Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1679: Huyền Vũ Môn (1)

"Ách."
Từ Tiểu Thụ nhanh chóng dịch chuyển ánh mắt, không cẩn thận nhìn thấy Tham Thần ở nơi xa cuộn thành một đoàn, cả người như một quả cầu bông, ngay cả đan cũng không thèm luyện, đỉnh đầu "Keng" một tiếng có bóng đèn sáng lên.
"Tiểu mập mạp, tới!"
"Meo ô ~ "
Tham Thần đang tự bế ngẩng đầu lên, phát hiện thật đúng là đang gọi mình, trong nháy mắt đầy máu phục sinh, lập tức bay tới, hoàn toàn quên mất vừa rồi mình bị người nào đó đập bay.
Đối với chủ nhân cùng nữ chủ nhân, Tham Thần chưa bao giờ thiếu nhiệt tình.
"Ta sẽ mang theo Tham Thần ra ngoài một đoạn thời gian, trong khoảng thời gian này, ngươi vẫn phải ở trong Nguyên Phủ." Từ Tiểu Thụ vuốt ve mèo béo, có chút xấu hổ mở miệng, cảm thấy mình làm như thế giống như đang cầm tù người.
"Mang nó ra ngoài làm gì?" Lệ Tịch Nhi hỏi.
"Cần làm một chút. . . việc nhỏ." Từ Tiểu Thụ cười khẽ, tiện tay lấy ra một bình mật ong do Tham Thần luyện chế, mở ra đút cho Tham Thần.
"Meo ô ~ "
Tham Thần lập tức vùi đầu, bắt đầu chẹp chẹp liếm ăn.
"Ăn ngon không?" Từ Tiểu Thụ lộ ra răng nanh cùng nụ cười ác ma.
"Meo ô meo ô ~ "
Tham Thần ngước mắt hoan hô một tiếng, mặc dù đan dược là do nó luyện ra, thế nhưng rất ít khi có thể ăn quang minh chính đại như thế, đương nhiên phải trả lời là ăn ngon.
"Ăn ngon liền mở ra Tam Yếm Đồng Mục, không cần đóng lại, ta dẫn tiểu mập mạp ngươi ra ngoài vận động tiêu cơm, bớt mập một chút." Từ Tiểu Thụ vuốt ve Tham Thần.
"Meo ô ~ "
Tham Thần không nói hai lời, trong mắt trái liền hiện ra ba cánh hoa màu xám, nhanh chóng xoay chuyển.
Lệ Tịch Nhi đã nhạy cảm phát hiện ra dị thường, liếc mắt trông lại, âm thanh nhẹ nhàng có thêm một chút hoài nghi: "Lại xảy ra chuyện?"
"Phiền toái nhỏ." Từ Tiểu Thụ vuốt ve đầu mèo, đối mặt nhìn lại, khẽ cười hắc hắc, sau đó phơi bày ra không gian thông đạo, "Ta mang Tham Thần đi trước, nếu có cơ hội sẽ tiếp ngươi ra chơi."
Lệ Tịch Nhi hơi hé môi đỏ, muốn nói lại thôi.
Từ Tiểu Thụ đã nhận ra, nhưng không có ý định giải thích.
Mặc dù hắn biết Thần Ma Đồng của Lệ Tịch Nhi rất mạnh, có thể giúp hắn một tay, nhưng hắn sợ xảy ra ngoài ý muốn.
Dù sao lần này, là hành động khinh Thánh.
"Trên vai ngươi đã gánh rất nhiều thứ, đừng gánh thêm nguy hiểm dư thừa, để Tham Thần đến là được." Đây là Từ Tiểu Thụ độc thoại nội tâm.
Cất bước tiến vào không gian thông đạo, ôm lấy phì miêu Tham Thần chỉ biết ăn, Từ Tiểu Thụ bỗng nhiên dừng bước ngoái nhìn, do dự hỏi: "Nguyên Phủ, rất nhàm chán?"
Lệ Tịch Nhi hơi bĩu môi, tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ muốn đậu đen rau muống, nhưng lời đến khóe miệng, lại biến thành mấy chữ ngắn gọn, "Tạm được, ta có thể trồng rau nuôi lợn."
Từ Tiểu Thụ nghe thế bật cười.
Đường đường Vương Tọa, đường đường truyền nhân Lệ gia, vậy mà ở bên trong thế giới Nguyên Phủ trồng rau nuôi lợn, chuyện này nói ra ai mà tin?
Hắn giơ tay lên, mở miệng cam đoan: "Chờ lần sau ta tiến vào, nhất định sẽ dẫn ngươi đi đến nơi ngươi chưa từng tới, đồng thời còn chơi rất vui!"
"Nơi nào?" Đôi mắt Lệ Tịch Nhi nhất thời tỏa sáng, răng môi hé mở, lộ ra cặp nanh mèo sáng bóng.
Từ Tiểu Thụ cảm giác trước mắt có hai cái khuôn mặt đang giao thế trùng điệp, cuối cùng hóa thành một khuôn mặt trứng ngỗng ửng hồng.
Một hồi lâu, Từ Tiểu Thụ mới thoát ra khỏi trạng thái thất thần, hất đầu mỉm cười nói: "Bí mật."
Lệ Tịch Nhi: ". . ."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1, +1, +1, +1. . ."
. . .
Đông Thiên Vương Thành.
Mặc dù đang là ban ngày, thế nhưng cả tòa Đông Thiên Vương Thành vẫn tối tăm không thấy ánh mặt trời.
"Ầm ầm ầm. . ."
Âm thanh ù ù trên đỉnh đầu hòa cùng tiếng sét trên bầu trời Vân Lôn Sơn Mạch, người ở trong vương thành đã quen thuộc, vờ như không nghe thấy.
Đường phố nhộn nhịp, phụ nhân ôm hài tử, từ một quầy hàng tiểu thương rời đi, trên cánh tay còn đeo lấy một giỏ rau.
Kỳ thật Luyện Linh Sư cũng cần ăn cơm, cho nên cũng có gánh nặng.
Nhất là khi bọn họ có gia đình, hài tử còn chưa trưởng thành.
"Nhương thân nhương thân, nau nhìn nau nhìn, bầu trời nhập xuống rồi!"
(Nương thân nương thân, mau nhìn mau nhìn, bầu trời sập xuống rồi!)
Tiểu nữ oa ôm lấy cổ mẫu thân, mồm miệng không rõ chỉ lên bầu trời ngao ngao kêu to, khuôn mặt bởi vì kích động mà đỏ bừng, thế nhưng lại không hấp dẫn được ánh mắt của người qua đường.
"Ba!"
Phụ nhân liếc mắt, vỗ cái mông nữ oa nhi nhà mình, mắng: "Mau ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại, lần trước đi ra ngoài giẫm phải cứt chó, đều trách cái miệng này."
Tiểu nữ oa thiên chân vô tà lập tức bị chuyển di lực chú ý, nghiêng đầu sang chỗ khác hiếu kỳ hỏi: "Nhương thân nhương thân, không nhải nhài nhói vương thành không có cẩu cẩu sao, nhon còn chưa nhặp qua cẩu cẩu đây, nghe nói cẩu cẩu sẽ cắn người oa! Thế nhưng cẩu cẩu trong nhức họa, rõ ràng đáng yêu như vậy. . ."
Phụ nhân vừa đi vừa ước lượng khối thịt heo trong tay, tức giận nói: "Cho nên về sau cẩu oa tử ngươi không được đi loạn đâu đấy, có biết chưa?!"
(Dịch: Cẩu oa tử = chó con)
"Cẩu oa tử là gì cơ?" Tiểu nữ oa nghiêng đầu hỏi.
"Chính là ngươi đấy, đồ ngốc!" Phụ nhân điểm điểm vào ót hài tử, cưng chiều trả lời.
Tiểu nữ oa mút mút ngón tay cái, nghiêm túc suy tư, sau đó thần sắc trở nên phấn khởi, hét lớn: "Nhon là cẩu oa tử! Nhon là cẩu oa tử!"
Người qua đường nhao nhao kinh ngạc ngoái nhìn.
"Im miệng!" Phụ nhân ngượng không chịu nổi, mặt đỏ bừng cho cái mông "cẩu oa tử" một bộp tay.
Tiểu nữ hài quái khiếu một phen, sau đó ngửa ra sau ôm lấy đầu mẫu thân, hai mắt to tròn ngây thơ hỏi: "Nhương thân nhương thân, nhon không phải hài tử của nhài sao? Nếu nhon là cẩu oa tử, vậy nhương thân là gì?"
"? ? ?" Phụ nhân cầm giỏ thức ăn hóa đá tại chỗ.
"Ha ha ha ha. . ."
Tiểu thương, người qua đường xung quanh nghe thế liền cười to.
Có người ngâm thơ rong gặm quả táo qua đường, cảm khái thổn thức: "Cẩu tử sinh oa, danh hoán cẩu oa, cẩu oa cẩu oa, cẩu tử tha oa. . . thơ hay, thơ hay ~ "
"Ha ha ha ha. . ."
Tiếng cười lúc này hoàn toàn không ngừng được.
Người qua đường nhao nhao ghé mắt nhìn về phía hai mẹ con, cười cười bàn tán.
"Cẩu oa. . . hùng hài tử, im miệng được rồi, ở đâu ra nhiều vấn đề như vậy!" Phụ nhân lại cho cái mông nhỏ một bộp tay, tiểu nữ oa đau đến mức y y nha nha gọi bậy.
Lúc này, mặc dù đường phố rộng lớn, thế những đã không còn nơi để hai mẹ con nàng dung thân.
Phụ nhân ôm tiểu nữ oa hận không thể lập tức thuấn di về nhà, lúc này lộ ra thuộc tính phong, muốn lách mình rời đi.
Đúng lúc này. . .
"Bành!"
Phía trên bỗng nhiên có một tảng đá lớn rơi xuống, oanh đường cái ra một cái hố, vết rách giao thoa, tựa như mạng nhện.
Phụ nhân bị dọa, con mắt đều trừng thẳng.
Bởi vì vị trí tảng đá kia rơi xuống nằm ngay trên tuyến đường nàng tiến lên.
Nếu vừa rồi "cẩu oa tử" không nháo trò, nói không chừng giờ phút này mình đã bị tảng đá lớn kia rơi trúng.
Mà trực diện đón lấy, hiển nhiên không phải mình, mà là cẩu oa. . . phi, hùng hài tử đang ôm đầu mình!
"Xảy ra chuyện gì?"
"Sao trên trời lại rơi xuống khối đá lớn như vậy?"
Người xung quanh bị dọa đến ngừng chân, bởi vì mặc dù phía trên Đông Thiên Vương Thành có Thiên Không Thành, ngẫu nhiên sẽ có đá vụn tróc ra rơi xuống.
Thế nhưng có kết giới hộ thành a!
Lúc trước cho dù có đá vụn rơi xuống, cũng sẽ bị kết giới ngăn ở bên ngoài, sao hiện tại đột nhiên có thể oanh phá kết giới, nện vào trong thành?
Kết giới hộ thành không phải giấy mỏng, một khối đá rơi xuống sao có thể xuyên phá kết giới phòng ngự được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận