lo lắng trong lòng tiêu tan không ít.
Trong chớp nhoáng, ánh mắt hắn sững lại, Cảm Giác cũng xuyên qua sương mù, nhìn tới cuối con đường phương xa, phát hiện một đạo thân ảnh nhỏ bé.
Y mặc một thân áo bào lộng lẫy, tóc đen buộc thành búi, khuôn mặt tuấn tú, mắt sáng, trên cổ đeo trang sức mộc điêu hình cửa, đang ngồi ở trước bàn trà, nâng chén với mình, gật đầu ra hiệu.
Sau khi mỉm cười, thân ảnh kia giống như bọt biển tiêu tán, hóa thành hư vô.
"Bằng hữu. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận