Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1035: Ngươi Nhất Định Là Đang Đùa Ta (1)

Ở phía bắc khu Bắc, đám người vẫn còn đang chém giết.
Nhưng ở phía nam, đã có rất nhiều người bị Từ thiếu cường thế chấn nhiếp.
Phải, hắn quá cường thế.
Tất Không là hảo thủ Tiên Thiên đỉnh phong, mấy trận Thiên La Chiến lúc trước, thậm chí còn từng leo lên được vị trí top 3.
Thân thể cứng như kim loại, cộng thêm linh nguyên thuộc tính Kim, khiến y giống một chiếc thiết giáp hình người, thời điểm xuất thủ đánh lén, thuận buồm xuôi gió.
Nhưng đặt ở trước mặt Từ thiếu. . .
Một bạt tay, không còn?
Có rất nhiều người chú ý đến Từ thiếu.
Mọi người vốn cho rằng hắn là Bán Thánh truyền nhân, không ngờ vừa vào sân, lại phát hiện hắn chỉ là chim non chưa thấy máu.
Tuy nhiên nhìn người kia công kích, ở trước mặt Từ thiếu, phảng phất không có chút sức lực nào, tựa hồ chỉ là người giấy.
Là ảo giác ư?
"Ngươi không có bị ảo giác, là bản thiếu gia đánh ngươi." Từ Tiểu Thụ lung lay tay phải, ra hiệu ta là dùng bàn tay này đánh.
Tất Không đánh lén cả người mộng bức.
Y đột nhiên phát hiện người trước mặt, không có yếu ớt giống như mình nghĩ.
Đối phương, thật đúng là truyền nhân Bán Thánh.
Cho dù nhìn yếu ớt một chút, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, tồn tại như thế, sao mình có thể tuỳ tiện trêu chọc?
"Chạy!"
Trong lòng kinh hô, thân hình Tất Không lập tức ảm đạm xuống.
Độn thuật của y không kém.
Bằng không dựa vào thuộc tính Kim, sao có thể không đi cường công sát phạt chi đạo, lại chọn làm một tên thích khách.
"Xoát" một tiếng vang lên, Tất Không quay người, thân hình thoắt một cái.
Y cảm giác linh hồn mình trong nháy mắt xê dịch ra hơn mấy trượng, thoát khỏi Từ thiếu công kích.
Nhưng ánh mắt nhìn tới, mấy khuôn mặt kinh ngạc của đồng bạn vẫn bất động tại chỗ.
Sau khi mình sử dụng độn thuật, khoảng cách giữ mình với bọn họ, căn bản không có thay đổi!
"Ngô."
Tất Không bỗng nhiên cảm thấy đau đớn, tựa hồ cổ bị thứ gì đó xiết lấy, chân khua khua, thế nhưng lại đạp vào không khí.
? ? ?
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, +1."
"Phải, ngươi còn trong tay ta."
Âm thanh Từ Tiểu Thụ đạm mạc, như chúa tể thương sinh, hắn xách Tất Không như xách gà, níu lấy gia hỏa dám đánh lén mình, không chút khách khí nhấc lên.
"Giết!"
"Chết!"
"Nổ cho lão tử!"
". . ."
Tiếng ồn ào quanh quẩn bên tai không dứt.
Đám người bị thú tính cuồng bạo làm cho choáng váng đầu óc, vẫn thỏa thích quơ lưỡi hái tử thần, thu gặt lấy sinh mệnh đối phương.
Trong mắt Từ Tiểu Thụ hiện lên chần chờ.
Hắn không phải lần đầu giết người, chỉ là lần đầu tiên kiến thức lò sát sinh huyết tinh điên cuồng như vậy.
Lúc này, sau khi ổn định tâm thần, hắn đã có thể làm đến tâm cảnh không bị ngoại lực quấy nhiễu.
Nhưng đặt mình vào tình huống này, đối mặt với gia hỏa muốn đánh lén giết chết mình, trong đầu Từ Tiểu Thụ vẫn không khỏi nảy sinh vấn đề triết học.
Giết? Không giết? Đây là một vấn đề.
"Chết!"
Tất Không tranh thủ thời khắc Từ Tiểu Thụ hoảng hốt, nắm chặt lấy cơ hội ngàn năm có một này.
Làm một tên thích khách, mặc dù có lúc bị con mồi phản sát, nhưng y vẫn có thể thoát thân trong nghịch cảnh, tất cả đều nhờ vào bản năng cầu sinh.
"Kim Luân Vũ!"
Một đạo kim sắc quang mang to lớn từ trong tay Tất Không phát ra.
Đây là một thức linh kỹ siêu tuyệt chấn khai địch thủ, thời khắc mấu chốt luôn có thể bảo mệnh.
Ngày thường, cho dù bị con mồi bắt lấy, Tất Không đều có thể dựa vào thức linh kỹ này, chấn văng đối phương, sau đó trong nháy mắt đối phương thất thần, phản công chí tử.
Dựa theo kinh nghiệm lúc trước, trong nháy mắt bị Kim Luân Vũ đánh văng, Tất Không lập tức quay đầu, đồng thời lấy ra chủy thủ, không khách khí đâm tới phía sau.
Cho dù không dùng linh niệm, dựa vào kinh nghiệm phản sát nhiều năm, Tất Không cũng có thể biết được. . .
Vị trí dao găm đâm tới, hẳn là trái tim!
"Rắc!"
Nhưng hiện thực luôn trái ngược với huyễn tưởng, âm thanh bất thình lình, luôn đặc thù như thế.
Hình ảnh hoàn mỹ trong dự đoán không có xuất hiện, xuất hiện trước mắt, chính là Quỷ Môn Quan.
Kim Luân Vũ, linh kỹ Tiên Thiên đỉnh phong, ngay cả cánh tay trắng nõn của Từ thiếu, đều không thể nổ tung. . .
Không!
Nói nổ tung có chút khoa trương.
Trên thực tế, hình ảnh đám người xung quanh nhìn thấy, chính là trên người Tất Không lóe lên kim mang, quần áo Từ thiếu chấn động.
Về phần cánh tay Từ thiếu, căn bản không chút run rẩy.
Hơn nữa trong lúc bị giam cầm, Tất Không vô thức quay đầu một trăm tám mươi độ. . .
"Khục!"
"Khụ khụ, ngô. . . khục!"
Đồng tử trừng lớn lồi ra ngoài, gân xanh trên cổ bởi vì đau đớn mà bạo khởi, dưới máu tươi đậm đặc, bị nhuộm thành màu đỏ thẫm.
Tất Không rốt cuộc ý thức được, âm thanh vừa rồi không phải chủy thủ đâm vào thịt, mà là âm thanh nứt xương, hơn nữa còn từ trên cổ mình truyền tới.
"Cần gì chứ?"
Từ Tiểu Thụ nhìn gia hỏa đầu lưng hai hướng trên tay, khẽ thở dài một tiếng, "Bản thiếu gia còn chưa quyết định có giết ngươi hay không, ngươi ngược lại tốt, tự chọn kết liễu bản thân."
Đông!
Thi thể quái dị nằm úp, nhưng đầu lại hướng lên trời, càng lúc càng ít vùng vẫy, sinh mệnh dần đi đến điểm cuối.
Từ Tiểu Thụ biết, một cái quay đầu nho nhỏ, không đến mức giết chết gia hỏa này.
Dù gì, bằng vào sinh mệnh lực Tiên Thiên, y vẫn có thể dùng đan dược cứu mạng.
Có trách, cũng chỉ có thể trách một thức linh kỹ Kim Luân Vũ chấn động kia.
Cường Tráng, Dẻo Dai, Phản Chấn, Sắc Bén. . .
Một thân kỹ năng bị động, chỉ cần đối phương bị mình cầm cố, nào có thể phản kháng?
Một thức Kim Luân Vũ kia, thậm chí còn không thể đánh ra Sinh Sinh Bất Tức, đã bị lực phản chấn, trực tiếp chấn nát cổ mà chết.
Ở trong mắt Từ Tiểu Thụ, nguyên nhân cái chết của Tất Không, rõ như ban ngày.
Nhưng sự tình như vậy, ở trong mắt người khác, lại không thể tưởng tượng nổi.
"Chết, chết rồi?"
"Sao lại chết rồi, y là Tất Không, không phải y sử dụng Kim Luân Vũ sao, sao có thể. . ."
"Tự, tự sát?"
"Đùa đấy à? Tất Không bởi vì Kim Luân Vũ chấn không ra đối thủ, trong cơn xấu hổ giận dữ, lựa chọn tự sát?"
"Thần mẹ nó!"
Không chỉ đám gia hỏa xung quanh mộng bức, ngay cả người trên khán đài, cũng bị thao tác của Từ thiếu rung động đến.
Đó là Bán Thánh truyền nhân.
Có thể nói, từ khi bắt đầu ra sân, hắn là tồn tại được chú ý nhiều nhất Thiên La Trận.
Có ai không muốn tận mắt chứng kiến thủ đoạn của truyền nhân Bán Thánh.
Thế nhưng, hình ảnh hiện thực mang đến cho bọn họ, chính là Từ thiếu còn chưa xuất thủ, đối phương đã giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, tự chịu diệt vong.
"Giả thi đấu à?! Y là Tất Không? Lão tử ép y có thể tiến vào top 10, gia hỏa này điên rồi?"
"Y nhào tới làm gì, không biết ổn thỏa một chút à, truyền nhân Bán Thánh là tồn tại y có thể chiến?"
"Danh cùng lợi, thế nhân đều truy đuổi. . . chính là bởi vì truyền nhân Bán Thánh tham gia sinh tử chiến, cho nên mới có khối lớn người muốn đạp lên khối bàn đạp này, thân đăng đỉnh phong."
Bạn cần đăng nhập để bình luận