Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 156: Sư Huynh Cứu Ta

Từ Tiểu Thụ theo gió vượt sóng đuổi tới nơi đây, dùng gần nửa ngày.
Trong khoảng thời gian ngắn, Phương Pháp Hô Hấp vĩnh viễn không bao giờ gián đoạn ổng định cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa còn đang không ngừng tiến lên phía trước.
Có lẽ đây là điểm khác biệt giữa chủ động tu luyện và bị động tu luyện, tiến vào hoàn cảnh có nồng độ linh khí cao như thế, cho dù Từ Tiểu Thụ đứng bất động, tu vi cũng sẽ dần dần tăng lên.
Sâm La Bí Lâm rất lớn, nhưng muốn tìm người lại vô cùng đơn giản.
Từ không trung nhìn xuống, một mảnh xanh lục, ở giữa lại trọc mảng lớn, rất đáng chú ý.
Từ Tiểu Thụ đứng trên tán cây cách đó không xa, kinh ngạc nhìn Mạc Mạt, sau đó nhìn Mộc Tử Tịch muốn thoát ra nhưng lại không dám động đậy.
"Từ Tiểu Thụ, cứu mạng, nàng muốn cướp đồ vật của ta!"
Mộc Tử Tịch giống như tìm được cứu tinh, đây là sư huynh nha, là người mình!
Từ Tiểu Thụ nhìn tiểu cô nương nhỏ nhắn xinh xắn ở trong tinh thể màu xám... là ảo giác sao? Nàng biến nhỏ?
Ánh mắt rất nhanh dừng lại ở kim bích ấn tỳ trong tay Mộc Tử Tịch, nếu như đoán không lầm, hẳn hai người đang tranh đoạt thứ này.
Khí tức sinh mệnh bên trong quá bàng bạc, không khác gì tiên đan, nhìn một chút đã cảm thấy phiêu phiêu dục tiên, tựa như trẻ lại mấy tuổi.
Ánh mắt quay lại, tay nâng lấy lỗ tai, Từ Tiểu Thụ hô to: "Ngươi vừa gọi ta là gì?"
Mộc Tử Tịch sửng sốt, không có một chút ranh giới cuối cùng nào, duyên dáng gọi to: "Sư huynh cứu ta!"
Từ Tiểu Thụ hài lòng gật đầu: "Tốt, chỉ bằng câu nói ngày của ngươi, hôm nay ngươi không chết được."
Không chết được?
Mộc Tử Tịch hơi ngạc nhiên, lúc đầu ta cũng đâu có chết, là Mạc Mạt muốn cướp đồ vật của ta, cùng lắm ta đổi với nàng là được, tại sao phải chết?
Một giây sau, âm thanh Từ Tiểu Thụ lần nữa truyền đến: "Ngươi có thể ném vật trong tay ra không? Sư huynh xem trước một chút."
Mộc Tử Tịch mặt xạm lại.
Cho dù nàng ngốc, cũng đã ý thức được tiện nghi sư huynh đoán chừng cũng giống như Mạc Mạt, muốn Sinh Mệnh Linh Ấn ở trong tay mình.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
"Ngươi cứu ta ra ngoài trước, ta cho ngươi xem!"
Ài, quả nhiên phi trường đầu óc linh hoạt... Từ Tiểu Thụ thầm nghĩ, nếu diệu kế đã bị khám phá, vậy liền không có biện pháp.
Hắn nhìn về phía một bên khác.
Mạc Mạt đứng trên một cành cây, nhìn đến vị khách không mời mà đến, không màng danh lợi nói: "Từ Tiểu Thụ, việc này không liên quan đến ngươi, đừng nhúng tay."
Nàng không biết Từ Tiểu Thụ cũng là đồ đệ của Tang lão, còn tưởng rằng hai người gọi sư huynh muội, chỉ đơn thuần xưng hô theo lúc còn ở ngoại môn.
Mộc Tử Tịch nghe vậy kém chút bật cười, Từ Tiểu Thụ sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?
Làm sao có thể?!
Nàng liếc mắt đưa tình, lại nhìn thấy Từ sư huynh sau khi nghe Mạc Mạt nói xong, liền lui một bước, tiếp theo ôm ngực đứng ở một bên.
