Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 584: Quá Khiêm Nhường (1)

"Danh kiếm, trở về?"
Sắc mặc Cố Thanh Nhị không thể tin nhìn danh kiếm Diễm Mãng lần nữa trở về chỗ.
Y hoàn toàn có thể cảm giác được, dưới Tuyệt Sắc Yêu Cơ áp bách, cùng là danh kiếm, Diễm Mãng căn bản không thể thừa nhận phần khuất nhục kia.
Nó quả thật đã bay lên.
Nhưng cỗ lực lượng kéo nó về cuối cùng kia, từ đâu xuất hiện?
"Từ Tiểu Thụ, đây, đây tính thế nào?"
Cố Thanh Nhị hỏi.
Từ Tiểu Thụ đồng dạng mới từ trong lúc khiếp sợ khôi phục tâm thần.
Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, khi nãy gần như đã lâm vào tuyệt cảnh, lại có thể phong hồi lộ chuyển.
Nếu như lúc này danh kiếm thật bị rút đi.
Từ Tiểu Thụ tự nhận, hắn không da mặt đòi lại.
Nhưng hiện tại...
"Ngươi nói xem?"
Hắn cười nhẹ nói ra, lần nữa kiếm về sự khoái hoạt.
Cấm chế thật quá ra sức a!
Kiếm rút ra, vốn giống như xô nước hất ra ngoài.
Nhưng có cấm chế trợ giúp, toàn bộ nước tự động chảy ngược vào xô.
Tuy nhiên hiện tại không phải lúc tán thưởng cấm chế.
Cố Thanh Nhị không thể hoàn toàn phá giải cấm chế cổ quái kia, nói cách khác, y không thành công rút kiếm.
"Kiếm lần nữa trở về vị trí cũ, dựa theo quy định, ngươi không thể rút đi, nếu muốn tiếp tục thử..."
Từ Tiểu Thụ ngừng lại một chút, chậm rãi duỗi ra một cái nắm đấm, "Có thể, thêm một con số không."
"Ngươi!"
Sắc mặt Cố Thanh Nhị tái xanh, nhẫn nhịn nửa ngày, mới biệt xuất một câu, "Ngươi vô lại!"
Từ Tiểu Thụ giang tay ra, nhìn danh kiếm, nói: "Vậy ngươi có rút ra không?"
"Vừa rồi rõ ràng ta đã rút ra!" Cố Thanh Nhị cãi lại.
"Vừa rồi." Từ Tiểu Thụ nhấn mạnh, "Hiện tại thế nào?"
Cố Thanh Nhị: "..."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
Thấy đối phương không nói lời nào, Từ Tiểu Thụ bất đắc dĩ cười.
"Dựa theo ý của ngươi..."
"Hiện tại ngươi đưa danh kiếm của ngươi cho ta rút thử, sau đó ta cắm lại vào vỏ kiếm của ngươi, có phải thanh kiếm kia liền thuộc về ta hay không?"
"Nếu như ngươi thật có thể lấy danh kiếm đi, ta không còn lời nào để nói, nhưng kiếm vừa mới rút ra lại bay ngược về, vấn đề rõ ràng nằm ở chỗ ngươi mà."
Từ Tiểu Thụ bình tĩnh giải thích, tuyệt không lo lắng.
Cố Thanh Nhị lại gấp.
Y muốn nói chuyện, thế nhưng liên tục bị thiếu niên trước mặt ngặt lời.
"Lại nói, ta cho cơ hội, là trong vòng ba hơi rút kiếm... có thể lấy đi là bản sự của ngươi, không lấy đi được, sao ngươi có thể trách ngược lại ta?"
"Ta..."
Cố Thanh Nhị bị chế trụ gắt gao.
Y mơ hồ cảm thấy sự tình có chút không đúng.
Nhưng mà!
Nếu như "Danh kiếm quy vị" là một trong những thủ đoạn của Từ Tiểu Thụ.
Vậy mình còn chơi thế nào được?
Ai ngờ lần này rút kiếm ra, nó lại tự mình rời đi.
Lần tiếp theo rút kiếm, cho dù có thể ngăn danh kiếm hành động, thế nhưng sao biết được Từ Tiểu Thụ có chuẩn bị hậu thủ, triệu hoán thanh kiếm kia về hay không?
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
"Nhận ghi nhớ, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ hoàn toàn không để ý đối phương mang thù, vui tươi hớn hở cười.
Nói thật lòng, đối với một thanh danh kiếm, Từ Tiểu Tự dám chơi dám chịu không quỵt nợ đã rất không tệ.
Tuy nhiên nếu Cố Thanh Nhị đã không thể phá giải cấm chế ở trong danh kiếm.
Hắn cũng không thể nói "Vừa rồi ngươi đã rút kiếm ra, cho nên ta đưa nó cho ngươi" được.
Không nói đến chuyện sinh ý vốn không phải làm như vậy.
Chỉ bằng vào hành động "Đưa" này, bản thân Từ Tiểu Thụ cũng không chắc có thể làm được.
Dù sao, nếu như hắn có một thanh danh kiếm, kiếm thuật nhất định có thể đề cao không chỉ một bậc.
"Muốn tiếp tục không?"
Tự vấn lòng một câu, khiến cho lửa giận trong lòng Cố Thanh Nhị chết từ trong trứng nước.
Y trầm mặc.
Tự hỏi còn có đối sách nào khác không.
Nói khẳng định là nói không lại Từ Tiểu Thụ.
Đoạt?
Nhìn lướt qua Thủ Dạ...
Thôi quên đi.
"Nhị sư huynh, ta hết tiền rồi."
Cố Thanh Tam trông mong nhìn tới, vô cùng đáng thương nói: "Nếu như rút thêm một lần, thêm con số không, ta trả không nổi a!"
Da mặt Cố Thanh Nhị co lại.
Đúng rồi.
Tiểu sư đệ chỉ có 300 triệu, muốn chơi cũng không đủ tiền chơi?
Từ Tiểu Thụ quá vô sỉ.
Rõ ràng người khác chỉ cần tốn một triệu, vì sao đến lượt mình, cất bước chính là một trăm triệu?
Còn nữa, rõ ràng đã rút ra...
"Đáng giận a!"
Cố Thanh Nhị càng nghĩ càng giận.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."
Cố Thanh Tam nhìn tràng diện lâm vào bế tắc, con ngươi đột nhiên đảo một vòng, đầu óc đột nhiên bừng sáng.
"Nhị sư huynh!"
"Ta nghĩ ra rồi, ngươi cho ta mượn danh kiếm, ta dùng phương thức vừa rồi bức Diễm Mãng ra, sau đó kiềm chế nó?"
Trái tim Từ Tiểu Thụ đột nhiên xiết chặt.
Tiểu tử này, sao đột nhiên trở nên cơ linh như thế?
Ở trước mặt ta chơi bug?
"Ngươi..."
Hắn vừa định nâng giá, kết thúc hai sư huynh đệ trải nghiệm trò chơi.
Bị hội đồng đào chân tường, chuyện này có thể phát sinh ở trên người Từ Tiểu Thụ hắn được sao?
Nhưng bỗng nhiên nghĩ lại một hồi.
Có lẽ, chiêu vừa rồi của danh kiếm, không phải một chiêu cuối cùng thì sao?
Có lẽ cho dù danh kiếm bị cưỡng ép nhận chủ, cũng có thể phản phệ chủ nhân, không nghe sai sử thì sao?
Không thể không thừa nhận.
Ở trong thế hệ thanh niên, Cố Thanh Nhị là kiếm tu cường hãn nhất Từ Tiểu Thụ từng gặp qua.
Có lẽ ngoại trừ đại sư huynh chưa xuất thủ ra, ở trong cùng lứa, có thể đè ép được y, đoán chừng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng mà...
"Nếu như tuyệt thế thiên tài cấp bậc đại lục như Cố Thanh Nhị, danh kiếm đều không muốn."
"Vậy nó đang chờ đợi thứ gì?"
Từ Tiểu Thụ âm thầm nhìn về phía danh kiếm, bỗng nhiên cảm thấy trái tim gia tốc.
Hắn nhẹ gật đầu.
"Có thể."
"Thậm chí không cần ngươi đến..."
Từ Tiểu Thụ chỉ vào Cố Thanh Tam, lần nữa nhìn về phía Cố Thanh Nhị, chậm rãi nói: "Ta cho ngươi thêm một cơ hội, không cần thêm tiền, vẫn là một trăm triệu."
"Chỉ cần ngươi có thể phá giải cấm chế, lấy đi danh kiếm."
"Thứ này, chính là của ngươi."
Đám người: ? ? ?
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 246."
Cái cằm Cố Thanh Tam trực tiếp rơi xuống đất.
"Chuyện này..."
Đây là Từ Tiểu Thụ?
Keo kiệt bủn xỉn Từ Tiểu Thụ?
Sao hắn đột nhiên trở nên hào phóng như thế.
Cho dù là Ngư Tri Ôn, Thủ Dạ, cũng bị lời nói của Từ Tiểu Thụ hù dọa.
Chỉ dựa vào thủ đoạn vừa rồi của Cố Thanh Nhị.
Có thể tưởng tượng, nếu như gia hỏa này dùng hết toàn lực, cưỡng ép lấy đi danh kiếm, khả năng thật không phải vấn đề lớn gì.
Dù sao...
"Y đến từ Táng Kiếm Trủng đó!"
Thủ Dạ âm thầm lo lắng.
Nhưng suy nghĩ của ông ta trì trệ, bỗng nhiên nghĩ đến, lấy tính tình của Từ Tiểu Thụ, không có khả năng vô duyên vô cớ làm ra chuyện tốt như thế.
Như vậy...
"Thánh lực sao?"
Thủ Dạ kinh nghi.
Chẳng lẽ Từ Tiểu Thụ đã nhận ra thánh lực ba động khi nãy lóe lên một cái rồi biến mất?
Hắn ý thức được danh kiếm không thích hợp?
"Nhưng cỗ thánh lực kia, không phải Từ Tiểu Thụ làm ra sao?"
"Nếu như không phải hắn, vậy thì là ai?"
Giờ khắc này, nhìn tới danh kiếm trước mặt, trong lòng Thủ Dạ bỗng nhiên bất an.
Không thể nào?
Không đến mức mình đến trảm một đầu Quỷ Thú, đưa than đẩy thuyền cho người nối nghiệp tương lai, lại vô tình giẫm trúng...
Bán Thánh bố cục?
"Chuyện này."
"Nhận sợ hãi, điểm bị động, +1."
Bạn cần đăng nhập để bình luận