Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 954: Thần Ma Đồng, Ngươi Biết Không? (1)

Nhưng mình thì sao?
Cẩu Vô Nguyệt hạ mắt, nhìn thấy danh kiếm Nô Lam Chi Thanh nằm dưới mặt đất.
"Có lẽ, hắn đúng?"
Trong lòng thầm hỏi, Cẩu Vô Nguyệt đột nhiên thanh tỉnh.
Y khẽ vẫy tay, danh kiếm khanh một tiếng tới tay, lập tức nhìn theo bóng lưng cao giọng hô to: "Bát Tôn Am, ngươi có biết hậu quả đối nghịch với những người kia?!"
"Cạch" một tiếng.
Bát Tôn Am dừng bước, hắn cũng không quay đầu.
"Sao lại không biết?"
Cành khô đã đoạn.
Dưới Đại Phật Trảm, chỉ là một nhanh cây khô, có thể chịu được bao nhiêu lực lượng?
Trong tay trống không.
Bát Tôn Am vuốt ve vết sẹo ở ngón tay cái, đột nhiên bật cười.
"Có làm sao?"
"Đối nghịch. . . từ sau ba kiếm kia, cho dù bọn chúng không đến tìm ta, cũng sẽ có một ngày, ta đến tìm bọn chúng."
"Đến lúc đó, nếu như ngươi còn chưa tỉnh ngộ, vong hồn dưới kiếm, cùng lắm lại thêm một đầu."
Trầm mặc.
Cẩu Vô Nguyệt thất bại tan tác, câu hỏi của y như đá chìm biển lớn, chỉ nhận được một chút gợn sóng trong dự liệu.
Cũng đúng.
Nếu người kia vẫn giữ chí hướng, linh hồn hắn căn bản không bị Hoa Trường Đăng chém tan.
Đáp án này, không phải rất hợp tình hợp lý hay sao?
Có lẽ, chuyện nơi đây, cũng chỉ là một đoạn tín hiệu.
Mặc dù động tĩnh lần này khá lớn, nhưng Bát Tôn Am dùng, chỉ là một cành khô nhặt ở dưới đất.
Mà sự tình khiến Đệ Bát Kiếm Tiên tiêu hao mấy chục năm, tích súc lực lượng.
Giấu kiếm nhiều năm, tương lai kiếm quang chân chính xuất thế, sẽ rực rỡ đến cỡ nào?
Cẩu Vô Nguyệt nhìn Bát Tôn Am từng bước rời đi, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, cả người nhẹ nhàng bay lên, nhất thời bật cười.
Có đôi khi y rất hâm mộ loại người này.
Nhưng người ở trong cục, thân bất do kỷ.
Cho dù là Thái Hư Kiếm Tiên, cũng chỉ có thể hâm một nhìn phong cảnh bên ngoài lồng giam.
"Tự do, có ai không hướng tới?"
Lẩm bẩm một tiếng, quay đầu nhìn thi thể khắp nơi, cho dù là Cẩu Vô Nguyệt, khóe miệng cũng không nhịn được giật một cái.
Bắt một tên Tang Thất Diệp, chết bảy trăm Bạch Y.
Đây còn là nhờ một tiễn của Ái Thương Sinh, Bát Tôn Am không giải được ma khí.
Nói cách khác, rất có thể một trận chiến này, không thu hoạch được gì.
Nhớ tới thời khắc cuối cùng, thánh lực lóe lên một cái rồi biến mất, Cẩu Vô Nguyệt bất đắc dĩ.
"Phong kiếm đến lão, lão ta thành Thánh."
"Cũng không biết nửa đường đột phá tới Tiên Thiên, lại muốn phản phác quy chân, cần tốn bao nhiêu thời gian. . ."
Y hất tay áo lên, một bóng người xuất hiện.
Ngư Tri Ôn vừa mới tiếp đất, liền bị thi thể đầy đất dọa sợ.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Đừng hỏi."
"A?"
"Giống như ngươi thấy."
"? ? ?"
"Đi thôi, nên trở về." Cẩu Vô Nguyệt phảng phất gì đi mấy chục tuổi, cười tự giễu, "Lần này, không biết là lĩnh thưởng, hay là lĩnh phạt. . . ừm, lĩnh. . ."
Y cúi đầu xuống, không biết đang nghĩ chuyện gì.
Ngư Tri Ôn vội vàng đuổi theo.
Cẩu Vô Nguyệt bỗng nhiên dừng lại, xoay người nói: "Sau khi trở về, toàn bộ sự tình có liên quan đến Tiểu Thạch. . . Từ Tiểu Thụ, ngươi nói rõ ràng cho ta."
Ngư Tri Ôn khẽ giật mình.
Tinh đồng lộc cộc nhất chuyển, chớp chớp mắt.
"Vâng."
. . .
Bên trong vết nứt không gian.
"Đây chính là Đại Phật Trảm?"
Sau lưng Thuyết Thư Nhân, Từ Tiểu Thụ lén lút như mèo thò đầu ra.
Sau khi hắn bị Tang lão ném vào vết nứt không gian, được Thuyết Thư Nhân tiếp ứng, hai người vốn nên đồng thời rời đi.
Nhưng thế cục xoay chuyển, Bát Tôn Am đăng tràng, Thuyết Thư Nhân không thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Y cũng nghĩ giống như Hải Đường Nhi, thật đến thời khắc sinh tử, liều chết cũng phải cứu Bát Tôn Am ra.
Nhưng nào ngờ, mấy trăm hư tượng đại phật thăng thiên, một kiếm trảm chi, kết thúc bi thương trong lòng mọi người.
Bát Tôn Am vẫn là Bát Tôn Am.
Đệ Bát Kiếm Tiên, từ trước đến nay chưa từng thay đổi.
"Đây cũng quá mạnh đi. . ."
Thuyết Thư Nhân thì thào lên tiếng, không thèm trả lời câu hỏi của Từ Tiểu Thụ, trong mắt đều là tiểu tinh tinh, sùng bái gần như muốn tràn cả ra ngoài.
"Bên này."
Từ Tiểu Thụ chỉ mặt kính trước mặt.
Trong hình ảnh phản chiếu, sau khi Bát Tôn Am phi không thoát ly tầm mắt Cẩu Vô Nguyệt, thân thể bắt đầu lung lay, tay chân phù phiếm bất lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận