Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 231: Hạ Chiến Thư

"Trương Tân Hùng?"
Nam tử lưng hùm vai gấu vừa ra, quần chúng vây xem liền lập tức sôi trào.
"Lần này hay rồi, nội môn đại sư huynh tự mình đăng tràng, Từ Tiểu Thụ còn dám nhảy nhót sao?"
"Đúng vậy, Trương thiếu... đã lâu rồi không thấy y xuất thủ, nghe nói mấy năm trước đã là nửa bước Tông Sư, một mực áp chế cảnh giới?"
"Không sai! Trương Tân Hùng nằm trong nhóm người có bối phận cao nhất nội môn, nội môn to như vậy, cũng chỉ có Triệu chấp pháp khi đó còn chưa tốt nghiệp, có thể vượt qua y!"
"Triệu chấp pháp... Triệu Tây Đông?"
"Ừm ừm!"
"Hít!"
Đám người nghe tiếng gió chạy đến, không rõ tình hình, nhao nhao nghe mọi người nói, cảm xúc tăng vọt.
Nội môn đại lão ẩn giấu rất sâu, chuyện cũ như thế nào, bọn họ không biết được bao nhiêu.
Nhưng quan hệ cùng Lam Tâm Tử khá mập mờ, có thể nói là thân mật.
Ở trong mắt quần chúng ăn dưa, người trong lòng bị người khác đánh thê thảm như vậy, Trương Tân Hùng sao có thể qua loa cho xong?
Mà dựa theo những chuyện gã từng làm ở trong nội môn, chuyện hôm nay, cho dù Triệu Tây Đông ở đây, cũng không thể qua loa được.
Từ Tiểu Thụ ngửa đầu nhìn tiểu cự nhân trước mặt, có chút sợ hãi thán phục.
Trước đó, tên khôi ngô cao lớn nhất hắn từng gặp qua, hẳn là Chu Thiên Tham.
Nhưng so sánh với nhau, thật đúng là tiểu vu gặp đại vu.
Nhìn bả vai, đường cong cơ bắp...
Hữu hảo đưa tay không được đáp lại, Từ Tiểu Thụ thuận thế sờ sờ cơ ngực của Trương Tân Hùng, hiếu kỳ hỏi:
"Đây là cơ bắp thật à, luyện thế nào, cắn thuốc?"
Két!
Toàn trường hóa đá.
Đám người kinh ngạc, chỉ cảm thấy cái cằm đã vỡ vụn, khó mà nhặt lên.
"Chuyện này..."
"Nhận kính nể, điểm bị động cộng 32."
"Nhận hâm mộ, điểm bị động cộng 7."
Ngay cả Trương Tân Hùng cũng bị thao tác của Từ Tiểu Thụ kinh trụ.
Mình...
Bị chiếm tiện nghi?
Đây chính là nhục thân Lam tiên tử cũng không dám động thủ sờ!
"Can đảm lắm!"
"Nhận cổ vũ, điểm bị động cộng 1."
Trương Tân Hùng hừ lạnh một tiếng, tiến lên một bước, trực tiếp tóm lấy cổ áo Từ Tiểu Thụ, khuôn mặt hoàn toàn lạnh lẽo xuống.
"Trên người ngươi, có mùi máu của Trương gia..."
Gã hơi nghiên đầu, kề sát lỗ tai nói:
"Viên Đầu, là ngươi giết?"
Từ Tiểu Thụ phảng phất giống như con gà bị xách lên, một màn này rơi vào trong mắt mọi người, khiến cho bọn họ có chút không đành lòng.
"Hoàn toàn không có sức hoàn thủ a..."
"Đúng vậy, Từ Tiểu Thụ càn rỡ như thế, hôm nay cuối cùng gặp phải đối thủ."
"Cũng đúng, nói cho cùng, gia hỏa này cũng chỉ là một tên đệ tử ngoại môn, ta thật không hiểu hắn làm như vậy, vì sao còn có thể sống đến bây giờ?"
"Ha ha, ngươi thử đi động Lam Tâm Tử? Đừng nói Trương Tân Hùng, ngươi có năng lực đánh xuyên nàng?"
"Xùy, ai lại không biết đánh lén, ta cũng làm được!"
"Ngươi có giỏi đi lên!"
"Đi lên ta cũng làm được!"
"Ngươi đi..."
"Im miệng!"
"Nhận đồng tình, điểm bị động cộng 12."
"Nhận ghen ghét, điểm bị động cộng 11."
Từ Tiểu Thụ tựa hồ thật không có chút nào phòng bị liền bị bắt được, hắn đưa mắt nhìn Trương Tân Hùng một chút, nói:
"Viên Đầu... không liên quan đến ta."
"Hừ!"
Trương Tân Hùng cười lạnh một tiếng, gã liếc nhìn bộ dáng thê thảm của Lam tiên tử, trong mắt khó nén lửa giận.
Viên Đầu gã mặc kệ!
Nhưng mà người của mình...
Ngày thường mình nói, dạy dỗ thế nào cũng được, thế nhưng người khác không thể nhúng chàm!
"Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?"
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ tựa hồ đều bị ghìm đỏ, hai mắt đẫm lệ meo meo nghiêng đầu nhìn phía Triệu Tây Đông.
"Triệu đại nhân, hắn đe dọa ta."
Khóe miệng Trương Tân Hùng giật một cái.
Gia hỏa này, sao hoàn toàn không giống với mình tưởng tượng?
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Triệu Tây Đông lập tức nhức cả trứng, tiểu tử này thật điên rồi!
Mình đến bắt hắn, sao chớp mắt lại biến thành tấm chắn bảo hộ hắn?
Nhưng mà thân là người chấp pháp, Tam Thập Tam Nhân lâu năm ở trước mặt uy hiếp đệ tử ngoại môn, y không nhúng tay vào, quả thật không thể nào nói nổi.
"Các ngươi muốn đánh đúng không?"
"Được, lên sinh tử lôi đi, ta dẫn các ngươi đi."
Y từ bỏ giãy giụa.
Đám người được mở rộng tầm mắt, Triệu Tây Đông tiêu cực chấp pháp, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.
Không phải nên bắt lại trước, không quản người gây họa, người bị hại, hết thảy đều đưa đến hình đài, sau đó thẩm phán sao?
Đổi tính rồi?
"Đổi thành ta, ta cũng mệt mỏi..."
Một tiếng than nhẹ vang lên trong lúc mọi người đang suy tư, đưa người ta vào một loại cảnh giới phiền muộn.
Nếu như mình gặp phải một tên chuyên gây sự như thế, nói không chừng mình còn không chịu nổi bằng Triệu Tây Đông.
Sau khi đám người thương tiếc cho thiếu niên bị xách lên, liền nhìn thấy đôi mắt của con hàng kia sáng rực.
"Sinh tử lôi?"
"Có phải là nơi sau khi lên, sinh tử bất luận?"
Trong lòng Triệu Tây Đông xuất hiện dự cảm không ổn.
Xảy ra chuyện gì...
Ta chỉ đảo ngược kích tướng một phen, ngươi mẹ nó còn hưng phấn?
Lại hồi tưởng đến Từ Tiểu Thụ cùng Trương Tân Hùng nhiều phen ân oán, y bỗng nhiên ý thức được, có lẽ tiểu tử này cũng động sát tâm?
Hắn đánh thắng được... ?
Không, tựa hồ thật có thể thắng?
Nhìn hạ tràng của Trình Tinh Trữ, lại nhìn Lam Tâm Tử...
Triệu Tây Đông lập tức mộng bức.
Con mẹ nó, không đúng, rõ ràng mấy ngày trước vẫn còn bồi hồi ở cảnh giới Hậu Thiên, sao chớp mắt một cái đã có thể sánh ngang với Trương Tân Hùng?
"Hô!"
Y thở dài một hơi, ngưng tiếng nói:
"Ngươi nghe lầm, nội môn không cấm tư đấu, nhưng cấm tử đấu!"
Từ Tiểu Thụ nhìn phía phía tiểu cự nhân.
Khóe môi Trương Tân Hùng nhếch lên, hứng thú nói:
"Ngươi muốn hạ chiến thư?"
Quy tắc nội môn gì gì đó, không ai có thể rõ hơn gã.
Không cấm tư đấu, nhưng một khi bị nhân viên chấp pháp nhìn thấy, xử phạt rất nặng.
Nghiêm cấm tử đấu, nhưng nếu như có sinh tử đại thù, vậy liền có thể hạ chiến thư, đến sinh tử lôi, nhất quyết sinh tử!
Nói đến cũng buồn cười, lôi đài người thường không dám lên kia, Trương Tân Hùng gã lại lần lượt từ trên đó đi xuống, cho đến hôm nay.
"Quá trình hạ chiến thư, ta không rõ ràng..."
Từ Tiểu Thụ biểu thị không hiểu lời nói của Trương Tân Hùng, sau khi dừng lại một chút, lời nói xoay chuyển, một mặt chân thành nói:
"Nhưng nếu như ngươi có thể lâm trận qua đời, ta, cầu còn không được!"
Hoa!
Lần này, đám quần chúng ăn dưa rốt cuộc đứng ngồi không yên, từng tên đều không thể tin, trực tiếp nhảy cẫng lên.
Thiếu niên đang bị xách giống như con gà, thân thể yếu đuối giống như một hạt cát, sao dám nói ra lời như thế?
"Mẹ kiếp, tên Từ Tiểu Thụ này, ta phục!"
"Chỉ bằng lời này của hắn, năm sau kẻ hèn nhất định đứng trước mộ phần, uống cạn một chén!"
Trương Tân Hùng trực tiếp bị chọc cười.
Nghé con mới sinh không sợ cọp, nói chính là như vậy.
Giết qua mấy tên Tiên Thiên, trọng thương vài Thượng Linh, liền cho là mình có thể một cước bước lên trời?
Ngươi...
Dứt sữa chưa!
Con ngươi ngưng tụ, sát ý phun trào, mặt đất trực tiếp ken két vỡ vụn.
Cỏ cây xung quanh đều bị gió thổi phấp phới, lung lay giữa trời.
Ầm vài tiếng, mấy tên quần chúng ăn dưa chân đứng không vững lập tức lảo đảo té ngã.
Đám người cả kinh từ từ triệt thoái ra sau, trên mặt hoàn toàn mất đi không khí vui đùa, ngày bình thường nói không chừng còn trào phúng mấy người ngã xuống đất một phen, nhưng hiện tại lại tĩnh mịch.
Trương Tân Hùng... nghiêm túc?
"Không hiểu quá trình đúng không?"
Trương Tân Hùng nhếch miệng cười, nói:
"Hôm nay ta cho ngươi mặt mũi này, hạ ngươi một phong chiến thư, đừng nói ta lấy lớn bắt nạt nhỏ..."
"Cho ngươi thời gian một tháng chuẩn bị, thời gian đến, liền chết đi cho ta!"
Từ Tiểu Thụ ghét bỏ bưng kín miệng mũi, chân vung vung trong không khí hai lần, sau khi phát hiện không giẫm tới mặt đất, liền thở dài một hơi "Thật có lỗi, một tháng quá lâu, ta cũng không định cho ngươi thời gian dài như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận