Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 830: Ta, Chính Là Từ Tiểu Thụ (1)

Từ Tiểu Thụ?
Lại là Từ Tiểu Thụ?
Làm sao tất cả đều là Từ Tiểu Thụ? !
Sự tình phát triển đến đây, không thể không nói, đối với Từ Tiểu Thụ chưa từng gặp mặt kia, mọi người đều nảy sinh lòng hiếu kỳ mãnh liệt.
"Hắn, đến cùng là ai?"
"Nhận suy đoán, điểm bị động, +17."
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, +3."
". . . "
Người không biết Từ Tiểu Thụ, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn như bị mèo cào, hận không thể lập tức tìm người kia lột sạch sành sanh.
Về phần người biết Từ Tiểu Thụ. . .
Thủ Dạ thất thần.
Lúc trước ông ta từng gặp Ngư Tri Ôn ở bên cạnh Từ Tiểu Thụ, nhưng cũng chỉ có một chút ấn tượng mà thôi.
Nào ngờ một đường đồng hành, cô nương kia lại bị hắn ảnh hưởng sâu đến như vậy.
Chuyện này là tốt. . .
Hay xấu đây?
"Không đúng."
Suy nghĩ trong lòng có hơi loạn, Thủ Dạ đột nhiên dừng lại.
Việc cấp bách trước mắt, không phải Ngư Tri Ôn thế nào.
Mà là Từ Tiểu Thụ trong miệng nàng, đến cùng có thật đang ở đây hay không?
Hay là nói, Từ Tiểu Thụ, chính là tên kia?
"Tri Ôn cô nương. . . "
Thủ Dạ nhìn lão đầu đội nón lá trong hư không, chần chờ mở miệng.
Nhưng thân thể vừa mới động, Lan Linh đã lách đến trước mặt, ra hiệu ngăn ông ta lại.
Cùng là nữ nhân, nàng có thể cảm nhận được, giờ phút này cảm xúc của Ngư Tri Ôn, có gì đó là lạ.
Nàng không còn là cô nương thông minh hơn người, chỉ say mê thiên cơ chi đạo lúc trước.
Tương phản, giờ phút này trong lời nói của nàng, tràn đầy cảm xúc hóa.
"Tri Ôn, nói cho tỷ tỷ biết, Từ Tiểu Thụ thật đang ở đây?"
Lan Linh ôn nhu truyền âm, ánh mắt phiêu hốt nhìn tới lão đầu đội nón lá: "Hắn, cùng người kia. . . có quan hệ thế nào?"
Không ai biết đáp án.
Cho dù đến tận lúc này, vẫn không có người dám phỏng đoán lung tung.
Bởi vì hơi không cẩn thận, liền sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Mà người duy nhất nhìn ra một chút môn đạo, giờ phút này lại bị khí thế khủng bố của Thánh Nô lão nhị trấn áp.
Phảng phất chỉ cần nói thêm một chữ, liền sẽ lập tức chết đi.
Ngón tay Lan Linh khẽ nhúc nhích, linh ấn đã thành.
Nhưng lúc này, nàng hoảng sợ phát hiện.
Mình, đã không thể khống chế Phong Thiên đại trận!
Có lòng muốn truyền tống Ngư Tri Ôn đi, nhưng đại trận, lại không nghe sai khiến!
"Từ Tiểu Thụ?"
Trong số những người ở đây, ngoại trừ Hồng Y ra, người duy nhất có thể khống chế Phong Thiên đại trận, chỉ có thể là Từ Tiểu Thụ trong miệng Ngư Tri Ôn.
Hắn, xuất thủ?
"Nhận kinh nghi, điểm bị động, +1."
. . .
Từ Tiểu Thụ một tay sờ lấy nón lá, bật cười nâng lên.
Lại dùng mu bàn tay cầm kiếm, chà xát da đầu.
Mọi người trong lúc thất thần, căn bản không phát hiện ra, trong lúc nhấc lên để xuống, nón lá đã bị đánh tráo.
Mà một giây sau, hắn buông lỏng tay ra, xòe lòng bàn tay, Bạch Viêm hừng hực thiêu đốt.
"Xèo xèo."
Tiếng vang nhàn nhạt truyền khắp mọi nơi.
Đám người Hồng Y lập tức nhìn chăm chú.
"Hắn, muốn xuất thủ?"
"Là dự định nhận thua sao. . . "
Cho dù Thuyết Thư Nhân ở một bên khác, cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.
Thế nhưng lời nói đến cổ họng, nhìn thấy Bạch Viêm cháy hừng hực, liền không thể không tạm thời nuốt nghi vấn vào bụng.
"Nhận e ngại, điểm bị động, +19."
. . .
"Lợi hại."
Từ Tiểu Thụ thật tâm khen ngợi: "Người bạn kia của ngươi, quả thật lợi hại, có thể dạy cho ngươi nhiều thứ như vậy, xem ra, hắn ảnh hưởng ngươi rất sâu."
Không ai chú ý tới, giữa ngọn Bạch Viêm hừng hực, có một chiếc cơ bàn hình rương đang lẳng lặng nằm đấy.
Thiên Xu Cơ Bàn!
Sau khi vụng trộm đánh tráo, Từ Tiểu Kê lần nữa hóa thân Kê kiếm cắm vào trong lỗ khảm, giờ phút này đang run lẩy bẩy, chịu đựng nhiệt độ cực cao thiếu đốt.
Nó cảm thấy mình sắp bị hòa tan.
Nhưng không có mệnh lệnh của Từ Tiểu Thụ, một câu rên rỉ nó cũng không dám phát ra.
Cho dù kẻ ngốc cũng biết, hiện tại đang là thời khắc mấu chốt.
Nếu bởi vì mình xuất hiện sai lầm, khiến cho Từ đại ma vương lâm vào tuyệt cảnh, vậy Từ Tiểu Kê y, cũng không sống tiếp được.
"Xèo xèo. . . "
Từ Tiểu Thụ quay đầu nhìn về phía Thiên Xu Cơ Bàn bị hỏa diễm bao bọc ở bên trong.
Dám ở trước mặt mọi người lấy ra thứ này khống chế Phong Thiên đại trận, đơn thuần bởi vì Tiêu Thất Thuật.
Lúc trước thử nghiệm Tiêu Thất Thuật ở trong không gian Nguyên Phủ, Từ Tiểu Thụ đã ý thức được, kỹ năng thức tỉnh này tương tự Nhất Bộ Đăng Thiên.
Tuy không thể làm người khác biến mất, không thể mang theo người khác thuấn di.
Nhưng kỹ năng thức tỉnh, vốn có đặc tính thuộc về bản thân.
Chỉ cần có liên quan đến ký chủ, linh vật ký kết ràng buộc, đều nằm trong phạm vi ảnh hưởng của kỹ năng thức tỉnh.
Nhất Bộ Đăng Thiên chính là như thế, có thể đồng thời truyền tống y phục bản thân theo, tránh việc sau khi truyền tống bị lột sạch, lâm vào tình huống xấu hổ.
Tiêu Thất Thuật, cũng đồng dạng.
Linh y có thể biến mất, bội kiếm có thể biến mất, cho nên Kê kiếm cùng Thiên Xu Cơ Bàn có quan hệ với mình, đồng dạng cũng có thể biến mất.
Chỉ bất quá, tiêu hao Tiêu Thất Thuật mang đến, rất lớn.
Từ Tiểu Thụ lấy ra Thiên Xu Cơ Bàn, đại biểu Ngư Tri Ôn không thể tiếp tục ở lại đây.
"Cô nương kia, quá thông minh. . . "
Trong lòng Từ Tiểu Thụ có chút đắng chát.
Hắn xem Ngư Tri Ôn là bằng hữu.
Nhưng có một số thời khắc, hai chữ "bằng hữu" này, không phải ai cũng có thể nhận lấy.
Giống Tân Cô Cô toàn thân cơ bắp không muốn sống, ngơ ngơ ngáo ngáo chỉ biết lao thẳng về phía trước, quả thực quá ít.
Ngoài Tân Cô Cô ra, có thể xứng với hai chữ "bằng hữu", cũng chỉ có Chu Thiên Tham.
Ngư Tri Ôn hoàn toàn khác.
Nàng có bối cảnh của mình, có trận doanh thuộc về.
Tựa như lúc đó mình kiên quyết rời khỏi nàng, sau đó ngộ đạo đột phát Thượng Linh.
Có ít người, vừa ra đời đã được chú định sẵn.
"Suy cho cùng, giữa hai chúng ta, chỉ có một đoạn duyên phận đồng hành ngắn ngủi."
"Mà Thánh Thần Điện, mới là nơi ngươi quy tụ."
"Thế nhưng. . . "
Từ Tiểu Thụ cảm thấy rất khó chịu.
Hắn có thể lý giải cách làm của Ngư Tri Ôn.
Dù sao nếu mình là người của Thánh Thần Điện, vì Hồng Y, vì trận doanh, mình cũng sẽ liều một phen, giải khai bí mật "Thánh Nô lão nhị", trợ giúp đồng bọn thoát hiểm.
Nhưng lý giải thì lý giải.
Khách quan cùng chủ quan, là hai loại cảm thụ hoàn toàn khác biệt.
Chí ít.
"Khó chịu thật. . . "
Một loại cảm xúc giống như bị phản bội, bất giác dâng lên.
Không thể xem nhẹ, cũng không thể vung đi.
. . .
"Lão phu thua."
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ chẳng thèm để ý, mở miệng cười ha hả.
Lời nói tiếp theo, khiến cho người can đảm nhất cũng phải rung động.
"Cho nên, trò chơi kết thúc!"
"Các ngươi thắng, nhưng rất đáng tiếc, không có thưởng."
Lúc này đám người Hồng Y kinh ngạc.
Từ Tiểu Thụ nhìn mọi người sững sờ, lắc đầu thở dài: "Nhưng món nợ của lão phu, đã để quá lâu rồi."
Thời điểm vừa dứt lời, Lan Linh lập tức phát hiện không đúng.
"Cẩn thận!"
Quát lớn một tiếng, nàng nhấc chân lên, muốn tới gần bảo vệ Ngư Tri Ôn.
Nhưng cùng lúc, chân trời đột nhiên có tia sáng hạ xuống, chớp mắt bao phủ toàn bộ Hồng Y.
"Truyền tống."
Hai âm thanh đồng thời vang lên, hợp lại với nhau.
Hơn mười tên Hồng Y đang chờ, trong nháy mắt bị ngăn cách, từng người từng người bị truyền tống đến nơi thật xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận