Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1444: Mô Phỏng Giả (2)

"Lão tổ ta còn có chút việc cần hoàn thành, chỉ cần một lát, sau khi đoạn tuyệt hậu thủ của tên kia, Dị liền chắp cánh khó thoát." Vô Cơ lão tổ nhìn phía thiên khung, bộ dáng cao thâm mạt trắc.
Lệ Tịch Nhi nhíu mày lại.
Vô Cơ lão tổ thấy như vậy, liền vội vàng giải thích: "Là bên ngoài có người phát hiện dị thường, muốn đoạt lại quyền khống chế thế giới Vân Cảnh, lão tổ ta cần giải quyết chuyện này trước, yên tâm, chỉ cần một lúc!"
Lệ Tịch Nhi không nói, nàng nhìn về phía chiến trường, Thần Ma Đồng vô thức muốn bắt đầu chuyển động.
Nhưng nàng không phải Mộc Tử Tịch, sẽ không hành động theo cảm tính, lập tức áp chế xúc động xuống.
"Lại chờ một hồi, chờ một hồi. . . "
Nàng tựa hồ đang thuyết phục mình.
Dưới tình huống như thế, một tên tiểu bối cảnh giới Tông Sư, có thể làm được bao nhiêu?
Cho dù vận dụng Thần Ma Đồng có thể khống chế Dị một cái chớp mắt, thế nhưng nếu như đối phương cảnh giác, liền khó mà thành công.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi chờ ta!"
Lệ Tịch Nhi siết chặt nắm đấm, không còn nhìn thêm, Thần Ma Đồng khép lại.
Bên trong khí hải, lực lượng thánh huyết lưu lại đang không ngừng bị Thế Giới Nguyên Điểm Bạch Quật thôn phệ lấy.
Mộc Tử Tịch không biết Thế Giới Nguyên Điểm có tác dụng gì, chỉ có thể suy đoán nó có hiệu quả tương tự giới vực Vương Tọa.
Lệ Tịch Nhi thì khác.
Trong đầu nàng, ẩn chứa toàn bộ truyền thừa Lệ gia!
. . .
"Oanh!"
"Rầm rầm rầm!"
Trung tâm trận chiến, Dị không biết mình đã thành công đánh lén bao nhiêu lần, thế nhưng không có ngoại lệ, mỗi lần đều bị lực lượng nhục thân Cuồng Bạo Cự Nhân phản chấn, oanh bay ra ngoài.
May mắn duy nhất chính là không bị Hữu Tứ Kiếm chém trúng.
Bằng không hiện tại y đã không xong!
"Ai da, mới tu luyện bao lâu, ngươi đều sắp vượt qua sư phụ ngươi. . . "
Dị cảm thán không thôi.
Bên trong Hồng Y luôn có người nói Từ Tiểu Thụ trưởng thành rất nhanh.
Lúc trước Dị không tin, hiện tại nhìn thấy Từ Tiểu Thụ bộc phát toàn bộ chiến lực. . .
Dị tin.
Lần nữa lợi dụng phản chấn kéo dài khoảng cách, thân thể Dị lơ lửng giữa không trung.
Phía trước, Song Dực Hắc Ma Cuồng Bạo Cự Nhân tựa hồ đã không kiên nhẫn được nữa, vung Hữu Tứ Kiếm, phi thân bổ thẳng tới chỗ mình.
Dị không chút lay động.
Y nhìn Cuồng Bạo Cự Nhân lao tới, lè lưỡi, liếm vết máu khô trên tay một cái.
"Cuồng Bạo Cự Nhân, đúng không?"
Phương xa, Cuồng Bạo Cự Nhân chấn động hai cánh, bay nhào phóng tới.
Dị hoá thân Tang lão, khóe môi nhếch lên, lộ ra nụ cười quỷ dị âm lãnh khó lường, sau đó chắp hai tay trước ngực.
"Mô Phỏng Giả, Thức!"
Một đạo bạch quang sáng chói từ trên người y phát ra.
Một tích tắc này, thời gian phảng phất đình trệ.
Vô Cơ lão tổ đang dùng Thiên Cơ Thuật cách không giao phong với Ngư Tri Ôn tựa hồ ý thức được chuyện gì, đột nhiên quay đầu nhìn lại.
Lệ Tịch Nhi đang nhắm mắt đột phá, cũng đồng dạng cảm ứng được, Thần Ma Đồng lập tức mở ra.
Phương xa, bạch quang tan hết.
Thân ảnh "Tang lão" đã không thấy đâu, thay vào đó là "Từ Tiểu Thụ"!
Tóc đen trương dương, bảo thể thánh quang, khuôn mặt tuấn lãng, thờ ơ thiên hạ. . . Thái Hư Từ Tiểu Thụ!
Thần Ma Đồng nhất thời phóng đại.
Nàng rung động.
Cho dù bên trong ký ức truyền thừa, quả thật có một chút thông tin liên quan đến Mô Phỏng Giả.
Nhưng thời điểm tận mắt nhìn thấy, có ai không kinh thán dưới gầm trời này, lại có thần vật như thế, có thể phục khắc tướng mạo, năng lực, khí chất một người giống đến như vậy?
Lệ Tịch Nhi lần nữa nhắm mắt.
Nàng tựa hồ đã không kịp đợi, sinh mệnh lực điên cuồng tiêu tán xuất thể, lực lượng thánh huyết bên trong khí hải gia tốc thiêu đốt.
Tựa như lúc trước lực lượng Thần Ma Đồng hoán đổi, Hoa Bỉ Ngạn màu trắng trong chốc lát biến thành màu đen.
Lệ Tịch Nhi vốn một đầu tóc đen, vào lúc này, dùng tốc độ mắt trần cũng có thể nhìn thấy, biến thành trắng bạc.
"Từ Tiểu Thụ, chờ ta!"
. . .
Thời điểm Vô Cơ lão tổ cùng Lệ Tịch Nhi đều đang rung động Dị thành công bắt chước Từ Tiểu Thụ.
Dị đứng ở trung tâm trận chiến, nhìn Cuồng Bạo Cự Nhân to lớn đánh tới trước mặt, lại cúi đầu đánh giá bản thân.
Đầu óc đột nhiên trống rỗng.
"Không phải chứ. . . "
Y cảm thấy mình, có lẽ mình đã làm sai bước nào đó.
Có lẽ năng lực của Từ Tiểu Thụ, cần thêm một bước mới có thể mở ra.
Thế là, đón lấy Song Dực Hắc Ma Cuồng Bạo Cự Nhân, hai tay Dị lại chắp trước ngực, trong đầu điên cuồng tuôn ra sát ý, trạng thái giống như Từ Tiểu Thụ trước khi biến thân.
"Cuồng Bạo Cự Nhân, Thức!"
"Ong" một cái, linh nguyên trong cơ thể phồng lên, thổi nhăn bộ quần áo mới tinh.
Thế nhưng, ngoại trừ quần áo phấp phới thì không còn bất kỳ dị thường nào khác.
Đừng nói Cuồng Bạo Cự Nhân, ngay cả kim sắc quang điểm trước khi Từ Tiểu Thụ biến thân bạo phát, đều không thể bắt chước ra nửa điểm.
"Không có khả năng! ! !"
Dị hoảng sợ.
Mô Phỏng Giả có thể bắt chước bất luận kẻ nào, bất luận năng lực gì ở trên Thánh Thần đại lục.
Cho dù là Thánh Đế, chỉ cần ngươi dám, ngươi cũng có thể bắt chước ra.
Thế nhưng!
Vì sao năng lực của Từ Tiểu Thụ, Mô Phỏng Giả lại không thể phục khắc?
Gia hỏa này, là tồn tại siêu thoát ngũ vực, nằm ngoài đại đạo?!
Dị còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, Cuồng Bạo Cự Nhân đã thừa dịp hai lần trì hoãn, rút kiếm chém đến.
"Rống!"
Cuồng Bạo Cự Nhân rít lên một tiếng, căn bản không bỏ qua một chút cơ hội nào, mạnh mẽ đâm Hữu Tứ Kiếm tới, hung hăng cắm vào lồng ngực Dị.
"Bành!"
Mặt đất trực tiếp bị xuyên thủng, vỡ nát.
Hữu Tứ Kiếm hóa thành cự kiếm, kích thước rất lớn.
Vẻn vẹn mũi kiếm nhập thể, cũng đã triệt để cắt đứt lồng ngực Dị, khiến cho trên dưới chi đôi.
"Phong Vân Hóa Thân, thức!"
Dị tuyệt vọng.
Y không còn dám thử, trực tiếp bỏ xe giữ tướng, tế một phần thân thể vừa rồi bị kiếm niệm giảo sát ra, dùng một nửa thân thể tàn phế này, đón lấy toàn bộ hung ma chi khí của Hữu Tứ Kiếm.
Vẻn vẹn một cái chớp mắt, thân thể tàn phế hoàn toàn hắc hóa, ma dịch nhỏ ra, sau đó lực lượng bạo tẩu, giữa không trung "bành" một tiếng nổ tung.
"Đi!"
Dị không dám chờ thêm một phút giây nào, một nửa thân thể khác miễn cưỡng hóa thành chỉnh thể, muốn nhân lúc Cuồng Bạo Cự Nhân không khống chế được quán tính, chạy theo hướng ngược lại.
Nhưng trong nháy mắt sát vai lướt qua. . .
Cuồng Bạo Cự Nhân mãnh liệt nghiêng đầu.
Hai người mắt đối mắt.
Linh Hồn Độc Thủ!
"Ong!"
Đầu óc Dị trực tiếp trống không, thân thể run rẩy kịch liệt.
Y là đại năng khống chế tinh thần, chớp mắt liền kịp phản ứng, trên người Từ Tiểu Thụ còn có kỹ năng khống chế tinh thần siêu tuyệt, ngay cả y cũng chưa từng nghe thấy qua.
Mặc dù Từ Tiểu Thụ tiến vào trạng thái hắc hóa, thế nhưng ý chí chưa từng hỗn loạn qua.
Hắn chủ đạo chiến cuộc đâu vào đấy, vô số lần chém hụt, chính là vì khiến Dị hình thành tư duy quán tính: "Cuồng Bạo Cự Nhân rất điên, rất ngông cuồng, hoàn toàn không có lý trí."
Cho đến lúc này, hắn rốt cuộc chờ được Dị lộ ra sơ hở.
Một thức Linh Hồn Độc Thủ, triệt để đoạn tuyệt khả năng kim thiền thoát xác của Dị.
Linh Hồn Độc Thủ từng bị phản phệ,
Từ Tiểu Thụ không biết Dị có từng tiếp xúc với Bán Thánh hay không, cho nên không dám duy trì lâu, vẻn vẹn khống chế một cái chớp mắt, hắn liền kết thúc kỹ năng này.
Sau đó, phản tay vồ lấy.
Bàn tay cự nhân trực tiếp bắt lấy Dị đang muốn chạy trốn.
Nghĩ đến Mộc Tử Tịch, nghĩ đến Lệ Tịch Nhi. . .
Lửa giận trong lòng càng lúc càng mãnh liệt!
Một tích tắc này, Từ Tiểu Thụ thừa nhận mình không áp chế nổi ma khí.
Hắn vốn nên trực tiếp kết thúc đối phương, nhưng tâm tình bạo ngược vừa nổi lên, cự nhân lại nhảy lên không trung, xoay người.
Giương tay ra sau.
Thắt lưng sinh ra cự lực kinh khủng, truyền thẳng tới cánh tay phải, lòng bàn tay, cuối cùng hung hăng ném mạnh xuống mặt đất.
Thân thể Dị lập tức hóa thành một đạo lưu quang.
"Oanh!"
Mặt đất vài dặm xung quanh hoàn toàn nổ tung, đá vụn bắn ra tứ phía.
Thân thể Dị bị oanh thành khối thịt vụn, máu tươi phun ra.
Y cảm thấy thống khổ hiện tại mình đan tiếp nhận, tựa hồ có thể khiến cho linh hồn mình hoàn toàn tĩnh mịch.
Nhưng Dị muốn sống. . .
Thế là y nhân lúc thân thể bị nện xuống lòng đất, ý đồ thay đổi chiến cơ.
Nhưng giống như đã vụn bị lực phản chấn oanh bay lên trời.
Thân thể dị sau khi va chạm với mặt đất, lần nữa cao cao bắn lên.
Một tích tắc này, linh hồn Dị đột nhiên run rẩy, cảm giác nguy hiểm phun trào.
Cuồng Bạo Cự Nhân nhìn hết thảy trước mặt, không chút hoang mang há miệng, vận chuyển Phương Pháp Hô Hấp.
"Tốc!"
Đá vụn tách ra hai bên, tạo thành một đường thẳng dẫn tới chỗ Dị.
Cuồng Bạo Cự Nhân nâng tay phải hướng phía trước, duỗi ngón tay ra, nhắm vào thân thể nát bét của Dị.
"Tạm biệt. . . "
Huyễn Diệt Nhất Chỉ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận