Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 656: Làm Sao Lại Nổ? (2)

Kẻ nói chuyện nhìn quanh một vòng, lọt vào trong tầm mắt, tất cả đều là thế hệ thanh niên.
"Nhóm các ngươi có Linh Trận Sư sao?"
"Trình độ đạt tới Tiên Thiên chư?"
"Lại dám vọng đàm phá trận?"
Lần này tranh phong tương đối, tràng diện hết sức căng thẳng.
"Ngươi quanh co lòng vòng mắng ai đấy!"
"Chúng ta là. . . "
Vinh Đại Hạo giơ một tay lên, người sau lưng lập tức đình chỉ kêu gào.
So sánh với nhau, đội ngũ bọn họ có người dẫn đầu, kỷ luật rõ ràng nghiêm minh hơn đám tạp quân kia nhiều.
"Có ai biết nói chuyện một chút không, mời ra."
Vinh Đại Hạo lạnh nhạt mở miệng.
Cỗ tự tin bình ổn này, trực tiếp đè ép lửa giận của đám người đối diện xuống.
"Giả vờ cái gì chứ. . . "
Có người nói thầm lấy.
Không có ai lớn tiếng đáp lời.
Dù sao đám người bọn họ là do mấy chi đội ngũ tạo thành.
Giờ phút này, cũng không biết lĩnh đội lúc trước của mình đã chạy đến nơi nào.
"Ài."
Triệu lão không thể không đứng ra, "Tiểu hỏa tử, ngươi thật có phương pháp phá trận?"
"Ngươi bảo người tránh ra là được."
Vinh Đại Hạo lạnh giọng cười: "Thời gian không nhiều, nếu còn tiếp tục cãi nhau, mọi người đều phải không công mà lui, để cho Mạc cô nương phe ta bộc lộ tài năng là được."
Mạc Mạt nhíu mày lại.
Nhưng cũng không nhiều lời.
"Mời."
Triệu lão đè xuống đội ngũ lại bắt đầu bạo loạn phe mình, nhẹ giọng nói ra, nhìn về phía nữ tử bưng tiểu lư đồng.
"Mời tránh một chút."
Mấy người ở sau lưng xem như hiểu chuyện, rốt cuộc tránh sang một bên.
Sau đó, một cái băng động dài rộng mấy trượng xuất hiện ở trước mặt Vinh Đại Hạo.
"Phá trận lâu như vậy, cũng chỉ có thế?"
Trong lòng Vinh Đại Hạo lập tức bật cười.
Nhưng y không có biểu hiện ra ngoài.
Nếu không, đừng nói để Mạc Mạt xuất thủ.
Mọi người ở đây loạn chiến một trận là điều không thể tránh khỏi.
"Mạc cô nương, mời."
"Ừm."
Mạc Mạt liên tục bước nhẹ, đi thẳng tới miệng hang, chậm rãi đưa tay ra.
"Chờ, chờ một chút."
Âm thanh Hôi Vụ Nhân đột nhiên vang lên ở trong đầu: "Có một cỗ lực lượng nóng rực cực kỳ bá đạo, ngươi cảm giác được không?"
"Hửm?"
Mạc Mạt nín hơi.
Không chút phát giác.
"Có thiên địa đại trận, ở chiến trường bên kia!"
"Rất không ổn định. . . "
"Hả?"
Hôi Vụ Nhân đột nhiên kinh nghi thốt lên, "Lực lượng này, sao lại quen thuộc như vậy. . . "
"Có tình huống đặc biệt phát sinh ư?"
Mạc Mạt căn bản không cảm ứng được lực lượng cực nóng mà Hôi Vụ Nhân đề cập đến, hỏi tiếp: "Nếu không ta phá trận trước, miễn cho phiền phức tìm tới?"
"Chờ một chút. . . "
Hôi Vụ Nhân lấy lại bình tĩnh.
Nó đã nhớ ra.
Lúc đó ở bên trong Thiên Huyền Môn, lần đầu tiên mình thất bại thảm hại, ở trên người tiểu tử kia, tựa hồ cũng có lực lượng cùng loại.
Nhưng không có cuồng bạo như vậy!
Cho nên. . .
Trùng hợp sao?
Tên kia, hẳn không thể nắm giữa lực lượng như thế.
Cho dù trưởng thành nhanh, cũng không thể nào nhanh đến thế.
Còn nữa, tên tiểu tử khốn kiếp kia có tới hay không, còn không nhất định!
"Trước đừng phá trận."
Hôi Vụ Nhân do dự, "Nếu như phá trận, cỗ lực lượng kia, còn có thể bố trí một chút. . . "
"Thế này đi."
Nó dừng một chút, tựa hồ đang suy nghĩ, hồi lâu mới nói: "Ngươi chờ một chút, ta có thể cảm nhận được khí tức ở bên trong kết giới hàn băng rất bàng bạc, cũng rất cực đoan."
"Đợi đến khi chiến đấu bên kia dẫn bạo năng lượng cực nóng, ngươi lại phá trận, dẫn dắt băng khí cực đoan ở bên trong ra."
"Hai bên kết hợp, nhất định có thể dẫn bạo toàn trường."
"Đám sâu kiến ồn ào kia sẽ không sống nổi, đến lúc đó, thu lấy Tam Nhật Đống Kiếp, cũng miễn được không ít phiền phức."
Mạc Mạt khẽ giật mình.
Dẫn bạo toàn trường?
Không sống nổi?
Nàng thoáng nhìn lướt qua, nơi đây cộng thêm đám người phe mình, ước chừng không dưới bốn mươi, năm mươi người.
Chỉ bởi vì mình muốn lấy bảo vật, mà toàn bộ đều phải chết đi?
"Không cần thiết."
Nàng nhàn nhạt lắc đầu, "Nếu như có người muốn giành với ta, ta liền sẽ phong ấn bọn họ, không cần tổn thương đến người vô tội, ta có thể giúp ngươi cầm tới lãnh diễm."
"Ngươi bị ngốc à, đến lúc đó thật muốn động thủ, không nói tốn sức, chỉ cần tốc độ chậm một chút, chiến đấu bên kia lan tới, ngươi liền không nhất định gánh nổi."
"Không phải còn có ngươi sao?"
"Ta. . . "
Hôi Vụ Nhân phì cười, "Chuyện này căn bản không cần ta xuất thủ cũng có thể giải quyết!"
"Nhưng ta không thích." Mạc Mạt nhẹ cười.
Hôi Vụ Nhân trầm mặc.
Cô nương này chính là như vậy, đánh chết đều không nghe theo ý mình!
Có đôi khi nó không chịu nổi.
Thế nhưng ký sinh ở trong cơ thể người ta, không chịu nổi lại có thể làm gì?
. . .
"Còn chưa bắt đầu? Ngươi có được hay không?!"
Trong lúc hai người đang nói chuyện với nhau, đám người xung quanh lại không kiên nhẫn được nữa.
Nữ tử này đi tới một bộ ta có thể hòa tan băng sơn, tay đều đã để lên lâu như vật.
Không phá trận.
Cũng không có linh nguyên ba động. . .
"Ngươi đang sờ băng à?"
"Đang làm gì thế?!"
"Nếu như không giải quyết được, cũng không có ai chê cười ngươi, tranh thủ thời gian lui xuống, tất cả mọi người hợp lực phá băng không được sao?"
"Làm bộ làm tịch cái gì, thật là. . . "
Nụ cười trên mặt Mạc Mạt trì trệ, ngoái nhìn người nói chuyện.
Toàn thân người kia giống như bị điện giật, lông tơ dựng đứng.
Lập tức, tiếng nói im bặt.
"Có được hay không, thật là. . . "
"Làm nhanh lên không được sao?"
Đám người ở một bên khác không nhìn thấy, không nghe thấy bên kia truyền tới tiếng vang, lập tức tiếp lời.
"Ta cảm thấy mọi người nên tiếp tục hợp lực công kích."
"Đám người mới tới các ngươi tuân theo quy củ là được."
"Một khi xuất hiện bảo vật, Triệu lão có quyền lựa chọn trước, thứ khác, bình quân phân phối."
"Nếu như gặp được chí bảo chân chính. . . "
"Hắc hắc, ai lấy được, đều phải lấy bảo vật tương đương ra đổi, mọi người đều có phần."
"Đúng đúng, có nghe hay không, quy củ!"
". . . "
Đám người hét lớn, Vinh Đại Hạo nghe thế nhíu chặt mày.
Y không thèm để ý, tiến lên mấy bước, đi tới bên cạnh Mạc Mạt.
"Mạc cô nương, ngươi có phát hiện gì mới sao?"
"Không."
Mạc Mạt im ắng thu hồi ánh mắt.
Linh nguyên khẽ động, sương mù màu xám trắng tuôn ra.
Trong nháy mắt, kết giới hàn băng lấy tốc độ mắt trần cũng có thể nhìn thấy tán loạn.
"Xuy xuy. . . "
Âm thanh băng tan trực tiếp đè ép tiếng kêu gào của đám người xuống.
"Chuyện này!"
Tất cả mọi người chấn kinh nhìn băng động đã bị hòa tan hơn một trượng, tập thể tịt ngòi.
"Đây là lực lượng gì?"
"Tan rã?"
"Đây là thủ đoạn linh trận, hay là thứ gì khác? "
Lực lượng phọng ấn lần nữa đại triển thần uy, tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.
Mạc Mạt nhấn tay vào kết giới hàn băng, cả người giống như không có chuyện gì, từng bước từng bước tiến về phía trước.
Những nơi nàng đi qua, hàn băng do thiên địa đại trận ngưng kết, bao gồm cả thiên cơ trận văn, đều giống như giấy mỏng, hóa thành tro bụi tiêu tán, cuối cùng trở về với thiên địa.
Một trượng.
Ba trượng.
Năm trượng. . .
"Quá tốt rồi!"
Càng tiến lên, lửa nóng cùng kinh ngạc trong mắt đám người cũng dần xuất hiện.
Kế giới hàn băng, lại dày đến như vậy.
Lúc trước bọn họ hợp lực đánh ra một cái hang lõm, căn bản là chín trâu mất một sợi lông!
Dựa theo tốc độ đi phá băng kia.
Đoán chừng Bạch Khô Lâu kết thúc chiến đấu, chạy tới giết thêm mấy người bọn họ, tiến độ phá băng, cũng chưa tới một nửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận