Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 468: Tập Hợp Hoa Hải (2)

Muốn mai phục, lại không có ngọc giản chỉ đường, dùng hàng trăm hàng ngàn linh trận kết hợp ẩn giấu, cho dù Vương Tọa tới, nếu như không kịp đề phòng cũng phải quỳ.
"Quá tuyệt!"
Tân Cô Cô nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi.
Rõ ràng cùng một buổi tối tiến vào.
Từ Tiểu Thụ cũng chỉ nhanh hơn y mấy bước.
Thế nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ấy, tên kia vậy mà có thể tìm tới tuyệt địa như vậy.
Thậm chí, hắn còn bố trí xuống tuyệt thế linh trận, Linh Trận Sư phổ thông chỉ sợ phải hao phí mười mấy năm mới có thể bố thành.
"Hắn làm thế nào?"
Tân Cô Cô không biết.
Nhưng nếu như người kia là Từ Tiểu Thụ...
"Ừm, cũng không phải là không thể được."
Không có suy nghĩ nhiều.
Dù sao phía trước có đá dẫn đường, mình liền có tỉ lệ sai số.
Chỉ cần cẩn thận một chút, nghiêm ngặt dựa theo ngọc giản tiến lên, cho dù không hiểu trận pháp, nhưng cũng sẽ tránh được bạo tạc phát sinh.
Đương nhiên, một thân thương thế của Từ Tiểu Kê, cũng không phải một lần nổ ra.
Ngọc giản của Từ Tiểu Thụ...
Ngọc giản Tử Tiểu Thủ dùng thời gian ngắn khắc họa ra, Tân Cô Cô dù sao cũng phải thử nghiệm một chút, mới biết được hắn đang nói thứ gì.
Trải qua một đoạn thời gian dài tìm tòi, Tân Cô Cô đại khái đã mò được vị trí đa trọng linh trận ở trong hoa hải.
Sau khi quen thuộc địa hình, y liền ra hiệu cho Từ Tiểu Kê cùng A Giới ngừng lại.
"Vò đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ ba ba đến đây."
Y nhìn A Giới.
Tân Cô Cô đối với tiểu nam hài cơ hồ không nói lời nào, mở miệng cũng chỉ biết nói hai chữ "Ma ma", có nhận biết chiến lực rõ ràng.
Nhưng Từ Tiểu Kê...
"Tiểu tử ngươi được chứ?"
Từ Tiểu Kê một đường bị sai sử, cũng không phải không muốn phản kháng.
Dù sao Từ Tiểu Thụ không tại, nếu như mình có thể giấu giếm qua mặt hai tên gia hỏa kia, có lẽ liền có thể chạy ra sinh lộ.
Cái gì Thiên Xu Cơ Bàn, cái gì dẫn dắt trong nội tâm...
Giờ phút này, y không muốn.
Tuy đạt được có thể thức tỉnh chút gì đó.
Nhưng Từ Tiểu Thụ tồn tại, hoặc là nói...
A Giới tồn tại!
Tên kia quá kinh khủng.
Cái gì gọi là được không đủ bù mất...
Trước kia y không biết, hiện tại biết.
"Được... cái gì?"
Đối mặt Tân Cô Cô tra hỏi, Từ Tiểu Kê không hiểu.
"Giết người! Chuẩn bị xong chưa?"
Là người duy nhất biết được toàn bộ kết hoạch của Từ Tiểu Thụ, lúc trước Tân Cô Cô không tin, nhưng sau khi bị con Tiểu Thú nào đó tẩy não, y liền mù quáng nghe theo.
"Giết ai?"
Từ Tiểu Kê một mặt mộng bức.
"Trương Thái Doanh."
"Trương ai?"
Tân Cô Cô nhìn bộ dáng không hiểu chuyện gì của tên kia, liền biết đây hẳn là tuyển thủ bị Từ Tiểu Thụ lắc lư tới.
Hóa ra con hàng này không biết gì cả, một đường bị dắt mũi đến đây?
"Vương Tọa."
Y thản nhiên nói.
Thân thể Từ Tiểu Kê lập tức lắc một cái, cả người thẳng băng.
"Cái gì? Vương Tọa? Tại nơi này?"
"Ừm ừm."
"Các ngươi điên rồi à, không phải nói làm việc sao? Làm việc chính là chuyện này? Ở trong phủ thành chủ giết người? Đầu óc bị nước vào?"
Cho nên, Từ Tiểu Thụ lén lén lút lút, so với mình còn thần bí hơn.
Mục đích của hắn, chính là chuyện này?
Từ Tiểu Kê tựa như sắp phát điên, ôm đầu, không thể tin.
Tân Cô Cô tự tiếu phi tiếu nhìn y.
Nhớ lại lúc đầu nghe Từ Tiểu Thụ nói, mình cũng có phản ứng như thế.
Nhưng sau khi quen thuộc phong cách của Từ Tiểu Thụ, mọi thứ liền bình thường trở lại.
"Không phải chứ?"
Y vừa cười vừa nói:
"Ngươi đã đi theo chúng ta một đoạn đường, còn không biết những linh trận này dùng để làm gì?"
Y nhìn Từ Tiểu Kê từ trên xuống dưới, giống như đang nhìn một con quái vật.
Gia hỏa này, cũng không phải Quỷ Thú Ký Thể.
Nhưng sức khôi phục của y, thậm chí còn cao hơn mình không chỉ một bậc.
Nếu không đoàn đường đi tới này, Tân Cô Cô cảm thấy, trong ba người bọn họ, tất có một người nằm xuống.
"Linh trận này, có thể giết Vương Tọa?"
Từ Tiểu Kê ôm lấy thái độ hoài nghi.
Y chỉ xuống mặt đất, trực tiếp chất vấn.
Cho dù bản thân không có sức khôi phục cực mạnh, nhưng Vương Tọa bình thường nhất, cũng sẽ không giống y, xuất thủ có hạn, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Linh trận này có thể nổ mình, là bởi vì mình nghe lời.
Muốn dùng thứ này nổ chết một tên Vương Tọa có thể tự do hành động, đó là chuyện không có khả năng.
"Ngươi nói đùa."
Tân Cô Cô biết tên kia đang suy nghĩ gì.
"Ngoại trừ linh trận, không phải còn có ngươi, ta, A Giới... Giới ca sao?"
"Linh trận không nổ chết gã, nhưng ngươi không biết nắm lấy cơ hội sao?"
"Thử nghĩ lại xem, Trương Thái Doanh bước vào đây, sau đó trực tiếp bị oanh bay, phía dưới tam đại Vương Tọa phi thân lên..."
Từ Tiểu Kê cả người ngây dại.
Mẹ nó, đây cũng quá âm hiểm đi.
Có lẽ đổi thành người khác, ba tên Vương Tọa bay lên chưa chắc có thể trọng thương một tên Vương Tọa.
Thế nhưng giờ phút này...
Vụng trộm liếc qua A Giới.
Có thứ kinh khủng kia tại, đừng nói là ba người, chỉ dựa vào nó, vẻn vẹn một quyền, liền...
Giờ khắc này, mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng Từ Tiểu Kê đã cảm thấy thương xót cho Trương Thái Doanh.
"Trương Thái Doanh... ài, cừu hận bao lớn a, không thể buông xuống?"
"Gây ai không tốt, ngươi lại muốn gây với Từ Tiểu Thụ?"
Sàn sạt Tiếng gió lên.
Lỗ tai Tân Cô Cô khẽ động.
Có người tới?
"Yên tĩnh."
Y một tay một người, khoát lên trên vai hai người còn lại.
"Ma ma..."
A Giới nghiêng đầu, ánh mắt nhìn vào tay Tân Cô Cô.
Một tích tắc này, Tân Cô Cô đang cảnh giác bốn phía đột nhiên phát hiện một cỗ nguy cơ tử vong bao phủ toàn thân.
Nhưng mà, rõ ràng không nhìn thấy địch nhân...
Không đúng!
Y chần chừ ghé mắt trông qua, vừa vặn đối mặt với đôi mắt tinh hồng của A Giới.
Hồng quang lóng lánh, tựa hồ càng ngày càng phấn khởi.
Trong lòng Tân Cô Cô lập tức mát lạnh.
Từ Tiểu Thụ đã sớm nhắc nhở mình chuyện của A Giới.
Lúc trước chiến đấu ở trong Trương phủ, tiểu nam hài kia biểu hiện ra sức chiến đấu gần như phi nhân loại.
Lại thêm từ đầu đến cuối chỉ biết mỗi một câu "Ma ma".
Tân Cô Cô không khó đoán ra.
Y nuốt nước bọt, chỉ nghe "Bành" một tiếng vang trầm, lập tức tự nổ tay mình thành huyết thủy.
"A Giới... Giới ca, đừng xúc động, ta không phải cố ý muốn đụng ngươi, ta cũng không phải địch nhân."
"Suỵt!"
Y dựng thẳng ngón tay đặt ở trên môi, kết quả phát hiện A Giới nhìn tay mình bị nổ thành huyết thủy lần nữa ngưng thực, trong mắt tuôn ra quang mang thú vị.
"Đừng, đừng!"
Tân Cô Cô có chút luống cuống.
Y nhớ tới chuyện gì, chỉ về phía trước, thấp giọng nói:
"Ma ma, ma ma..."
"Ma ma?"
A Giới quả nhiên bị dời lực chú ý, một lần nữa quay đầu nhìn lại.
Đúng lúc này, theo Tân Cô Cô chỉ tới, phía trước hoa hải bỗng nhiên có một đạo hào quang nhỏ yếu sáng lên.
"Ông!"
Một tiếng vang nhỏ.
Từ Tiểu Kê lập tức co rụt cổ lại, trực tiếp "Ba" một tiếng, biến thành hòn đá nhỏ rơi xuống đất.
Tân Cô Cô đã không có thời gian bận tâm tên gia hỏa gan nhỏ kia.
Y nhìn quang mang phía xa chợt tắt, sau đó lại có quang mang từ nơi khác lóe lên, tim lập tức gia tốc.
"Linh trận bị khởi động?"
"Ai tới, thật là ma ma?"
"A phi, thật là Từ Tiểu Thụ?"
Mặc dù có được ngọc giản bản đồ hoa hải, nhưng đối với đại trận Từ Tiểu Thụ cấp tốc bày ra, y vẫn ôm thái độ hoài nghi.
Dù sao chuyện này quá không thực tế.
Lời giải thích hợp lý, chính là Từ Tiểu Thụ trộm lấy bản đồ từ trong phủ thành chủ.
Linh trận nơi này, vốn đã có từ trước.
"Cho nên..."
"Hiện tại sau khi bị phát hiện, chủ nhân tìm tới cửa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận