Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 121: Song Ngọc Chi Vấn

"Bát Tôn Am..."
Từ Tiểu Thụ nhẹ giọng nỉ non, quả nhiên là thiên tài, ngay cả tên đều có phong cách như vậy.
Hắn âm thầm ghi nhớ, sau đó phản hỏi: "Đệ Bát Kiếm Tiên? Không phải đại lục chỉ có Thất Kiếm Tiên thôi sao?"
"Không sai, vốn nên có người thứ tám, đáng tiếc, gia hỏa này vừa đột phá, liền đối đầu với Kiếm Tiên Hoa Trường Đăng, thiên tài vẫn lạc như vậy." Tang lão chậc chậc nói.
"Sau khi Kiếm Tiên Hựu Đồ lão gia tử mạnh nhất đương thời về ở ẩn, Hoa Trường Đăng cơ bản vô địch, y còn dám khiêu chiến..."
"Ài, chỉ có thể nói tự phụ tống táng một thiên tài..."
Tang lão nhìn về phía Từ Tiểu Thụ: "Khiêm tốn mới có thể tiến bộ, kiêu ngạo sẽ khiến người ta lạc hậu!"
Từ Tiểu Thụ trầm mặc.
Đến, lại bắt đầu giáo huấn mình!
Tang lão nói tới Hoa Trường Đăng, hắn không biết người này, nhưng mà Hựu Đồ lão gia tử, hắn vẫn biết được một hai.
Bạch Vân Kiếm Pháp mà hắn luyện, chính là bản đơn giản hóa của Hành Thiên Thất Kiếm, đương nhiên, uy lực đã bị hạ thấp mấy chục lần.
Hựu Đồ thất kiếm bêu đầu một tên điện chủ của Thánh Thần Điện, sau đó ẩn vào nhân thế, cố sự này cho dù Từ Tiểu Thụ cô lậu quả văn, cũng đã nghe thấy rất nhiều.
"Tam đại Kiếm Tiên..." Từ Tiểu Thụ nắm chặt nắm đấm, rất mạnh, hắn thừa nhận mình bị đả kích.
Tang lão ấn xuống đầu hắn, cải chính: "Hai cái rưỡi đi, thiên tài đã vẫn lạc hơn ba mươi năm, có lẽ tác dụng duy nhất, chính là kích thích nhóm người cố gắng tu luyện."
"Những thứ này trước mắt cách ngươi rất xa, cũng không cần cảm thấy thất vọng, nhưng nếu ngươi thật chí tại ngũ vực, muốn truy đuổi bước chân cường giả chân chính, vẫn phải cố gắng một chút."
"Hiện tại, ngươi còn thiếu rất nhiều." Tang lão thể hồ quán đỉnh.
Trong lòng Từ Tiểu Thụ hơi rét, quả thật, sau khi hắn giết Triều Thuật nội môn tân tấn Tam Thập Tam Nhân, kỳ thật mơ hồ có chút bành trướng.
Nhưng Tang lão dùng ngôn ngữ sắc bén đâm vào, trực tiếp khiến hắn phọt... ây, tiết khí.
Tang lão thu hồi bàn tay đặt trên đầu hắn, chậm rãi nói: "Kỳ thật nói đến, ngươi cùng Đệ Bát Kiếm Tiên xem như có chút nguồn gốc."
"Hả?"
Từ Tiểu Thụ tò mò, hắn lập tức ý thức được chuyện gì, tách ngón tay ra.
Ba mươi năm trước, cộng thêm mình bây giờ mười tám tuổi, vậy chính là bốn mươi tám năm trước...
Ước chừng 50 tuổi a!
Cái tuổi này nếu phóng tới thế tục, sinh con hẳn là có chút miễn cưỡng, nhưng tại Luyện Linh giới, khẳng định không có vấn đề.
Ánh mắt của hắn sáng lên, không nghĩ tới mình còn có bối cảnh bực này, mãnh liệt ngẩng đầu, kết quả còn chưa lên tiếng, Tang lão đã cho hắn một cái bạo lật.
"Ba!"
Lão đầu nhìn hắn tách ngón tay, liền biết hắn nghĩ sai, mặt tức tới đen xì: "Thập Đoạn Kiếm Chỉ! Ngươi nghĩ gì thế? !"
"Thập Đoạn Kiếm Chỉ?" Từ Tiểu Thụ sửng sốt, không khỏi lúng túng, hắn chuyển khẩu hỏi: "Người sáng tạo linh kỹ này là Đệ Bát Kiếm Tiên?"
"Không sai!"
Từ Tiểu Thụ lập tức giật mình, hôm đó ở Linh Tàng Các nhìn thấy linh kỹ này, liền bị mạch suy nghĩ kiếm ý phụ thể làm cho kinh ngạc, xem như là người đồng đạo, thừa nhận người sáng tạo linh kỹ cũng là thiên tài.
Không ngờ thiên tài kia còn có lai lịch lớn như vậy, so sánh với nhau, mình ngược lại như hàng lởm...
"Cho nên biết linh kỹ trên tay ngươi trân quý đến cỡ nào rồi chứ, đây chính là linh kỹ không thua Tẫn Chiếu Thiên Phần, vào Thiên Huyền Môn, nhất định phải đi Hắc Lạc Nhai tu luyện tốt cho." Tang lão khích lệ nói.
"Hắc Lạc Nhai..."
Từ Tiểu Thụ không ngờ nói đi nói lại một hồi, tử lão đầu vẫn muốn lừa mình đến chỗ kia, hắn nhớ rất rõ lúc Tang lão lần đầu tiên nói đến cái tên này, nụ cười không chút hảo ý.
Hắc Lạc Nhai... rất nguy hiểm a!
Từ Tiểu Thụ cân nhắc nói: "Ta sẽ tận lực, có rảnh đi xem một chút."
Tang lão lập tức liếc mắt, thỏ con!
Từ Tiểu Thụ không để ý tới lão nhân này, một lần nữa chuyển lực chú ý vào Thập Đoạn Kiếm Chỉ, môn linh kỹ này hắn tạm thời còn không rảnh đi xem, nhưng mà...
Hắn nhớ tới người bịt mặt, đêm đó lần đầu hai người gặp mặt, Từ Tiểu Thụ trực tiếp dùng thân thể quấn lấy y, đối phương tựa hồ dùng qua linh kỹ cùng loại phá vỡ thân thể hắn.
Người kia rõ ràng là một tên kiếm khách, nhưng sau đó vô luận là Diệp Tiểu Thiên hay là chín đại nguyên lão, hoặc là Tang lão xuất hiện, gia hỏa này đều chưa từng dùng kiếm.
Duy nhất động, chỉ có hai đầu ngón tay, còn có ánh mắt...
Sẽ không phải...
Từ Tiểu Thụ một mặt hồ nghi, nhưng công khai hỏi sự tình người bịt mặt, Tang lão chắc chắn sẽ không nói, hắn thuận miệng nói: "Lại nói có nhiều người biết môn linh kỹ này không? Ta hình như từng thấy người sử dụng qua loại kiếm chỉ này rồi, tràn lan như thế sao có thể so với Tẫn Chiếu Thiên Phần?"
Tâng bốc một phát, trên mặt lão đầu đều sắp nở hoa, ông ta cười hắc hắc nói: "Đương nhiên không thể so, nhưng phần lớn chỉ là bắt chước theo, chân chính lĩnh ngộ được tinh túy của kiếm ý phụ thể, không có mấy người."
Trong mắt Từ Tiểu Thụ hiện lên vẻ thất vọng, xem ra không giống như mình đoán.
Cũng đúng, người ta là Đệ Bát Kiếm Tiên, nhân vật thiên tài như vậy, làm sao không có fan, không có người bắt chước?
Mình tại Linh Cung đều một đống fan!
Sau khi thoải mái, Từ Tiểu Thụ chợt cảm thấy suy nghĩ của mình có chút buồn cười.
Tang lão đã nói Đệ Bát Kiếm Tiên vẫn lạc, cho dù tình báo có sai, người vẫn chưa có chết, cũng không có khả năng là người bịt mặt.
Đại lục chỉ có Thất Kiếm Tiên, danh kiếm tổng cộng hai mươi mốt thanh, nếu như phát xuống mỗi người ít nhất cũng hai thanh, sao cần phải trộm?
Hất đầu một cái, vứt suy nghĩ hoang đường này ra khỏi đầu, Từ Tiểu Thụ phát hiện Tang lão đang thất thần ngoài cửa sổ.
"Làm gì đấy?"
Tang lão quay đầu, trên mặt vậy mà xuất hiện vẻ ngượng ngùng, kém chút chọc mù con mắt Từ Tiểu Thụ.
Tình huống như thế nào?
Thiếu niên từ từ lui lại, trên mặt xuất hiện đề phòng, sự tình bất thường tất có yêu!
"Tiểu Thụ à, vi sư có một chuyện muốn nói vơi ngươi."
Từ Tiểu Thụ giật mình.
A? Vi sư?
Đây là lời mà Tang lão sẽ nói ra?
Đại sự không ổn!
"Ta còn có việc, ta đi trước!" Từ Tiểu Thụ trực tiếp thối lui đến cửa ra vào, chỉ kém tông cửa xông ra.
Tang lão nhất thời trầm mặc.
"Tiểu tử thúi, trở lại!"
Một tiếng quát mắng miễn cưỡng kéo thân hình Từ Tiểu Thụ lại, hắn gian nan quay người, "Thật có chuyện?"
"Chuyện rất quan trọng!"
"Quan trọng? Vậy khẳng định rất dài đi, nói ngắn gọn thôi... nhưng nói ngắn gọn lại không thể hiện được điểm quan trọng, còn không bằng không nói, ngài nói đúng không?"
Sắc mặt Tang lão tối đen, "Ngồi xuống!"
Ba một tiếng, Từ Tiểu Thụ thập phần nhu thuận ngồi bẹp xuống đất.
"Mời nói."
Lão đầu xoa xoa đôi bàn tay, một mặt thẹn thùng, tựa hồ đang suy nghĩ mở miệng như thế nào, thật lâu mới nói: "Nếu bây giờ trên tay ngươi có hai khối ngọc, đều là ngọc thô..."
"Một khối chất liệu không rõ, tràn đầy bất ngờ, nhưng tiềm lực vô hạn, ngươi có thể nhìn ra chỉ cần tạo hình thật tốt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nó sẽ là tuyệt thế hảo ngọc."
"Nhưng có ngoài ý muốn, hơn nữa còn rất rất nhiều ngoài ý muốn..."
Từ Tiểu Thụ gật đầu tỏ ra mình hiểu, vấn đề này không có gì, ngươi ngượng ngùng cái gì?
"Tiếp theo?"
Tang lão tiếp tục nói: "Khối ngọc thứ hai, nội tình vô cùng tốt, tốt đến mức người sáng suốt đều có thể nhìn ra chỉ cần thêm chút tân trang, liền có thể chấn kinh thế nhân."
"Ừm, không có có ngoài ý muốn."
Lão đầu gật đầu thật mạnh, "Ngươi chọn thế nào?"
Từ Tiểu Thụ nhất thời bật cười, đáp án vấn đề này không rõ ràng nha, hắn phản hỏi: "Ngài không có tiền?"
Tang lão sững sờ, "Cái gì không có tiền?"
"Nếu như có tiền, người trưởng thành cần gì lựa chọn, ta đều muốn!"
Lão đầu nghe vậy, trong mắt hiện lên cuồng hỉ, "Rất tốt! Không hổ là đại đồ đệ của lão phu! Suy nghĩ của ngươi, không khác ta chút nào!"
Lần này đến phiên Từ Tiểu Thụ ngây ngẩn cả người.
Đại... đồ đệ?
Vì sao lại có thêm chữ "Đại"?
Tang lão mặt mày hớn hở nói: "Là như thế này, có một chuyện muốn nói với ngươi, sáng nay lão phu cử hành một trận đại điển bái sư long trọng, sau đó ngươi liền có thêm một vị sư muội."
Ông ta nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, "Tính toán thời gian, người cũng sắp đến rồi.
Từ Tiểu Thụ hoang mang.
Sư muội?
Đại điển bái sư?
Tại sao không có ai đánh thức ta?
Đây con mẹ nó ta chỉ ngủ một giấc, liền phát sinh nhiều chuyện như vậy? Liền đại điển cũng bỏ qua? !
"Ta..."
Hắn ngừng nói, mãnh liệt nhìn tới cửa ra vào, Tang lão cũng như thế.
Bên ngoài cửa tầng ba Linh Tàng Các, có một cô nương nắm chặt váy áo xanh nhạt, sau đầu ghim song đuôi ngựa, bộ dáng tiểu gia bích ngọc.
Nàng mặt nhỏ tràn đầy khẩn trương, cắn chặt môi dưới, rốt cuộc quyết định, thăm dò vươn vào trong cửa, còn cẩn thận từng li từng tí kêu gọi:
"Sư phụ!"
"Sư huynh... hả?" E lệ chuyển biến thành chấn kinh, "Từ, Từ Tiểu Thụ?"
Từ Tiểu Thụ một tay bịt trán, đôi mắt trừng lớn, tuôn ra hoảng sợ.
"Mộc, Mộc Tử Tịch?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận