Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 733: Từ Tiểu Thụ, Không Chọc Nổi (1)

"Tách tách tách tách. . . "
Giọt mỡ óng ánh màu vàng rơi vào trong đống lửa, phát ra tiếng nổ vang nhẹ nhàng.
Mùi thơm linh nhục tản ra bốn phía, hoàn toàn đè ép tiếng cãi nhau của đội ngũ kế bên.
"Ăn được chưa?"
Phó n Hồng ôm đầu gối, nhịn không được nuốt nước miếng.
Tay nghề của lão ca, căn bản không thể chê.
Cho dù ở bên trong Bạch Quật hoang vu cằn cỗi, chỉ cần tìm được Phó Hành, nàng liền không cần phải lo ăn lo uống.
"Gấp cái gì, nghe kịch vui kìa!"
Phó Hành cười khẽ một tiếng, lỗ tai hơi động, bắt đầu thu hồi linh niệm từ đống lửa bên cạnh lại.
"Đám người Thiên Tang Linh Cung, lúc trước cùng nhau đối kháng Bạch Khô Lâu, không phải đã nhìn ra rồi sao? Hẳn là bằng hữu của Từ Tiểu Thụ. . . "
Phó n Hồng liếc nhìn bên kia một chút, sau đó không có phản ứng.
Trời đất bao la, ăn lớn nhất.
"Bằng hữu. . . "
Phó Hành cúi đầu nỉ non, tựa hồ đang nghĩ ngợi chuyện gì.
Một hồi sau, y xoay chuyển linh nhục trên t ay, dặn dò: "n Hồng, ta có một chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với muội."
"Sau này, nếu như ở bên trong Bạch Quật gặp được Từ Tiểu Thụ. . . "
"Tận lực đừng qua lại với hắn."
"Hửm?" Phó n Hồng ngẩng đầu, "Sao vậy?"
"Đừng hỏi nhiều như vậy, làm theo lời ta là được."
"Có ý gì?"
Phó n Hồng nhíu mày lại, nghi ngờ nói: "Nếu ta nhớ không lầm, lúc trước không phải huynh một mực hô "Thụ huynh, Thụ huynh" sao?"
"Thế nào, ngay cả Thập Đoạn Kiếm Chỉ cũng không cần?"
"Đây không phải mộng tưởng của huynh?" Nàng cười trêu tức.
"Thập Đoạn Kiếm Chỉ. . . "
Phó Hành nghe thấy cái tên này, sọ não liền đau lên.
"Ta đương nhiên muốn."
"Nhưng mạng nhỏ quan trọng hơn."
"Tóm lại, sau này tận lực đừng giao thiệp với hắn, tốt nhất gặp được trực tiếp quay đầu đi. . . không, tốt nhất đừng gặp phải." Y lắc đầu thở dài.
"Huynh không thích hợp!"
Phó n Hồng rất nhạy cảm, liếc mắt liền nhìn ra thái độ Phó Hành khác thường.
Gia hỏa này, ngày thường cơ hồ xem Đệ Bát Kiếm Tiên là Thần, điên cuồng sùng bái.
Vất vả lắm mới gặp được Thập Đoạn Kiếm Chỉ chân chính, sao có thể từ bỏ đơn giản như vậy được?
"Nói muội nghe thử?"
Phó n Hồng duỗi thẳng người.
Phó Hành lắc đầu: "Biết quá nhiều, đối với muội không phải chuyện tốt."
"Huynh không nói, muội cũng biết!"
Phó n Hồng xùy cười một tiếng.
Tưởng mình vẫn là tiểu cô nương, cái gì cũng không biết?
"Liên quan đến tối hôm đó, phụ thân gọi huynh tới thư phòng?"
Phó Hành khẽ giật mình.
"Ừm."
Y cũng không phản bác, trực tiếp gật đầu.
"Cho nên rốt cuộc là chuyện gì?"
Phó n Hồng càng tò mò hơn.
Đêm đó sau khi phủ thành chủ tan tiệc, phụ thân thậm chí không ra lệnh thu thập tan cuộc, liền gọi Phó Hành vào trong thư phòng.
Cha con bàn sự suốt một đêm.
Phó n Hồng không tin đây là lâu ngày trùng phùng, phụ tử tình thâm.
Nói phụ tử nhà khác tình thâm thì được.
Nhưng phụ tử nhà này. . .
Ngày thường rất không hợp nhau!
Không thể có chuyện mới vừa xuất quan liền trực tiếp tâm sự, một mực nói tới hừng đông.
Trong này nhất định có bí mật!
"Thật không nói?" Nàng nhướng mày lên.
"Không thể nói." Phó Hành vẫn lắc đầu như cũ.
"Được."
"Không nói đúng không!"
Phó n Hồng xòe tay ra, bướng bỉnh nói: "Huynh không nói, ta sẽ đi tìm Từ Tiểu Thụ hỏi rõ ràng, dù sao tên kia nổ phủ thành chủ, lại không bồi thường một đồng xu cắc bạc nào!"
"Món nợ này, còn chưa tính với hắn đây."
"Ta vô cùng khó chịu, thời điểm hắn rời đi, lấy tính tình phi thương bất phú của huynh, vậy mà không đòi Thập Đoạn Kiếm Chỉ làm vật bồi thường?" Phó n Hồng tức giận nói.
"Muội điên à?!"
Phó Hành nghe vậy liền giật nảy mình, cả người trực tiếp nhảy lên.
"Ấy ấy ấy."
"Thịt, thịt!"
Phó n Hồng lập tức lo lắng, chỉ vào linh nhục trên tay y, ra hiệu cẩn thận kẻo rơi mất.
"Ta mới vừa nói không thể đi, muội lại làm ngược lại, tưởng ta nói đùa hay sao?" Sắc mặt Phó Hành tức giận.
"Hừ hừ ~ "
Phó n Hồng không để mình bị nắm mũi kéo đi, "Cho nên, huynh có nói hay không?"
"Nhìn ta!"
Mãnh liệt ném linh nhục xuống đất, thần sắc Phó Hành vô cùng nghiêm túc.
"Ấy!"
Phó n Hồng vội vàng dùng linh lực dẫn dắt, đoạt linh nhục trước khi rơi xuống đất lại, lúc này mới ngẩng đầu, trừng to mắt, không chút yếu thế nhìn lại.
Đối mặt thật lâu.
Trầm mặc thật lâu.
Âm thanh "nhoàm nhoàm" vang lên, Phó n Hồng đột nhiên há miệng cắn xuống, miệng chảy đầy mỡ.
Gân xanh hai bên thái dương Phó Hành nhất thời cuồng loạn.
Y che mặt, bất đắc lần nữa ngồi xuống.
"Cô nãi nãi nhỏ của ta ơi, đừng đùa có được không, đây không phải việc nhỏ, muội không thể nghe ca ca khuyên một lần hay sao?"
"Ngay cả Thập Đoạn Kiếm Chỉ ta cũng không cần, muội còn không thấy được tính nghiêm trọng của vấn đề?"
"Nhoàm nhoàm ~ "
"Nhoàm nhoàm ~ "
Phó n Hồng cắn hai cái, sắc mặt đột nhiên nhăn lại, phun thịt trong miệng ra.
"Sao vẫn còn máu?"
Phó Hành: ". . . "
"Chờ ta ăn sạch vòng ngoài, huynh lại nướng một chút."
Phó n Hồng do dự, cũng không để ý, táp tới những phần đã chín ở bên ngoài.
Dù sao chỗ ấy liệu nhiều, ăn ngon.
Nàng vừa ăn vừa mở miệng nói: "Không vội, từ từ nói, muội ăn không nhanh, cứ thong thả nói là được."
Phó Hành: ". . . "
"Thật hết cách với muội!"
Y đau đầu từ trong giới chỉ lấy ra một khối linh nhục mới, xuyên qua đặt trên đống lửa, nói: "Còn nhớ Thiên Xu Cơ Bàn không?"
"Ừm ừm ~ "
Phó n Hồng không thèm ngẩn đầu, miệng nhai ngồm ngoàm nói: "Không phải tìm không thấy ư? Liễu hộ pháp dẫn người lục soát toàn bộ phủ thành chủ một lượt, cũng không phát hiện có chỗ nào không đúng. . . "
"Ồ?"
Nàng nói được một lúc, đột nhiên âm thanh trì trệ, kinh ngạc ngẩng đầu: "Từ Tiểu Thụ?"
"Không sai."
Phó Hành đảo thịt nướng, vừa thêm gia vị vừa nói: "Lúc hậu hoa viên bạo tạc, chính là do Từ Tiểu Thụ xâm nhập, chuyện này muội hẳn biết rồi đi."
"Ừm, tiếp tục." Phó n Hồng gật đầu.
Phó Hành nói: "Mãi đến lúc sau ta mới biết, mấy năm này, lão cha vẫn luôn một mực ở trong hậu hoa viên nghiên cứu trận bàn quỷ quái ấy."
"Tốn thời gian lâu như vậy, kỳ thật là bởi vì ông ấy bị linh trận mình nghiên cứu ra khốn trụ."
"Phốc!"
Phó n Hồng đột nhiên phun ra một ngụm thịt vào mặt Phó Hành.
Thần sắc nàng không thể tin nổi.
"Huynh đang đùa muội?"
Phó Hành: ". . . "
Y siết chặt nắm đấm, cuối cùng hóa thành móng vuốt, từ trong giới chỉ móc ra khăn tay, lau lau mặt.
"Đúng."
"Ách, không phải, không phải nói đùa."
"Bởi vì phụ thân kính yêu của chúng ta tin rằng mình có thể phá giải, không muốn dùng bạo lực oanh kích, cho nên mới bị nhốt nhiều năm như vậy."
Phó n Hồng: ". . . "
Nàng nhìn linh nhục trên tay, đột nhiên cảm thấy ăn không vô.
Kỳ hoa!
Lão cha thật kỳ hoa!
"Cho nên?"
Lấy lại tinh thần, Phó n Hồng đã không muốn ăn tiếp, vậy liền để thịt nướng xuống, hỏi: "Cho nên chuyện này liên quan gì đến Từ Tiểu Thụ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận