Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 615: Cứu Tinh, Từ Tiểu Thụ (2)

Khuất Tình Nhi cười gượng.
Người tốt sống không lâu, tai họa di ngàn năm.
Có lẽ, ở trong cái thế giới mạnh được yếu thua này, chân chính có thể sống sót, chính là mấy tên đáng ghét giống như Từ Tiểu Thụ, La Ngọc Phách.
Thật khiến người ta không còn lời nào để nói...
Khuất Tình Nhi nhắm mắt lại, chờ đợi tử vong.
"Oanh!"
Bạch cốt cự nhân đạp xuống, mặt đất trực tiếp nổ ra một cái hố to.
Đầu Khuất Tình Nhi chấn động, lỗ tai lập tức không gánh nổi áp lực chảy máu.
Đầu óc nàng trống rỗng, dù vậy, vẫn như có thể cảm giác được thân thể mình bị đánh bay.
Bất lực.
Tuyệt vọng.
Đây chính là cảm giác tử vong sao...
Khuất Tình Nhi cảm thấy nhịp tim của mình dừng lại.
Nhưng một giây sau, nàng đột nhiên phát hiện không đúng!
"Không chết? !"
Bạch cốt cự nhân đạp mình một cước, sao có thể có cảm giác bị đánh bay được?
Rõ ràng chỉ có thể biến thành một bãi thịt nát a!
"Chuyện này..."
Nàng ý thức được tình huống sinh biến, đột nhiên mở mắt ra.
Trước mặt, vẫn là khuôn mặt đáng ghét của Từ Tiểu Thụ.
Kẹt rồi?
Đều nói hồi ức tử vong, chỉ xuất hiện trong một cái chớp mắt.
Nhưng vì sao chiếu đến hình ảnh Từ Tiểu Thụ, lại trực tiếp bị kẹt lại?
Mình không thích hắn, càng không tiếp xúc nhiều với người này.
Sao một khắc cuối cùng của sinh mệnh, lại là hắn?
"Nha!"
"Từ bỏ rồi?"
Trong lúc kinh nghi, hình ảnh khuôn mặt Từ Tiểu Thụ vốn nên bất động, vậy mà động.
Trên mặt trêu tức, khóe miệng còn nhếch lên cười mỉa mai.
Một câu chế nhạo, khiến cho Khuất Tình Nhi lập tức tỉnh ngộ.
"Từ Tiểu Thụ không đi, hắn quay lại cứu mình?"
Trong đầu vui sướng dâng trào, giờ khắc này, Khuất Tình Nhi cảm thấy ánh mắt khôi phục thanh minh.
"Rống!"
Tiếng gào thét đinh tai nhức óc của bạch cốt cự nhân lần nữa truyền tới.
Nhưng lần này âm thanh truyền tới, căn bản không có tính công kích.
Tương phản, tràn đầy thống khổ?
Tiêu cự phục hồi, con ngươi Khuất Tình Nhi co rụt lại.
Nàng nhìn thấy gì?
Nàng nhìn thấy bạch cốt cự nhân cực lớn đang uốn éo thân hình, thống khổ bưng lấy chân trái, phảng phất đứng không vững, liên tục nhảy ra sau.
Sao lại nhảy?
Bởi vì nó một bàn chân của nó, đoạn mất!
Bàn chân vốn nên giẫm chết mình, chà đạp mặt trời, vậy mà đoạn mất!
Như thế, tiếng oanh minh vừa rồi, khí lãng thổi mình bay đi, hẳn là do bàn chân chạm đất phát ra?
"Nhưng chuyện này, sao có thể?"
Khuất Tình Nhi không thể tin ngoái nhìn, ánh mắt nhìn tới Từ Tiểu Thụ.
Lúc này, nàng mới nhìn thấy rõ thiếu niên trước mặt.
Nằm sấp ở trên vai hắn, là Ngư Tri Ôn đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Hắn dùng tay giữ lấy giai nhân, mới không khiến nàng rơi xuống.
Tay còn lại thì nắm lấy một thanh kiếm đỏ thẫm, thanh kiếm kia đang không ngừng tản ra khí tức nóng bỏng, hoành ngược tứ phương...
"Từ Tiểu Thụ, dùng một tay cầm kiếm, đoạn chân Bạch Khô Lâu? !"
Rung động trong lòng Khuất Tình Nhi không có lời nào có thể diễn tả được.
Nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng được, thời khắc bạch cốt cự nhân giống như thiên thần hạ phàm giẫm xuống, Từ Tiểu Thụ gánh lấy giai nhân, một tay rút kiếm, vậy mà sinh sinh gọt bay bàn chân của cự nhân.
Nhưng chuyện này sao có thể? !
Từ Tiểu Thụ chỉ là Tiên Thiên.
Cùng lắm lại cộng thêm Tông Sư chi thân.
Sao hắn có thể đoạn chân Bạch Khô Lâu kinh khủng ở trước mặt?
"Kiếm?"
Khuất Tình Nhi đột nhiên ý thức được chuyện gì.
Từ Tiểu Thụ cầm kiếm, không phải là thanh hắc kiếm bát phẩm lúc trước.
Mà là một thanh kiếm nàng chưa từng gặp qua, thế nhưng vừa nhìn liền biết bất phàm...
"Danh kiếm? !"
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, +1."
"Tự mình chạy đi, ta không cõng được hai người."
Một tiếng khuyên nhủ cắt đứt mạch suy nghĩ của Khuất Tình Nhi.
Nàng lấy lại tinh thần, nhìn thấy thiến niên trước mặt vác lấy mỹ nhân, xách ngược danh kiếm, ngửa đầu, trực diện bạch cốt cự nhân cao hơn hai mươi trượng...
Lưu lại một cái bóng lưng to lớn.
Giờ khắc này, Khuất Tình Nhi minh bạch.
Từ Tiểu Thụ và La Ngọc Phách, không phải cùng một loại người.
Có lẽ nhất thời, bọn hắn vô thức chọn cùng một lựa chọn.
Nhưng có người lưu lại một chút nhân tính, thời khắc mấu chốt bộc phát, thôn phệ thao thiên tự tư cùng tham lam.
"Đây mới là Từ Tiểu Thụ sao..."
"Nhận ngưỡng mộ, điểm bị động, +1."
...
"Hống hống hống!"
Bạch cốt cự nhân bị chém đứt một cước triệt để nổi giận.
Lúc đầu đám người Từ Tiểu Thụ không có chút phòng bị.
Vừa nãy đối với một kiếm xẹt qua chân trời, nó cũng không có chút phòng bị nào.
Rõ ràng chỉ là một đám sâu kiến đến quấy rầy mình thanh tu.
Trong lúc không kịp đề phòng, mấy tên sâu kiến kia, vậy mà có thể tổn thương đến mình.
Giờ khắc này, bạch cốt cự nhân bởi vì mấy món đồ ăn bị truyền tống đi, chuyển cừu hận lên trên người Khuất Tình Nhi, rốt cuộc nhìn thấy thân ảnh thiếu niên cầm danh kiếm.
Vừa nhìn, nó liền có thể xác định.
Tên này, chính là kẻ vừa rồi quấy rầy mình!
"Rống!"
Lại một tiếng nộ hống kinh thiên.
Nhưng Từ Tiểu Thụ đã có chuẩn bị, từng chuỗi linh tuyến bay múa, phi tốc hình thành một cái linh trận phòng ngự.
Sóng âm công kích trải qua tầng tầng suy yếu, đối với Tông Sư chi thân, căn bản không có chút tác dụng nào.
"Có thể giết không?"
Từ Tiểu Thụ có chút do dự.
Lúc đầu hắn quả thật bị bạch cốt cự nhân to lớn kinh đến.
Thân thể Vương Tọa, hắn căn bản không có cách nào chống lại.
Thậm chí có lẽ ngay cả một chút tổn thương cũng không đánh ra được.
Nhưng hắn đột nhiên nghĩ đến danh kiếm Diễm Mãng.
Chuyện mình không làm được, danh kiếm không gì không thể trảm, có thể làm được sao?
"Có thể!"
"Thiên hạ ngàn vạn Vương Tọa, danh kiếm chỉ có hai mươi mốt thanh!"
"Nếu như không thể trảm, mình cần nó làm gì?"
Nhưng vạn nhất thì sao?
Từ Tiểu Thụ không dám đánh cược.
Hắn ôm Ngư Tri Ôn, suy nghĩ duy nhất, chính là thoát thân.
Nhưng Cảm Giác nhìn thấy tất cả mọi người đều chạy thoát thân, Khuất Tình Nhi lại đần độn lựa chọn cứu người.
Cứu người coi như xong, nàng còn bồi cả mạng mình vào.
Từ Tiểu Thụ không nhịn được.
Hắn cũng cảm thấy Khuất Tình Nhi ngốc, không đáng!
Nhưng trên thế giới này, bởi vì có người đần độn, tùy hứng chấp nhất như nàng, mới có thể duy trì một chút nhân tình ấm áp.
Một người vì bản thân, lựa chọn kéo dài hơi tàn, đương nhiên có thể sống tiếp.
Nhưng đồng thời, người kia cũng đã mất đi thứ quý giá nhất, đó chính là nhân tính.
Từ Tiểu Thụ lựa chọn quay đầu, không phải bởi vì Khuất Tình Nhi.
Mà là hắn từ trên người Khuất Tình Nhi, nhìn thấy bóng dáng mình ngày xưa, một quân cờ nhỏ bé, kiên trì dưới tay người đánh cờ.
Trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy mình nên đứng ra.
Thế là.
Từ Tiểu Thụ đứng ra!
...
"Trốn!"
Từ Tiểu Thụ hống to.
Nhìn bạch cốt cự nhân vừa rống xong, đã bắt đầu điều động Bạch Viêm chữa trị thân thể không trọn vẹn.
Hắn liền biết được, trận chiến này, mình không thể nào chém chết đối phương.
Dưới tình huống như vậy, chuyện duy nhất có thể làm, chính là giúp Khuất Tình Nhi kiên trì thêm mấy hơi, để nàng tiến hành truyền tống.
Về phần mình...
Ha!
Tuy không giết được Bạch Khô Lâu, thế nhưng có một thân kỹ năng bị động gia trì, nó có thể giết được mình sao?
Khuất Tình Nhi xoay người đứng lên, nuốt một viên đan dược, không dám trì hoãn, lập tức chạy đến chỗ Linh Lung Thạch rơi xuống.
"Ầm ầm!"
Ngay lúc này, Bạch Khô Lâu đã hoàn tất chữa trị bàn chân.
Tốc độ khôi phục kinh khủng, thậm chí còn nhanh hơn cả Sinh Sinh Bất Tức của Từ Tiểu Thụ.
Nó vừa hô lên, hai tay bạo chùy mặt đất, cả người nhảy bắn lên không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận