Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 133: Tiên Thiên, Ăn Sạch

"Làm sao đây?"
Đối với đột phá Tiên Thiên, Từ Tiểu Thụ biểu thị bất lực.
Người khác có lẽ còn có thể vận chuyển công pháp, chủ động hấp thu đột phá tiến lên.
Hắn ngay cả công pháp cũng không cần vận chuyển, trơ mắt nhìn mình bị đột phá...
"Chuyện này..."
Không được, phải làm chút gì đó.
Từ Tiểu Thụ cảm thấy mình là chủ nhân cỗ thân thể này, nhất định phải có hành động, muốn đột phá liền đột phá, mặt mũi ngươi rất lớn có đúng không?!
Ta ép!
Khí hải mãnh liệt co rụt lại, sau đó bắn ngược ra, thiên địa linh khí tiến vào càng nhiều hơn.
Từ Tiểu Thụ trầm mặc.
Thôi, không ép được, hơn nữa cũng không cần ép, cứ tới đi.
Móc Tiên Thiên Đan ra, đây là phần thưởng quán quân Phong Vân Tranh Bá, nghe nói có thể tăng cường ngộ đạo?
Từ Tiểu Thụ không cảm thấy mình cần thứ này, nhưng vẫn nhẹ nhàng khẽ hấp, hóa đan dược thành khí lưu tiến vào trong thân thể, đây là thứ duy nhất hắn có thể chủ động làm.
Nếu không nhìn mình đột phá, luôn cảm thấy có chút không tốt...
Tiên Thiên Đan vừa vào cơ thể, Từ Tiểu Thụ chợt cảm thấy tâm thần an bình, các loại tạp niệm tan biến, tinh thần tập trung cao độ, chỉ còn lại khí hải ầm ầm dậy sóng.
"Thật hữu dụng?" Hắn thoát khỏi trạng thái chăm chú, suy nghĩ một chút, vẫn đâm đầu vào lại, trong lúc đột phá, không thể lãng!
Thủy triều khí hải thay nhau nổi lên, vô cùng cuồng bạo, sau một trận, lại như biển động sắp tới, lui tịch tụ lực.
Linh nguyên trả lại nhục thân, Từ Tiểu Thụ chỉ cảm thấy thân thể tràn đầy sức lực, thoải mái muốn rên rỉ.
Bỗng nhiên, một chùm kim quang từ trên trời giáng xuống, lượt vẩy khí hải.
Phạm âm lả lướt giữa thiên địa, tựa hồ có thể thấy rõ ràng đại đạo, Từ Tiểu Thụ mở mắt ra, lại là một mảnh hư ảo, không thể nhìn thấy bản chất thế giới như hắn muốn.
Linh khí gào thét trong thiên địa hơi trì trệ, một giây sau như bị lỗ đen thôn phệ cướp đoạt nhập thể.
Dưới ánh sáng chói mắt, khí hải sinh ra nguyên điểm, phi tốc xoay tròn, linh nguyên đậm đặc bị cuốn vào, hóa thành một viên nguyên đan trong suốt.
"Thập cảnh Luyện Linh quy khí hải, kim long chiếu đan đạp Tiên Thiên!"
Một cỗ linh kình kinh khủng từ khí hải khuếch tán ra, nộ chấn tứ phương, nhấc lên một mảnh linh vụ Hắc Lạc Nhai xoay tròn.
Từ Tiểu Thụ phảng phất thăng hoa, ngay cả linh hồn cũng giống như hòa vào thiên địa, hắn quả thật không thấy rõ đại đạo, nhưng lại cảm giác lúc này mình đang tựa vào đại đạo.
Thủy nhũ, giao hòa!
Trạng thái đốn ngộ kết thúc, thu hoạch rất nhiều, trong mắt Từ Tiểu Thụ lóe lên tinh mang, ý thức đi tới Tử Phủ ở mi tâm.
"Tu vi Tiên Thiên, còn kém một bước mở Nguyên Đình."
Không chậm trễ chút nào, linh nguyên trong khí hải mới ổn định, lại bắt đầu di động, bay thẳng Tử Phủ.
Tử Phủ đại môn sau khi tu vi đột phá như ẩn như hiện, thời gian nó xuất hiện không dài, Từ Tiểu Thụ không chút do dự chỉ huy linh nguyên trực tiếp đụng vào.
"Oanh!"
Đại não ong ong, so với những người khác phải đột kích mấy lần, hắn dễ như trở bàn tay chụp mở đại môn Tử Phủ.
Không có bất kỳ lo lắng, Từ Tiểu Thụ đều ngây người, "Thế này cũng quá mạnh đi..."
Tử Phủ mở, Nguyên Đình hiện!
Thế giới ý thức rộng lớn vô biên triển lộ trước mắt, Từ Tiểu Thụ thậm chí có thể nhìn thấy linh hồn bản nguyên.
Linh nguyên vào Tử Phủ Nguyên Đình, xen lẫn với ý thức, trong nháy mắt hoàn thành tiến hóa.
Linh niệm!
Đây là một loại kỹ năng đặc thù giống như Cảm Giác, nhưng lại có chỗ khác biệt.
Trước mắt Cảm Giác của Từ Tiểu Thụ chỉ có thể biểu hiện sự vật ở trong phạm vi mười mét, mà linh niệm, lại có thể quét đến phương viên vài dặm.
Khác biệt là, chất lượng tầm nhìn linh niệm quá thấp, chỉ có một cái hình dáng mơ hồ.
Từ Tiểu Thụ đại hỉ, hai thứ này cũng không có xung đột lẫn nhau, đồng thời sử dụng, tương thân tương ái, vạn sự tốt đẹp.
Đột phá nói rất dài dòng, nhưng kỳ thật chỉ mấy hơi thở, trong khoảng thời gian ngắn, khí tức quanh người Từ Tiểu Thụ tích tắc từ Hậu Thiên bước vào Tiên Thiên, triệt để hoàn thành thuế biến.
Nhưng mà linh khí phun trào nhập thể vẫn không có yếu bớt mảy may, Từ Tiểu Thụ đồng dạng đầy cõi lòng mong đợi, nhìn Nguyên Đình, hết sức chăm chú.
Chính giữa Nguyên Đình, là một cái hình người mơ hồ, đây là linh hồn bản nguyên.
Theo không ngừng thu nạp thiên địa linh khí, nó tựa hồ đang nhanh chóng trưởng thành, rất nhanh liền hiện ra bộ dáng Từ Tiểu Thụ.
Đúng lúc này, Nguyên Đình chấn động, một chùm ngũ thải thần quang từ linh hồn bản nguyên phóng lên tận trời.
"Thuộc tính Tiên Thiên!" Từ Tiểu Thụ tràn đầy mong đợi, nắm chặt nắm đấm, "Sẽ là gì?"
Hắn nhìn màu đỏ nóng bỏng bên trong ngũ thải, rõ ràng có thể cảm giác phân lượng màu sắc rất nặng, hơn nữa cực kỳ phù hợp với hắn.
"Thuộc tính Hỏa?"
Từ Tiểu Thụ rất kích động, có thuộc tính Hỏa, còn bốn màu khác?
Mình đây là muốn gom góp ngũ hành?
Quả nhiên...
"Quả nhiên Từ Tiểu Thụ ta là thiên tài bị mai một! Vậy mà thức tỉnh ngũ hành..."
Không chờ hắn kích động xong, một cái giao diện màu đỏ xuất hiện ở trên không thần quang, tựa hồ mở ra miệng lớn vô hình, một ngụm nuốt vào.
Từ Tiểu Thụ hỏi chấm?
"Đâu xanh? !"
"Ngươi phun ra cho lão tử !"
Từ Tiểu Thụ bạo phát, mình khó khăn lắm mới thức tỉnh thuộc tính Tiên Thiên, ngươi mẹ nó ăn sạch?
Bình thường không thấy ngươi tích cực như vậy, thời khắc mấu chốt, nộ xoát cảm giác tồn tại?
"Chó hệ thống a a !"
Từ Tiểu Thụ nóng nảy, hắn muốn xuất thủ ngăn cản, thậm chí đánh nổ hệ thống, thế nhưng bất lực...
Bên trong nguyên phủ, cho dù hắn điều động đại lượng linh niệm, đập qua giao diện màu đỏ, nhưng chỉ giống như đánh tới một mảnh hư vô.
Đáng giận...
Vậy mà không nhìn tổn thương!
Giao diện màu đỏ ăn xong không thèm lau miệng, cứ như vậy nhàn nhạt biến mất.
Đúng lúc này, linh hồn bản nguyên nhẫn nhịn một hồi, rốt cuộc lại run lên một cái, một đạo bạch sắc thần quang trùng thiên bắn ra.
"Còn nữa?"
Từ Tiểu Thụ chấn kinh, mình đây là... thiên tài bên trong thiên tài? Có thể thức tỉnh song trọng thuộc tính Tiên Thiên?
Đập vào mắt, bạch sắc thần quang mặc dù nhỏ hơn một vòng lớn, phảng phất Tiên Thiên thiếu thốn, nhưng kiếm ý trùng tiêu, thậm chí có thể đè ép ngũ sắc thần quang lúc trước.
"Quá mạnh đi."
"Quả nhiên, Từ Tiểu Thụ ta mặc dù bị hệ thống áp chế, nhưng cũng không ngăn được sử thượng tối cường thiên phú!"
Từ Tiểu Thụ chống nạnh cười to, giận mắng thương thiên, "Ha ha, chó hệ... hả? Ngọa tào, ngươi còn muốn làm gì? Ngậm miệng a! ! !"
Giao diện màu đỏ hơi phai nhạt trong hư không, tựa hồ cũng bị thiên phú siêu cường của Từ Tiểu Thụ làm cho hôn mê, một giây sau, nó một lần nữa ngưng thực...
Miệng lớn vô hình mở ra, nuốt vào, ăn không nói, ngủ không nói, lần nữa phai mờ đi...
"Trời ạ!"
Từ Tiểu Thụ choáng váng.
Song trọng thuộc tính Tiên Thiên, bị ăn hết?
Trong đầu lập tức mọc đầy vô số thực vật xanh, hương thơm thậm chí có thể thí thiên.
Nhưng Từ Tiểu Thụ lại thất hồn lạc phách trên trời rơi xuống, hai mắt xám như tro, không chửi nổi, đều bị ăn...
Tâm thần lắc lư, hắn nhìn thấy linh hồn bản nguyên lại lắc một cái...
"Không thể nào! Còn nữa?"
Kinh hỉ xông lên đầu, kết quả linh hồn bản nguyên tựa hồ chỉ là bị tức đến mơ hồ, rốt cuộc không còn chút động tĩnh.
"Quả nhiên, bị ép khô."
Trong lòng đột nhiên tuôn ra vô tận phẫn nộ, Từ Tiểu Thụ chỉ thấy linh hồn bản nguyên mãnh liệt bay nhào, xông về phía giao diện màu đỏ đang biến mất giữa hư không.
Hắn toàn ngây ngốc, linh niệm mở rộng, trực tiếp chặn lại.
"Đừng xúc động a!"
"Nếu ngươi cũng bị ăn luôn, ta biết làm sao bây giờ?!" Từ Tiểu Thụ khóc không ra nước mắt, nhìn linh hồn bản nguyên mơ hồ không ít, Tiểu Thụ Thụ cảm thấy mình bị tổn thương sâu sắc.
"Nhớ kỹ nó!"
Linh niệm chỉ hướng giao diện màu đỏ biến mất không thấy đâu nữa, Từ Tiểu Thụ khàn cả giọng.
"Huynh đệ, nhớ kỹ nó!"
"Chính là cái giao diện màu đỏ này, sau này cường đại ta lại đến báo thù, đánh nổ nó!"
"Hiện tại, tỉnh táo..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận