Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 2160: Hồng Mai Tam Lưu, Thanh Thời Kiếm (1)

Chương 2160: Hồng Mai Tam Lưu, Thanh Thời Kiếm (1)Chương 2160: Hồng Mai Tam Lưu, Thanh Thời Kiếm (1)
Trúng Mục Hạ Giai Ma rồi?
Từ Tiểu Thụ không ngờ mình vừa chuyển mắt nhìn tới, tam đại Bán Thánh đều bị tẩu hỏa nhập ma.
Đây cũng quá nể tình đi!
Khương Bố Y cùng Hàn gia chỉ còn lại ý thức không có gì để nói, dù sao không thể phản kháng.
Nhưng Tị Nhân tiên sinh thế mà cũng trúng chiêu? Đây đã là lần thứ hai rồi?
"Từ Tiểu Thụ!"
Mai Tị Nhân từng có kinh nghiệm nhập ma, thân thể thoáng biến mất bên trong Lạc Anh Giới.
Thời điểm xuất hiện lần nữa, ma khí trên người đã bị tiêu trừ sạch sẽ.
Ông ta tức giận quát to: "Lúc ngươi xuất chiêu, phải biết phân biệt địch ta, ngươi muốn thí sư đấy à!"
"Ta không khống chế được."
Từ Tiểu Thụ ngượng ngùng từ đỉnh cổ lâu nhảy xuống.
Sau khi mất đi khí chất Kiếm Thần lãnh ngạo, ý tưởng của hắn suýt chút nữa sụp đổ.
Từ Tiểu Thụ lập tức điều chỉnh trạng thái bản thân.
Một bên tránh cho lực lượng tiết lộ, ảnh hưởng đến Lạc Anh Giới.
Một bên thử thu hồi ma khí trên người Hàn gia, phòng ngừa ý thức thể đồng bạn bị mình đè sập. Mai Tị Nhân nhìn học sinh hạ xuống trước mặt mình, trạng thái bất ổn, lộ ra thần sắc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói:
"Tâm Kiếm Thuật của ngươi, ngay cả bản thân ngươi cũng không thể khống chế, chẳng lẽ ngươi muốn lực lượng thao túng ngược lại mình?"
Lời này giống như nước lạnh giội vào mặt, khiến cho Từ Tiểu Thụ thể hồ quán đỉnh.
Đúng vậy, từ lúc ngộ ra đến giờ, bởi vì ý tưởng Tâm Kiếm Thuật quá mạnh, khiến cho Từ Tiểu Thụ có cảm giác mình không khống chế được nó.
Nhưng Tâm Kiếm Thuật là ý tưởng do tâm mình làm chủ quan tưởng ra, sao có thể không khống chế được?
Nếu không quen còn tốt, hiện tại mình đang giẫm lên Kiếm đạo bàn, không phải lúc mới vừa học Tâm Kiếm Thuật.
Suy cho cùng, sở dĩ không hoàn mỹ nắm giữ lực lượng, là vì tâm tính chưa điều chỉnh xong, tưởng rằng mình không khống chế được ý tưởng cường đại như vậy.
"Vô thần vô phật, vô pháp vô thiên. . "
Nhớ lại lúc trước Tị Nhân tiên sinh dạy mình Tâm Kiếm Thuật cảnh giới thứ nhất, Từ Tiểu Thụ mở miệng lẩm bẩm.
Hắn tỉnh ngộ, phát hiện giờ phút này mình xem ý tưởng của mình như "Thần phật".
Nếu không chém rụng tầng trở ngại này, có lẽ nửa đời sau, mình sẽ không chạm đến được Tâm Kiếm Thuật cảnh giới thứ hai.
"Quy!"
Nghĩ đến đây, ánh mắt Từ Tiểu Thụ ngưng tụ, xiết chặt hắc kiếm trong tay. Bên trong Lạc Anh Giới, minh nguyệt biến mất, cổ lâu biến mất, ma khí quấn quanh ý thức thể của Hàn gia cũng theo đó biến mất.
Hết thảy hóa thành năng lượng, bị Từ Tiểu Thụ thu vào trong cơ thể.
Tâm sở tưởng, như sắc như lệnh!
"Tàng Khổ.. -
Rút kiếm vuốt nhẹ, Từ Tiểu Thụ có chút thổn thức.
Trong hiện thực, Tàng Khổ không theo kịp mình chiến đấu, nhưng bội kiếm do Tâm Kiếm Thuật quan tưởng ra, đã không thể che giấu hết thảy cực khổ.
"Ngươi. . -
Mai Tị Nhân nhìn thấy Từ Tiểu Thụ chớp mắt chưởng khống Mục Hạ Giai Ma thuộc về hắn, không khỏi ngẩn ngơ.
Tâm Kiếm Thuật thuần túy dựa vào bản tâm, dùng tâm xem tượng, ý tượng quan tưởng ra càng mình, đương nhiên càng khó khống chế.
Ý tượng của Từ Tiểu Thụ không thể phủ nhận, rất cường đại, đương nhiên cũng càng khó khống chế.
Mai Tị Nhân đã hạ quyết tâm, lần này vô luận thế nào cũng phải dạy cho Từ Tiểu Thụ cách khống chế Mục Hạ Giai Ma.
Miễn cho người làm lão sư như ông ta, bị thất thố lần thứ ba.
Chỉ là không nghĩ tới, mới đề điểm một câu, Từ Tiểu Thụ liền ngộ ra được.
Thiên tư như thế, cổ kiếm tu cũng phải than thở không thôi!
"Ta thế nào?"
Từ Tiểu Thụ thu hồi hết thảy hỉ nộ ái ố, biểu lộ bình tĩnh nói.
Hắn phát hiện tiến vào trạng thái Mục Hạ Giai Ma, kỳ thật không thể tùy tiện đùa giỡn.
Vừa rồi mới đùa một chút, ý tưởng suýt chút nữa bất ổn, tán loạn bên trong Lạc Anh Giới.
Chân đạp Kiếm đạo bàn, không cần Tị Nhân tiên sinh nhắc nhở, Từ Tiểu Thụ cũng ý thức được, có lẽ chuyện này liên quan đến định vị ý tưởng của mình.
Một khi làm ra hành vi không phù hợp với "Kiếm Thần Cô Lâu Ảnh", ý tưởng khả năn cao sẽ tự động sụp đổ.
Tiến vào trạng thái Mục Hạ Giai Ma, nhất định phải dùng loại khí chất kiệt ngạo kia gặp người.
"Ngươi. .. làm rất tốt."
Mai Tị Nhân không chút vết tích qua loa tắc trách, che giấu tán dương trong lòng.
Ông ta thấy Từ Tiểu Thụ khôi phục kiệt ngạo, lập tức ý thức được tên kia dựa vào bản thân, lĩnh ngộ ra định vị Tâm Kiếm Thuật cảnh giới thứ nhất.
Tâm tượng, quyết định ý tưởng.
Từ Tiểu Thụ luôn có thể ý thức được bản thân thiếu sót, sau đó nhanh chóng trưởng thành, đây là chuyện tốt.
"Lão sư, ta học xong Lạc Anh Giới."
"Một kiếm này, có thể cứu ý thức thể người hay không?”
Từ Tiểu Thụ dứt lời, ánh mắt tập trung đến chỗ ý thức Hàn gia đang nói mớ liên miên.
Tuy hắn có thể thu hồi lực lượng tẩu hỏa nhập ma.
Thế nhưng lúc trước Hàn gia bị Số 2 đánh trọng thương, ý thức bị đánh tan, hiện tại chỉ còn lại mấy mảnh rời rạc! Tị Nhân tiên sinh chém ra một kiếm, tượng cùng trừu tượng hoán đổi, ý thức tiến vào hiện thực, thật giả đổi chỗ.
Nếu như bị nhằm vào, chỉ sợ Hàn gia cực độ suy yếu không chịu được, sẽ bị triệt để đánh chết, không cách nào phục sinh.
Nhưng ngược lại, lúc này cứu người, chẳng phải đồng dạng đơn giản?
"Ngươi nói thử xem?" Mai Tị Nhân không trực tiếp trả lời, hỏi ngược lại.
"Có thể!"Từ Tiểu Thụ ý thức được con đường này có thể đi thông.
"Nên làm thế nào?" Mai Tị Nhân không có dạy ngay, muốn học sinh từ từ cảm ngộ.
"Tâm Kiếm Thuật? Vô Kiếm Thuật? Hay là kết hợp cả hai?" Chân đạp Kiếm đạo bàn, trong trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất, Từ Tiểu Thụ cảm giác mình bắt được điểm gì đó.
Hắn thử ở trong Lạc Anh Giới phóng đại ý nghĩ trong lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm làn khói ý thức Hàn gia phía xa.
"Ngưng!"
Ong thanh vang lên, kiếm văn ba động.
Ý thức Hàn gia không có chút động tĩnh.
Thất bại...
Từ Tiểu Thụ có chút thất vọng, hắn còn tưởng rằng tâm sở tưởng, đều có thể trở thành sự thật, kết quả "Ngưng" một cái tịch mịch.
Mai Tị Nhân ý cười dạt dào, cuối cùng nhìn thấy học sinh nhà mình ăn quả đắng.
Đây là đương nhiên, không có lão sư dạy, đơn thuần dựa vào bản thân, sao có thể thoát được gông cùm xiềng xích Tâm Kiếm Thuật cảnh giới thứ nhất? Nếu như mỗi người đều có thể tự học thành tài, lão sư làm gì còn ý nghĩa tồn tại?
"Từ Tiểu Thụ, ngươi nghe cho kỹ."
"Tâm Kiếm Thuật cảnh giới thứ nhất tu là "Ta", cảnh giới thứ hai tu là "Hắn"
"Tâm chỉ ý chí, ảnh hưởng bản thân, phơi bày thành tượng, thập phần đơn giản."
"Đơn thuần dựa vào ý chí, muốn ảnh hưởng người khác, tạo thành tổn thương thực chất. . . vô luận là thân, linh hay ý, đều vô cùng khó khăn."
Mai Tị Nhân dứt lời, chuyển mắt nhìn về phía ý thức Hàn gia.
"Muốn dựa vào tâm chỉ ý chí cứu người, khó càng thêm khó!"
Ông ta rõ ràng không có bất kỳ động tác gì, đơn thuần nhìn chăm chú, bắt chước Từ Tiểu Thụ thốt ra một chữ "Ngưng”.
Làn khói ý thức Hàn gia bắt đầu phiêu động, hội tụ tại trung ương, cuối cùng †ụ thành một đoàn.
"Chít chít!" Ý thức hội tụ, Hàn gia từ từ phục hồi, ý thức thể nhúc nhích phát ra âm thanh phấn khởi.
"Làm sao làm được?" Từ Tiểu Thụ nhất thời kinh hãi.
Thứ này tận mắt nhìn, tận tai nghe đều thập phần mơ hồ, cho dù giãm lên Kiếm đạo bàn đều khó mà thể ngộ
Rất nhanh, hắn nghĩ tới cái gì.
Sở dĩ không hiểu, là bởi vì chiêu này dính đến Tâm Kiếm Thuật cảnh giới thứ hai đi?
Tị Nhân tiên sinh thật đúng là không khách khít Thấy cảnh giới thứ nhất đối với mình không có độ khó, trực tiếp lên cảnh giới thứ hai dạy học?
Bạn cần đăng nhập để bình luận