Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1206: Xâu Kẹo Hồ Lô (2)

"Vậy cũng đúng. . ." Đằng Sơn Hải nhún nhún vai, Thương Thần Giáp khanh khanh rung động, lời nói xoay chuyển, "Bất quá ngươi thật cảm thấy, người lọt vào pháp nhãn của lục bộ thủ tọa, cho dù bản tọa thả hắn đi, hắn có thể an toàn rời đi?"
Thuyết Thư Nhân lập tức híp mắt lại: "Ngươi có ý gì?"
"Ha ha ha!"
Đằng Sơn Hải cười to: "Ninh Hồng Hồng? Đúng không! Bản tọa tra qua ngươi, ngươi hẳn gọi cái tên này, không làm người thuyết thư hát hí khúc thế tục, sao hết lần này tới lần khác muốn lội vào vũng bùn Thánh Nô?"
Tâm tư Thuyết Thư Nhân căn bản không đặt ở chuyện này.
Lời nói vừa rồi của Đằng Sơn Hải, khiến hắn ý thức được có đại khủng bố, hắn hỏi: "Lần này lục bộ đến cùng tới bao nhiêu người?"
"Không nhiều, cũng chỉ bốn người."
Đằng Sơn Hải thật trả lời, giống như đang nói chuyện với một cỗ thi thể, "Ngoại trừ Uông Đại Chùy cùng ta ra, còn có cặp đôi Dạ Kiêu cùng Dị kia."
Con ngươi Thuyết Thư Nhân co rụt lại.
Hắn lập tức thu hồi không gian cổ tịch, trở lại thế giới bên ngoài, cao giọng rống to: "Từ Tiểu Thụ, trở về! ! !"
"Đã chậm."
Đằng Sơn Hải thuận thế khuếch trương giới vực, thuận lợi bao phủ toàn bộ vùng không gian, triệt để đoạt được địa lợi.
Y hơi nghiên đầu, xương cốt liền vang lên tiếng rắc rắc.
Sau đó bóp quyền, song quyền đối bính, "bành" một tiếng, sóng khí từ quyền đầu trong nháy mắt nổ tung, thôi động không gian cả phiến hư không.
"Tới đi!"
"Để bản tọa xem xem, Thuyết Thư Nhân ngươi làm thế nào thoát khỏi Cẩu Vô Nguyệt truy bắt."
"Hoặc là, những năm qua Cẩu Vô Nguyệt chấp hành nhiệm vụ, kỳ thật đều đang nhường!"
. . .
Một bên khác.
Từ Tiểu Thụ chạy quá nhanh, căn bản không nghe được Thuyết Thư Nhân gọi mình trở về, đầu óc tựa hồ trở thành một đống bột nhão.
"Phố Phượng Hoàng, đường gì ấy nhỉ, còn có, tiệm thợ rèn Tào thị?"
Rõ ràng trí nhớ hắn rất tốt, thế nhưng lúc này lại không nhớ được, bởi vì. . . quá nhiều.
Trong đầu có quá nhiều chuyện!
Linh Khuyết giao dịch hội, đại thúc lôi thôi, Thuyết Thư, Bát Tôn Am. . .
Tối nay có thể nói là thời khắc vương thành kỳ cục mở màn, các loại đặc sắc xuất hiện, quấy đến lòng người bàng hoàng, hơi không cẩn thận, liền sẽ vạn kiếp bất phục.
Mà tính sai một bước, xe ngựa pháo binh oanh tạc, hạ tràng cũng chỉ có một con đường chết.
"Phố Phượng Hoàng, đường Tuần Cổ. . . là, đường Tuần Cổ!"
"Không đúng, hình như là đường Cổ Tuần. . ."
Từ Tiểu Thụ đột nhiên bắt đầu nhớ lại.
Nhưng bất luận "Cổ Tuần" hay là "Tuần Cổ", hắn cũng đã nhớ ra, muốn lập tức chạy tới.
Nhưng sau đó, hình tượng Huyền Vô Cơ cách không cầu cứu xuất hiện ở trong đầu.
Có thể khiến Mạc Mạt vận dụng phương pháp cách không cầu cứu như vậy, có thể thấy, hiện trường giao dịch hội rốt cuộc loạn đến cỡ nào.
"Tiểu sư muội. . ."
Từ Tiểu Thụ nhất thời quýnh lên.
Tang lão không có, tiểu sư muội không thể chết!
Hắn lập tức quay đầu, muốn chạy tới hiện trường giao dịch hội.
Nhưng lời nói của Thuyết Thư lại vang lên.
Hải Đường Nhi đã qua, hiện tại hắn chạy tới, lại có ý nghĩa gì?
Còn không bằng trực tiếp tìm truyền tống trận, đi đến bên cạnh Bát Tôn Am.
Thế nhưng, làm như thế thật được sao?
Mọi người đều đang chiến đấu, ta chạy trốn. . .
Từ Tiểu Thụ bỗng nhiên nhớ đến một người.
Đúng vậy!
Hắn còn một người có thể dùng!
"Tị Nhân tiên sinh. . ."
Nếu như tối nay Thánh Thần Điện bố cục, là do Thất Kiếm Tiên Tha Yêu Yêu dẫn đội.
Vậy người duy nhất có thể đối kháng nàng, cũng chỉ có một trong Thất Kiếm Tiên, danh hào Mai Tị Nhân!
Không khéo.
Hiện tại Mai Tị Nhân hẳn còn đang tọa trấn tại Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu.
"Mời ông ấy rời núi!"
Từ Tiểu Thụ quyết định thật nhanh, muốn chạy về Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu.
Nhưng đúng lúc này. . .
"Lạch cạch!"
Một tiếng vang giòn quấy rầy tâm tư vốn đã hỗn loạn.
Thoát khỏi mớ suy nghĩ bòng bong vây khốn, tiếng hạt mưa rơi tí tạch lại truyền vào trong tay, âm thanh gió lạnh gào thét cũng lần nữa xuất hiện.
Cách đó không xa, còn truyền đến âm thanh tiểu nữ hài gào khóc.
Từ Tiểu Thụ biết mình gấp.
Hắn rốt cuộc ý thức được dù sao mình vẫn chỉ là một người trẻ tuổi, lịch duyệt quá ít.
Cho dù tự xưng thông minh, thủ đoạn vẫn kém xa đám lão hồ ly già đời kia.
Một khi bị dồn vào ngõ cụt, vậy chỉ có một con đường chết.
Địch nhân bối trí đa trọng khốn cảnh, hẳn là muốn bức mình lâm vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma như thế đi.
"Oa a a !
Tiếng khóc bên tai lớn lên, Từ Tiểu Thụ chuyển mắt nhìn tới.
Đó là một tiểu nữ hài đang quỳ gối ở trong vũng nước, bị mưa to xối ướt sũng, nhìn xâu kẹo hồ lô mới chỉ ăn được một nửa nằm trong nước bẩn, gào khóc kêu to.
"Con cái nhà ai nhịch ngợm như vậy?"
Từ Tiểu Thụ thấy thế giật mình.
Hơn nửa đêm không ngủ, tiểu nữ hài một thân một mình ở ngoài đường ăn xâu kẹo hồ lô. . .
Không sợ bị lừa bán?
"Nhận mê hoặc, điểm bị động, +1."
Lần trước Từ Tiểu Thụ ăn thiệt thòi trong tay Vũ Linh Tích, cho nên hiện tại một mực lưu tâm chú ý cột tin tức.
Khi cột tin tức nhảy lên, lực chú ý của hắn lập tức bị hấp dẫn.
Nhưng đúng lúc này.
Tiểu nữ hài cột đuôi ngựa quỳ trong vũng nước đột nhiên ngừng khóc, nhặt xâu kẹo hồ lô bên trong nước bẩn lên, đưa thẳng vào trong miệng.
"Bệnh tâm thần?"
Từ Tiểu Thụ lập tức nhào tới, "Không thể ăn!"
Xoát một cái.
Tay chụp về phía trước, nhưng lại chụp vào không khí.
Hiện tại Từ Tiểu Thụ vẫn còn đang ở trong trạng thái tiêu thất, cho nên không thể nào hất xâu kẹo hồ lô xuống được.
Hắn lảo đảo, thân hình thậm chí xuyên thấu qua người tiểu nữ hài.
Sau khi quay đầu nhìn lại, tiểu nữ hài đã cắn xâu kẹo hồ lô bị dính nước bẩn, lúc này đang bưng lấy yết hầu nôn khan.
Hiển nhiên, tư vị không tốt đẹp gì.
"Nhận mê hoặc, điểm bị động, +1."
Cột tin tức lần nữa nhảy lên.
Từ Tiểu Thụ dời lực chú ý, đã ý thức được có chút không đúng.
Nhưng lúc này, tiểu nữ hài tựa hồ bị mắc nghẹn, trợn trắng mắt không ngừng nôn khan, nhưng lại không nôn ra được dị vật gì.
"Ngu xuẩn!"
Từ Tiểu Thụ đưa tay ra.
Hắn cảm thấy tư duy bắt đầu thoát ly bản thân khống chế.
Lúc này trong đầu hắn có hai loại ý nghĩ cùng tồn tại:
Một cái là muốn nhanh chóng rời đi, chuyện ở đây không liên quan đến mình.
Một cái khác là phỉ nhổ loại ý nghĩ hèn hạ cùng tà ác kia, người thiện lương, tuyệt đối sẽ không nảy sinh ý nghĩ như vậy.
Cuối cùng chính nghĩa chiến thắng tà ác.
Từ Tiểu Thụ ôm tâm lý may mắn, lập tức giải trừ trạng thái biến mất trên hai ngón tay, giúp cái tiểu nữ hài rút xâu kẹo hồ lô ra.
"Ô oa oa!"
Tiểu nữ hài thoát khốn, cảm động đến hai mắt đẫm lệ rưng rưng, lần nữa khóc lên.
Nàng lập tức duỗi ra hai cái tay nhỏ, muốn ôm lấy hai ngón tay trống rỗng xuất hiện kia.
Kỳ thật nàng đã chậm một bước.
Bởi vì Từ Tiểu Thụ vừa rút xâu kẹo hồ lô ra, đã lập tức mở lại Tiêu Thất Thuật.
Nhưng tiểu nữ hài vẫn trong nháy mắt tạm thời kết thúc thút thít, tay nhỏ nắm lấy ngón trỏ Từ Tiểu Thụ chưa kịp biến mất.
"Ô ô ô, đại ca ca, xâu kẹo hồ lô không còn. . ."
Tiểu cô nương ở trong mưa ngẩn đầu, mắt to bị nước mưa cùng nước mắt chất đầy, lông mi đọng nước, khiến cho nàng không ngừng chớp chớp mắt.
Hai gò má khóc đến đỏ rực, mũi ngọc tinh xảo co lại, miệng nhỏ mím mỉm, phối hợp với đôi mắt to long lanh, vó thể nói vô cùng đáng yêu.
Trong nháy mắt ngón trỏ bị bắt lấy, Từ Tiểu Thụ lập tức cảm thấy hàn ý thấu thể.
Một giây sau, hắn quên đi chuyện này, quên đi cột tin tức, bất tri bất giác thu hồi Tiêu Thất Thuật.
"Được, ca ca mua cho ngươi xâu kẹo hồ lô mới, đừng khóc. . ." Hai mắt Từ Tiểu Thụ trở nên ngốc trệ, quỳ gối ngồi xuống, ôn nhu vỗ về tiểu nữ hài.
Tiểu nữ hài vẫn đang khóc: "Ô ô ô, đi đâu mua, lúc này không còn ai bán!"
"Còn một nơi bán. . ."
Từ Tiểu Thụ để tiểu nữ hài nắm chặt ngón tay trỏ, đứng dậy nhìn về phía hiện trường giao dịch hội, thần sắc ngốc trệ nói ra:
"Nhìn chỗ kia."
"Nơi đó có một vị đại tỷ tỷ họ Tha, nàng bán xâu kẹo hồ lô, chúng ta tìm nàng mua là được rồi, đừng khóc a ~ "
Bạn cần đăng nhập để bình luận