"Được, các ngươi đánh trước, ta ở một bên xem." Từ Tiểu Thụ cảm thấy, đã lấy không được đồ vật mình muốn, dứt khoát làm ngư ông, ổn thỏa câu cá.
Mộc Tử Tịch hoang mang.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Nàng tức giận đến song đuôi ngựa bay thẳng lên, kém chút lao ra khỏi tinh thể xám liều mạng với Từ Tiểu Thụ, cũng may một chút lý trí còn sót lại ức chế nội tâm xúc động.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi điên rồi!"
"Nhanh đánh vỡ tinh thể sương mù này, dùng kiếm khí của ngươi." Trước mắt mà nói, có thể đánh nát tinh thể này, cũng chỉ có công kích từ xa.
Cận chiến gặp phải lực lượng phong ấn, hoàn toàn phế đi.
Từ Tiểu Thụ vui cười nói: "Tại sao ta phải giúp ngươi?"
Đúng vậy, vì sao... Mộc Tử Tịch sửng sốt một chút, một giây sau nổi trận lôi đình.
Ngươi là sư huynh của ta, sao có thể ngồi nhìn tiểu sư muội bị người khác khi dễ? !
Đáng giận!
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động liên tiếp cộng 1..."
Mộc Tử Tịch tuyệt vọng lần nữa nhìn về phía tinh thể màu xám, có hơi chần chừ.
Mặc dù vừa rồi thử một chút, có Sinh Mệnh Linh Ấn che chở, có lẽ có thể cưỡng ép xông ra khỏi Trần Phong Chi Môn, nhưng vạn nhất thì sao?
Nàng không cược nổi.
Sơ sẩy liền sẽ mất mạng.
Trái lại, đã ba người đều muốn linh ấn, vậy ai động thủ trước, người đó sẽ là người ngã xuống đầu tiên.
Như thế còn không bằng để cho hai người này tranh đoạt trước, mình làm hoàng tước...
Tròng mắt lộc cộc nhất chuyển, Mộc Tử Tịch hiện lên vẻ giảo hoạt, nàng nhìn về phía Mạc Mạt nói: "Mạc sư tỷ, ngươi mở phong ấn, ta đưa linh ấn cho ngươi."
Từ Tiểu Thụ nhướng mày, không biết tiểu cô nương muốn giở trò gì.
Mạc Mạt chậm rãi lắc đầu: "Ném ra cho ta, ta lại mở phong ấn."
"Hì hì, cũng được." Mộc Tử Tịch lần nữa lộ ra nụ cười ác ma, vậy mà thật ném linh ấn ra, "Nói chuyện phải giữ lời đó!"
Sinh Mệnh Linh Ấn xuyên qua sương mù xám, trong nháy mắt bị hóa đá hoàn toàn, nhưng một giây sau, tiếng vang ken két, tảng đá vỡ ra, khí tức sinh mệnh nồng đậm tỏa ra.
Đường vòng cung ưu nhã xuất hiện, điểm rơi không phải Mạc Mạt, cũng không phải Từ Tiểu Thụ, mà là ở giữa hai người.
Từ Tiểu Thụ lập tức hiểu ra.
"Tiểu cô nương này được đó, còn muốn trao đổi vị trí, làm hoàng tước một lần?"
Một khi mình cùng Mạc Mạt tranh, cô nương này liền biến thành ngư ông, cầm cần câu cá.
Thế nhưng...
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ trở nên cổ quái, ngươi xác định câu nổi con cá lớn này sao?
Xoát!
Từ Mạc hai người gần như đồng thời khởi hành, nhưng mà Mạc Mạt kinh ngạc phát hiện, tốc độ Từ Tiểu Thụ so với lần trước, không biết nhanh hơn bao nhiêu lần.
"Đây..."
Nàng lập tức chuyển đổi mục tiêu, hội tụ lực lượng phong ấn chưởng đến lưng Từ Tiểu Thụ, nếu như hắn khăng khăng cầm ấn, nhất định sẽ phải đón lấy một kích này.
"Từ Tiểu Thụ, đừng loạn nhúng tay." Nàng khuyên nhủ.
"Hắc hắc, bảo vật nha, người hữu duyên có được."
Từ Tiểu Thụ đương nhiên nhìn thấy công kích phía sau, nhưng lại không để ý lắm, trực tiếp vượt lên trước cầm lấy ấn tỳ.
Quả nhiên, giống như mình dự đoán, thứ này không có linh tính tinh thuần.
Nhưng có vết xe đổ, Từ Tiểu Thụ không có ngốc đến mức tùy tiện ném nó vào trong giới chỉ, nếu lại chạy ra, vậy liền khóc không ra nước mắt.
Thân thể cuộn tròn, tại thời khắc Mạc Mạt tới gần, một cái bồn tắm lớn mãnh liệt bao phủ hắn.
"Coong!"
Âm thanh du dương vang vọng bí lâm, giống như hồng chung mộ cổ, đầu óc Từ Tiểu Thụ bị gõ choáng, kém chút lập địa thành phật ngay tại chỗ.
Nhưng hắn cưỡng ép xuất thủ, cách vách bồn tắm nhỏ, vỗ ra một chưởng.
Thương!
Coong!
Tiếng vang quỷ dị xen lẫn, từ phương hướng Mộc Tử Tịch xem ra, chính là Mạc Mạt đánh vào bồn tắm lớn, sau đó cả người trực tiếp bị đẩy lùi.
Mắt nàng tròn xoe, đây...
Đây không phải bồn tắm lớn trong Linh Tàng Các... phi, đan đỉnh sao?
Không đúng, đan đỉnh này nhỏ hơn một chút!
"Nguyên lai đan đỉnh còn có thể dùng để chiến đấu? Uy lực mạnh như vậy?"
Trong lòng rất hối hận, sớm biết như thế, mấy ngày trước tại Linh Tàng Các tinh luyện dược dịch, mình nên mượn gió bẻ măng một đợt.
Không có suy nghĩ nhiều, tình huống giống như dự đoán, sau khi Mạc Mạt thất thủ, hiển nhiên không không thể hoàn mỹ khống chế tinh thể màu xám nữa.
Vẩy hạt giống trong tay, Mộc Tử Tịch giang rộng tay, một giây sau, hạt giống vỡ tan, hóa thành một cổ mộc to lớn.
Mộc Tử Tịch bưng lấy cổ mộc, đột nhiên quét qua, oanh một tiếng, tinh thể màu xám vỡ vụn.
Xoát!
Nàng trong nháy mắt nhảy ra, cảm giác lần nữa liên kết với thực vật xung quanh.
"Ta lại ra rồi!" Tiểu cô nương rất vui vẻ.
"Từ Tiểu Thụ, nhanh đưa Sinh Mệnh Linh Ấn cho ta, ta giúp ngươi ngăn cản Mạc sư tỷ!" Mộc Tử Tịch gào lên.
Từ Tiểu Thụ vừa thu hồi đan đỉnh, liền nhìn thấy một kích rung động lòng người kia, thầm nghĩ không hổ là thiếu nữ bạo lực.
Trong nháy mắt hắn bay lên, một đạo bạch quang từ trên người hắn bắn ra, đáp: "Tốt, vừa rồi sư huynh thăm dò thực lực ngươi, hiện tại liền xem ngươi."
Mạc Mạt nhìn thấy bạch quang bay về phía Mộc Tử Tịch, thân hình vừa ổn định lập tức bay ra.
"Giao cho ta!" Mộc Tử Tịch cao hứng gọi, đưa tay bắt lấy bạch quang, không biết vì sao Từ Tiểu Thụ ném đồ xong liền quay đầu chạy.
Không kịp nghĩ nhiều!
Mạc Mạt đã đuổi tới!
Nàng nắm lấy đồ vật liền muốn chạy đi, bỗng nhiên phát hiện xúc cảm không đúng, cúi đầu xuống...
Một viên Linh Tinh!
Mộc Tử Tịch hoang mang.
Nàng chấn kinh nhìn Từ Tiểu Thụ càng bay càng xa, cả người hoá đá tại chỗ.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động liên tiếp cộng 1..."
"Nhận ghi nhớ, điểm bị động liên tiếp cộng 1..."
Mạc Mạt dừng chưởng, cũng thấy được Linh Tinh trong tay Mộc Tử Tịch, thân thể trên không trung đều lay động một cái.
Từ từ quay đầu, nhìn về phía thiếu niên bay nhảy phương xa, nàng rất hoài nghi nhân sinh.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Bạn cần đăng nhập để bình luận