Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 45: Bị Động Thắng Lợi

Tràng diện lâm vào giằng co.
Từ Tiểu Thụ nở hoa không nhúc nhích đứng lặng tại chỗ.
Mà Mộc Tử Tịch phía sau, hai chân đâm vào phần eo, hai tay xuyên thấu bả vai hắn, cũng chỉ còn lại cái đầu nhỏ có thể nhúc nhích.
Dưới ánh mắt chấn kinh của mọi người, Mộc Tử Tịch hít một hơi khí tức của Từ Tiểu Thụ thật sâu.
"A !"
"Chính là hương vị này!"
Tiểu cô nương rên rỉ một tiếng, mặt mũi tràn đầy mê say.
Cỗ sinh mệnh lực bành trướng này khiến nàng thèm nhỏ dãi không thôi, đúng là câu hồn đoạt phách.
Hết thảy mưu đồ, rốt cuộc đắc thủ.
Thử hỏi ai có thể nhịn được?
"Ta tiến vào đây."
Ngọa tào!
Từ Tiểu Thụ nghe vậy tê cả da đầu, mặc dù hắn không nhìn thấy, nhưng dường như đã có thể tưởng tượng ra thứ gì.
Đừng a...
"Hự!"
Mộc Tử Tịch lộ ra hai cái răng nanh bóng lưỡng, nhắm thẳng động mạch chủ trên cổ hắn, hung hăng cắn một ngụm.
Người trên khán đài hai chân siết chặt.
"Chuyện này thật không sao?"
"Trọng tài đại nhân còn không ngăn cản?"
Tiếu Thất Tu quả thật đã muốn tiến lên ngăn cản, nhưng mà Từ Tiểu Thụ lại ném tới một cái ánh mắt.
Có ý gì?
Không cần ta cứu?
Hay là muốn ta cứu hắn?
Được rồi, nha đầu Mộc Tử Tịch này hẳn có chừng mực, Từ Tiểu Thụ kia quả thật cần giáo huấn!
Ông ta nhìn tiểu cô nương một mặt thỏa mãn, có thể cảm giác được sinh mệnh lực nha đầu này trong khoảng thời gian ngắn tăng vọt.
"Chậc chậc..."
Tiếu Thất Tu biểu thị có chút không nhìn nổi nữa, quyết định giải cứu Từ Tiểu Thụ.
Nhưng mà vừa quay đầu lại, ông ta liền ngây ngẩn cả người.
Từ Tiểu Thụ...
Vậy mà có biểu lộ hưởng thụ?
Lúc đầu Từ Tiểu Thụ cũng có hơi hoảng, mẹ nó vừa bị cắm thận vừa bị hút máu, sao có thể không hoảng hốt? Nhưng rất nhanh hắn liền tỉnh táo lại.
Mộc Tử Tịch này, vậy mà không phải hút máu, thứ mà nàng thôn phệ là sinh mệnh lực của hắn.
Nếu không phải bị tê dại, Từ Tiểu Thụ kém chút đều cười ra tiếng.
Trên người hắn thứ khác không có, chỉ có mỗi sinh mệnh lực!
Sinh Sinh Bất Tức cấp Tiên Thiên, sinh mệnh lực vô cùng vô tận! Chỉ cần bị thương, sinh mệnh lực trong cơ thể phun trào, còn điên cuồng hơn cả cắn thuốc.
Kết quả là, Từ Tiểu Thụ trơ mắt nhìn sinh mệnh lực một giây trước trôi qua, một giây sau liền đầy lại.
Nếu không phải không thể tràn ra, đoán chừng còn có dư...
Mộc Tử Tịch đã phát giác có điểm bất thường, sinh mệnh lực trên người gia hỏa này, làm sao có loại cảm giác hút mãi không hết?
Nếu đổi thành người bình thường, đều đã bị biến thành thây khô!
Mà giờ khắc này bảo nàng dừng lại...
Không! Thể! Nào!
Khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, phảng phất say rượu, nuốt vào từng ngụm từng ngụm sinh mệnh lực, biểu tình kia hoàn toàn là một con nghiện.
Căn bản không dừng được!
Có trời mới biết, sinh mệnh lực bành trướng này, đối với thuộc tính Mộc mà nói, có lực hấp dẫn to lớn đến chừng nào.
Trên khán đài đã có người mắt sắc ý thức được không đúng, hút như thế, sẽ xảy ra chuyện đó!
"Mộc sư muội đến cùng đang hút cái gì, thật là sinh mệnh lực sao? Một người có nhiều sinh mệnh lực như vậy?"
Có người hoảng sợ, chờ lúc nữa Mộc Tử Tịch dừng lại, Từ Tiểu Thụ sẽ không lập tức hóa thành tro bụi đấy chứ?
"Không phải, ngươi nhìn kỹ biểu lộ của Từ Tiểu Thụ, sinh mệnh lực của gia hỏa này dường như vô cùng vô tận..."
"Thế nhưng chuyện này làm sao có thể? Nhục thân Tiên Thiên thật cường đại như vậy? Hoàn toàn vô giải rồi?!"
"Hô... ta cũng không biết, có lẽ ngươi thử đi tu luyện ra nhục thân Tiên Thiên, liền sẽ có đáp án..."
Có người chỉ xuống lôi đài: "Mau nhìn, Từ Tiểu Thụ động!"
Từ Tiểu Thụ quả thật đã khôi phục một chút năng lực hành động.
Theo thời gian trôi qua, hắn rõ ràng có thể cảm giác được nha đầu phía sau đã thật say, mức độ khống chế đối với "Ma Tý Hoa" trên đầu mình liên tục hạ xuống.
Từ Tiểu Thụ mặt không đổi sắc, cố gắng đoạt lấy quyền chưởng khống thân thể.
Rất nhanh, hắn đã có thể xê dịch đầu.
"Tỉnh táo, phải nghĩ biện pháp, không thể để nàng phát hiện!"
Tròng mắt Từ Tiểu Thụ lộc cộc nhất chuyển, khóe miệng bỗng nhiên nhếch lên.
Sắc Bén trong nháy mắt hội tụ đến vị trí đầu tóc, đầu Từ Tiểu Thụ hơi chấn động một chút, Ma Tý Hoa liền bị chém xuống.
"Ta thảo, sao đóa hoa kia lại rớt xuống?"
Đừng nói người xem cách rất xa không thấy, cho dù Tiếu Thất Tu phù giữa không trung, nhất thời cũng không thấy rõ hoa này là làm cách nào chém đứt.
Nhưng mà, tất cả mọi người đều biết, Mộc Tử Tịch lạnh!
Tiểu cô nương này mơ mơ màng màng, con mắt đều nheo lại, hung hăng mút lấy, răng khảm thật sâu vào cổ Từ Tiểu Thụ.
Từ Tiểu Thụ đã đoạt về quyền khống chế thân thể, nhưng bả vai cùng hai quả thận vẫn đang bị đối phương khống chế, hắn không có hành động thiếu suy nghĩ.
Sắc Bén lần nữa lưu chuyển, đi tới bốn cái vị trí này, Từ Tiểu Thụ lắc thân thể một cái.
Xoát!
Bốn cọng dây leo thô to trong nháy mắt bị chém đứt.
Hắn phi tốc quay thân, một tay bóp lấy cổ Mộc Tử Tịch, muốn trước khi nàng kịp phản ứng chế trụ nàng.
"Ngô, thả ta ra, ta còn muốn hút!"
Mộc Tử Tịch một mặt mê ly, hiển nhiên bị sinh mệnh lực bành trướng trùng kích đến mất đi ý chí, nàng phất tay đạp chân, nắm lấy tay Từ Tiểu Thụ liền muốn cắn xuống.
Từ Tiểu Thụ vội vàng dùng tay trái nâng cằm nàng, giơ đầu nàng lên rất ca.
"Ngô, sao trời thật đẹp..."
"Hút..."
"Thoải mái!"
Mộc Tử Tịch vô thức nỉ non.
"Nhận thỉnh cầu, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ trầm mặc.
Mẹ nó, thỉnh cầu, hút máu mà còn thỉnh cầu!
Hắn ngẩng đầu nhìn Tiếu Thất Tu một chút, loại tình huống này giải quyết như thế nào?
Tiếu Thất Tu cũng một mặt mộng bức, đến cùng đã phát sinh chuyện gì?
Không phải Mộc Tử Tịch đang công kích à, đánh như thế nào lại đảo ngược rồi?
Người hút mất đi tâm trí, người bị hại một mặt vô tội...
Tên Từ Tiểu Thụ này thật có độc à?!
Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy chiến đấu kỳ hoa như thế, bị động chiến thắng?
Ông ta bất đắc dĩ phất tay: "Chiến đấu kết..."
"Chờ một chút!"
Mộc Tử Tịch bỗng nhiên thanh tỉnh lại, yêu kiều quát một tiếng, nàng lắc lắc đầu.
Xảy ra chuyện gì?
Ta làm sao lại rơi vào tay Từ Tiểu Thụ, phát sinh chuyện gì?
Cô nương này cực kỳ giống người say rượu, cũng một mặt mộng bức nhìn Từ Tiểu Thụ.
"Thả ta ra!"
Từ Tiểu Thụ yên lặng nhìn chằm chằm nàng, trầm ngâm mấy giây, bỗng nhiên một tay bưng kín miệng nhỏ của nàng.
"Không thả!"
"Ngô ngô ngô!"
"Ha ha!"
"Ngô ngô ngô!"
"Ngươi không được nói chuyện!"
"Hự!" Mộc Tử Tịch lần nữa cắn xuống.
"Đệch!" Từ Tiểu Thụ bị đau lần nữa đẩy đầu nàng lên trời, "Ngươi là cẩu à?!"
Hắn mang theo Mộc Tử Tịch, mãnh liệt vọt tới biên giới lôi đài.
"Ngươi muốn làm gì?!"
Mộc Tử Tịch mắt to tràn đầy bối rối, trên thân bỗng nhiên bắn ra vô số dây leo.
Từ Tiểu Thụ cười.
Nói đùa, đã nằm ở trong tay ta, ngươi tưởng nhục thân Tiên Thiên là bài trí?
Tay phải hắn hơi dùng sức...
"Khụ khụ."
Mộc Tử Tịch trong nháy mắt bị nước bọt sặc đến, dây leo đều đứt gãy ra.
"Cắn này..."
Phanh!
Từ Tiểu Thụ không nói hai lời, trực tiếp ném gia hỏa chuyên cắn người này xuống lôi đài, bản thân cũng nhanh chân rời đi.
Tiện tay lau đi nước bọt trên cổ, vừa ngửi, sắc mặt Từ Tiểu Thụ co nhúm lại.
"Thối quá!"
Mộc Tử Tịch hai mắt đẫm lệ nhìn qua hắn, kém chút xông lên liều mạng.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1, cộng 1, cộng 1, cộng 1, cộng 1, cộng 1 liên tục..."
Tiếu Thất Tu có chút ngốc trệ vung tay xuống.
"Tranh tài kết thúc, Từ Tiểu Thụ thắng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận