Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1436: Im Miệng! (2)

May mắn của hắn tựa hồ bị hai lần thử nghiệm thành công kia hút sạch.
Từ Tiểu Thụ giải phóng nhục thân, hình thể khôi phục bình thường, cúi đầu nhìn tình huống bên trong giới vực, sau đó cả người sững sờ giữa không trung.
Bên dưới có ba người.
"Tang lão" tay nhiễm máu tươi, toàn thân bị huyết sắc văng trúng, đứng cách mình gần nhất.
Trước mặt "Tang lão", Liễu Trường Thanh không nhuốm bụi trần, đứng giữa hai người, sung làm tấm ngăn.
Mà tại cuối cùng, Mộc Tử Tịch cả người nhuốm máu, bất lực xụi lơ ở trong hố sâu, ý thức sắp tán loạn.
Nhưng đến phút cuối cùng, nàng vẫn mở to mắt nhìn chằm chằm hư không, cũng chính là vị trí Từ Tiểu Thụ lúc này.
Sau đó.
Mỉm cười. . .
Từ Tiểu Thụ rút kiếm, ngơ ngác.
Môi hắn đột nhiên run rẩy, cả người không bị khống chế bắt đầu run rẩy.
"Từ Tiểu Thụ. . . "
Trong hố sâu, Mộc Tử Tịch mấp máy môi, Từ Tiểu Thụ vẫn có thể nhìn thấy.
Hắn thậm chí có thể nhìn thấy trước khi tiểu sư muội hôn mê, thần thái phát ra ngôn ngữ vô hình: "Ngươi đến rồi. . . "
Thế nhưng mà!
Vì sao?
Vì sao mọi chuyện lại như vậy?
Vì sao tiểu sư muội trọng thương như thế?
Mình đã bố trí rất nhiều tầng bảo hiểm, ngay cả Liễu Trường Thanh cũng đã phái theo, còn tận lực căn dặn qua, mặc kệ phát sinh chuyện gì, cũng không được để Mộc Tử Tịch nhận nửa điểm thương tổn. . .
Nửa điểm!
Từ Tiểu Thụ bắt đầu thở hồng hộc, bàn tay nắm chặt Hữu Tứ Kiếm bởi vì dùng sức, nắm cho hung kiếm có chút "ong ong" rung động.
Liễu Trường Thanh không ngốc.
Ông ta hẳn minh bạch mình nói thế là có ý gì, chính là cho dù bại lộ thân phận Quỷ Thú, cũng có người thay ngươi đỉnh lấy.
Chỉ cần bảo vệ tốt Mộc Tử Tịch, tuyệt đối không thể để nàng xảy ra chuyện!
Tuyệt đối!
Nhưng mà. . .
Hiện tại thế nào?
Liễu Trường Thanh không phải vẫn còn ư?
Gia hỏa này không phải Trảm Đạo sao?
Cho dù Trảm Đạo đánh không lại người ta, Vô Cơ lão tổ trong cơ thể ngươi đâu?
Từ Tiểu Thụ nói những lời kia, không phải chỉ nói với Liễu Trường Thanh, mà còn là đang nói với Vô Cơ lão tổ!
Từ Tiểu Thụ hiển nhiên đã không giữ được bình tĩnh, hai mắt sung huyết, không phát hiện hung ma chi khí bên trong Hữu Tứ Kiếm, thuận theo cảm xúc của hắn, từng chút thẩm thấu vào trong cơ thể.
Dục vọng cuồng bạo nguyên thủy trong đầu, giống như hồng thủy vỡ đê, muốn phá hủy linh đài thanh minh.
Hết thảy những thứ này, ban đầu hắn đều có thể nhịn xuống.
Cho đến khi ánh mắt Từ Tiểu Thụ nhìn thấy Liễu Trường Thanh đứng trước Mộc Tử Tịch, cả người trơn bóng hoàn mỹ không nhuốm bụi trần.
Vì sao ngươi có thể bảo trì sạch sẽ như vậy?
Vì sao Mộc Tử Tịch lại biến thành bộ dáng kia?
Chẳng lẽ ngươi không biết, bởi vì ta phái ngươi theo bảo hộ nàng, ta mới an tâm giành chút thời gian, bắt tay bố trí hậu sự Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu sao?
Thế nhưng. . .
Thế nhưng!
Từ Tiểu Thụ nhìn một màn bên dưới, trong mắt tràn ngập khiển trách, tự trách.
Cảm xúc sụp đổ tới cực điểm, hắn rốt cuộc không nhịn được lên tiếng gào thét, ở phía trên hư không, cuồng loạn gào thét:
"Liễu, Trường, Thanh!"
"Ngươi mẹ nó đang làm gì?!"
Oanh!
Bên trong giới vực.
Ứng thanh mà lên, một cỗ áp lực bàng bạc đáng sợ, nương theo sát ý nghiêm nghị, bỗng nhiên phủ xuống.
Cảm giác áp bách trong nháy mắt ngưng tụ thành thực chất, trực tiếp ép mặt đất lún xuống mấy thước.
Vô Cơ lão tổ cùng Dị đồng thời động dung, ngước mắt nhìn lên.
Nhưng mà, không thấy bóng người.
Hưu!
Từ Tiểu Thụ không quan tâm những chuyện này, bước ra một bước, thân hình xuất hiện ở bên cạnh Mộc Tử Tịch.
Hắn run rẩy vươn tay ra, nhẹ nhàng đỡ lấy, muốn ôm tiểu sư muội đang hôn mê vào trong ngực.
Thế nhưng.
Giống như vừa rồi hắn gấp đến mức quên mất mình đang trong trạng thái Tiêu Thất, người khác căn bản không thể nghe thấy hắn nói gì.
Cái đỡ này. . .
Rõ ràng tiểu sư muội đang ở trước mắt, lại như thiên nhân vĩnh cách.
Tay hắn trực tiếp xuyên thấu thân thể Mộc Tử Tịch.
"Không! ! !"
Từ Tiểu Thụ khàn giọng hô lên, nước mắt bất tri bất giác trượt xuống.
Cho đến khi kịp phản ứng, phát hiện mình vẫn còn đang ở trong trạng thái Tiêu Thất.
Hắn lập tức giải trừ trạng thái Tiêu Thất, lại đưa tay. . .
Dừng lại.
Dùng linh nguyên bao phủ.
Lại cẩn thận từng li từng tí ôm nàng. . .
Xúc cảm, có!
Nhưng mà.
Đó là cảm xúc dinh dính, không phải da thịt.
Hơi ấm kia, đến từ máu tươi!
"Sẽ không, sẽ không. . . "
Từ Tiểu Thụ lầm bầm, muốn gắt gao ôm lấy thân thể tiểu sư muội, sợ nàng cứ như vậy biến mất.
Nhưng hắn biết tiểu sư muội giờ phút này, căn bản không chịu được lực lượng nhục thân trong cơn giận dữ của hắn.
Hắn bắt đầu chậm lại.
Giống như ôm lấy đứa bé, Từ Tiểu Thụ dùng linh nguyên bao phủ toàn thân, nhẹ nhàng dùng cánh tay đỡ nửa người trên tiểu sư muội lên.
"Mộc Tử Tịch. . . " Từ Tiểu Thụ hai mắt đẫm lệ cười, ôn hòa nhẹ nhàng hô hoán.
Sau lưng.
Dị cùng Vô Cơ lão tổ đồng thời kinh ngạc.
Bọn họ nhìn gia hỏa đột nhiên xuất hiện, ý thức được đây là người vừa rồi mang đến áp lực quỷ dị.
Thời điểm nhận ra khuôn mặt thật sự của vị khách không mờ mà đến kia, con ngươi Dị co rụt lại.
"Từ Tiểu Thụ? !" Y kinh thanh kêu lên.
Từ Tiểu Thụ đột nhiên quay đầu, mặt mũi dữ tợn, tức giận gào thét: "Im miệng! ! !"
Oanh!
Sóng âm cùng khí thế uy áp đáng sợ xuất hiện, trực tiếp hình thành sóng xung kích hình quạt đẩy ra, trong lúc nhất thời mặt đất nổ tung, đá vụn, cát đất bay tứ tung.
Dị lông tơ dựng đứng, trong nháy mắt tê cả da đầu.
"Xoát."
Nương theo tiếng quát của Từ Tiểu Thụ, lay động nhỏ đến mức không thể thấy xuất hiện, hòa cùng tiếng oanh minh, thẳng tắp chém tới vị trí của Dị.
Trong sát na.
Từ Tiểu Thụ tế ra kiếm niệm của đại thúc lôi thôi.
"Ta kháo, gia hỏa này không phải Tông Sư sao? Hắn lấy đâu ra. . . nhiều át chủ bài cường hãn như vậy?" Dị có hơi hoảng hốt.
Mức độ nguy hiểm của đạo kiếm niệm kia, théo y thấy, căn bản không thua gì địch thủ cùng giai.
Bằng vào ý thức chiến đấu, trong lúc điện quang hỏa thạch, thân thể tự nhiên muốn lách sang bên cạnh, tránh thoát kiếm niệm tấn mãnh như điện công kích.
Thế nhưng, trễ.
"Xùy" một tiếng vang lên, băng lam hàn khí từ trong tiếng hô vừa rồi, trực tiếp quét sạch toàn trường, tràn ngập toàn bộ thiên địa.
"Rắc!"
Trong khoảnh khắc, hết thảy tồn tại ở bên trong giới vực đều bị nhuộm thành băng tinh.
Mặt đất rạn nứt, đá vụn bụi đất giữa không trung. . .
Bao gồm Dị cùng Vô Cơ lão tổ.
Tại thời khắc này, vạn vật đều bị tước đoạt thời gian.
Hết thảy, đông lại.
Tam Nhật Đống Kiếp, Băng Phong Thế Giới!
Đóng băng ba thước, không cần một ngày, chỉ cần một cái chớp mắt!
"Xùy ~ "
Kiếm niệm như cắt giấy, dễ dàng xẹt qua thân thể Dị bị đông thành tượng băng, nghiêng nghiêng cắt y thành hai nửa, ở trong thế giới băng tinh yên tĩnh, trở thành đóa hoa duy nhất nở rộ giữa không trung.
Hoa có màu máu.
"Hưu" một cái, kiếm niệm quay lại, trờ về thân thể Từ Tiểu Thụ.
Từ Tiểu Thụ có Dẻo Dai cấp bậc Vương Tọa, căn bản không chút rung động, tùy ý để kiếm niệm nhập thể tổn thương lục phủ ngũ tạng, cả người vững vàng ôm lấy Mộc Tử Tịch.
"Tiểu sư muội. . . " Từ Tiểu Thụ ngoái nhìn, sắc mặt khôi phục ôn hòa, lần nữa ôn nhu hô hoán.
Hắn chờ hồi lâu, vẫn không có đáp lại.
Hai câu!
Đã gọi hai câu!
Thân thể nhỏ nhắn trong lòng, vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh. . .
"Ta là Từ Tiểu Thụ, ta là sư huynh ngươi, sao ngươi lại không để ý tới ta?"
Hốc mắt Từ Tiểu Thụ ẩm ướt, bên trong đã có thêm một kia màu đen bệnh trạng, đó là hung ma chi khí đang ảnh hưởng đến tâm tình hắn.
Hắn cho Mộc Tử Tịch dùng một giọt thánh huyết, đột nhiên nhếch môi cười, kề sát tai nàng thấp giọng nói, âm thanh có thêm một chút nghẹn ngào.
"Đừng đùa nữa, ngươi mở mắt ra đi, ngươi đừng gạt ta nữa có được không? Thế này, ta cho ngươi vị trí bang chủ Từ Bang, ta cho ngươi trợ thủ. . . chỉ cần hiện tại ngươi tỉnh lại. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận