Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 73: Tiểu Lâm

Hưu!
Một cây đoản kiếm phá không bay tới, Từ Tiểu Thụ duỗi tay nắm lấy.
Thí nghiệm thành công!
Cho dù là linh kiếm của người khác, thế nhưng bằng vào Tiên Thiên kiếm ý, hắn cũng có thể thi triển ra Nghịch Kiếm Thức.
"Như thế, liền dễ làm rồi..."
Từ Tiểu Thụ không nói hai lời, đánh xuống một chưởng, đoản kiếm trong tay lập tức gãy thành hai nửa.
Linh kiếm không có linh nguyên gia trì, căn bản không đỡ nổi Sắc Bén.
Hắn lấy đi một cây đoản kiếm khác cùng đầu người trên mặt đất, suy nghĩ một chút, bước ra cửa tiểu viện.
"Nếu ta là người chạy trốn, ta sẽ làm thế nào?" Từ Tiểu Thụ đổi vị tự hỏi.
Trốn!
Chạy thục mạng, chuồn mất, tuyệt không quay đầu lại!
Khụ khụ...
Đại khái là vậy.
"Nếu như ta là người chạy trốn, đồng thời nhất định phải quay lại, ta sẽ làm thế nào?"
Từ Tiểu Thụ vuốt cằm.
Đầu tiên hẳn là nấp xa xa, dùng Cảm Giác xem xét tình huống, nếu như không đúng, quay đầu rời đi, nếu có trò vui, tiếp tục thâm nhập sâu, thận trọng từng bước.
Gia hỏa này khẳng định không có loại linh kỹ giống như Cảm Giác, không bằng mình, vừa rồi một phen ám đấu trong đình viện đã chứng minh điểm này, cho nên nếu y muốn tiến đến...
Từ Tiểu Thụ đứng ở khu đất trống trước đình viện nhìn, phía trước là con đường nhỏ uốn lượn, hai bên đường có một rừng cây nhỏ.
Đường trong rừng rất dài, đây là con đường phải đi qua nếu muốn tới tiểu viện của mình.
"Cho dù phạm vi cảm nhận của y có lớn, cũng phải tiến vào một nửa rừng cây, mà nếu muốn mai phục, nơi này nhất định là lựa chọn tốt nhất." Từ Tiểu Thụ tính trước kỹ càng.
Keng!
Đoạn kiếm bị gãy làm đôi rơi trên mặt đất.
Nếu như tên kia thăm dò thấy một màn này, tâm sẽ hoảng.
Từ Tiểu Thụ kiểm lại số lượng Luyện Linh Đan trong giới chỉ của mình, phần thưởng lần trước đạt quán quân, bên trong trọn vẹn có mấy chục bình.
"Đủ!" Hắn cất bước đi vào tiểu lâm.
Nếu đêm nay tên kia không quay lại, không sao cả, mình tắm mưa một đêm, không có gì lớn.
Nếu y dám đến...
Hừ hừ, vậy không cần về nữa!
"Ngô... không đúng!"
"Vạn nhất, ta nghĩ đến điều hắn nghĩ, hắn cũng nghĩ đến điều ta đang nghĩ hắn nghĩ thì sao?"
Từ Tiểu Thụ bỗng nhiên kinh dị, cảm thấy rất có thể.
Hắn vội vàng quay lại, nhặt hai đoạn kiếm gãy trên mặt đất lên, tiếp theo xông vào tiểu lâm.
Giành giật từng giây!
...
Hưu!
Tiếng phá gió tê minh trong mưa, một đạo quang ảnh đỏ thẫm từ nội môn xông ra ngoại môn.
Mặt mũi Phong Không không đè nén được phẫn nộ cùng khuất nhục.
Từ Tiểu Thụ!
Vậy mà thật đúng là Từ Tiểu Thụ!
Nếu không phải trước khi Thiệu Ất chết dùng thiên lý truyền âm, gã thậm chí vẫn đang tiếp tục ngồi chờ ở cửa nội môn.
Mà bởi vì mình chần chừ, Thiệu Ất...
Bị tên kia giết!
"Hắn sẽ không chết..."
Phong Không đã nghiến ra máu, phẫn nộ trong lòng đã không thể ngăn cản.
Nghĩ tới vừa rồi hai người ở trong đình viện bị Từ Tiểu Thụ kinh nhục thành bộ dáng kia, gã muốn rách cả mí mắt.
Chỉ là một tên cửu cảnh, vậy mà dùng loại phương thức này hù mình chạy, sau đó sinh sinh mài chết Nguyên Đình cảnh đỉnh phong Thiệu Ất, vô cùng nhục nhã!
"Cầu cho ngươi có thể thừa cơ chạy trốn..."
"Nhưng dù vậy, nửa đời sau, ngươi đều phải sống trong bóng tối sợ hãi!"
Phong Không giống như điên dại, sắc mặt đã hoàn toàn vặn vẹo, tốc độ của gã cực nhanh, không bao lâu đã từ nội môn bay đến phụ cận hồ Nga.
Chuồn chuồn vẫn lướt nước như cũ, thế nhưng hiện tại bên cạnh không còn ai.
Rất châm biếm? !
Giọt mưa tí tách rơi xuống nước, gợn sóng từng vòng từng vòng đẩy ra, ngỗng béo và cá bị sát ý kinh người dọa chạy mất, trốn tránh tứ phía.
"Ba ba ! ".
Mấy cái bong bóng nước nổi lên, Phong Không vượt qua hồ Nga, đứng ở trên lan can bạch ngọc.
"Tỉnh táo!" Nước mưa tỉnh thần, gã hoàn toàn đè nén phẫn nộ lại.
Cho dù bởi vì mình ngộ phán khiến cho đồng đội bị giết, gã cũng sẽ không thật đánh mất lý trí.
Kinh nghiệm làm sát thủ mấy năm đã dạy cho gã phải giữ cái đầu lạnh, gã định trụ thân thể suy tư.
Từ Tiểu Thụ...
Điểm mạnh của hắn không phải thực lực, mà là tư duy không thua kém mình chút nào.
Vừa rồi cân não trong đình viện, đã chứng minh hết thảy, nhưng muốn Phong Không thừa nhận mình thua một tầng, gã lại không cảm thấy như vậy.
Vừa rồi mình chỉ là bị một màn trong sân làm cho kinh sợ, từ đó bị hắn đoán được tâm tình mà thôi.
Lúc này nhảy ra làm người ngoài cuộc, làm một người đánh cờ, một chút thủ đoạn này của Từ Tiểu Thụ, thật không tính là gì.
Tuy có chút thông minh, nhưng không đủ bù đắp cho thực lực, vẫn chỉ là sâu kiến.
Cho dù nghĩ như vậy, Phong Không vẫn không dám xem thường sâu kiến này, "Nếu như ta là Từ Tiểu Thụ, ta sẽ phá tử cục này thế nào?"
Trốn!
Chạy thục mạng, chuồn mất, liền đình viện cũng không cần!
Phong Không lắc đầu, không thể nào, trốn không thoát Linh Cung, cho dù rời khỏi Linh Cung, cũng sẽ có nhiều người đòi mạng hắn hơn.
Tiểu tử kia cực kỳ thông minh, khẳng định biết trốn được nhất thời, không trốn được một đời.
"Cho nên... mai phục?"
Phong Không có chút không xác định, tiểu tử này, có thực lực mai phục?
Nhưng gã nghĩ tới Thiệu Ất...
Nguyên Đình cảnh đỉnh phong, lúc đầu cho dù một mình y, cũng đủ để hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng mà mình trốn... ách, rời đi không lâu sau, Thiệu Ất liền bị giết chết.
Chết như thế nào?
Đáy lòng Phong Không có 10 ngàn cái không tin, Từ Tiểu Thụ chỉ là cửu cảnh, có thể cạo chết Thiệu Ất, cho dù tên kia có rất nhiều át chủ bài cấp Tiên Thiên.
Nhưng giờ phút này, không thể không tin!
Không có xoắn xuýt nhiều về Từ Tiểu Thụ, gã thuận suy luận xuống, "Giả thiết hắn có thực lực giết ta, lại bố trí mai phục, sẽ làm thế nào?"
Đêm mưa tĩnh lặng.
Theo trầm tư, sát ý trên người gã đã ẩn tàng, ngỗng béo lại bắt đầu cạc cạc gọi bậy, nước hồ ba ba, hình như có cá bơi phun bọt.
"Nếu như ta là Từ Tiểu Thụ..." Phong Không nghiêng đầu cau mày, bỗng nhiên mắt sắc sáng lên, "Ta sẽ nghĩ những gì mà ta nghĩ!"
"Đúng, chính là như thế!"
"Gia hỏa này am hiểu nhất chính là suy nghĩ của người khác, trong đình viện như thế, liên tiếp khám phá ra rất nhiều mưu kế của ta."
"Nếu hắn dự định mai phục, nhất định sẽ đứng ở góc độ của ta suy nghĩ vấn đề..."
Phong Không trịnh trọng gật đầu, cảm thấy mình tìm được phương hướng.
"Hắn cũng không biết thực lực của ta, cho nên hết thảy chỉ có thể phán đoán, mà hắn, nhất định không biết giờ phút này ta đã sáng tỏ thân phận của hắn!"
"Cho nên, nếu như hắn phỏng đoán ta sẽ quay đầu giết hắn, hẳn là sẽ không nghĩ tới ta sẽ một đường trực tiếp xông tới, mà là chậm rãi tiến lên, không ngừng tìm tòi, nhìn tình huống chiến đấu trong đình viện mà định ra..."
"Nhưng lúc này Thiệu Ất đã chết, nếu hắn thông minh một chút, nhất định sẽ không ở trong đình viện ngồi chờ chết."
"Mà thông hướng đình viện chỉ có một con đường, chính là con đường nhỏ uốn quanh kia..."
Phong Không giật mình một cái, "Tiểu lâm?"
Rất có thể!
Nếu như dựa theo mạch suy nghĩ của mình trước đây, không quản là một mạch liều chết hay là thận trọng từng bước, chỉ cần Từ Tiểu Thụ sớm mai phục tại rừng cây nhỏ phía trước, mình nhất định sẽ không nghĩ tới.
Mà kết quả...
Nghĩ đến đây, gã không khỏi rùng mình một cái, thật là đáng sợ!
Cũng may, hết thảy đã bị mình nhìn thấu, vậy liền không có gì đáng lo.
Trong mắt Phong Không hiện lên vẻ cừu hận, lúc đầu chỉ nhận nhiệm vụ giết người, bây giờ, muốn tăng thêm một cái...
Cho hả giận!
"Tiểu lâm đúng không..."
"Từ Tiểu Thụ, ngoan ngoãn chờ chết đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận