Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 2042: Kiếm Chi Áo Nghĩa (3)

Bát Tôn Am nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, "Hy vọng ngươi có thể thật thắp sáng mấy cái áo nghĩa trận đồ này."
Hắn thông qua Thiên Nhân Hợp nhất bày ra Đại Đạo Bàn, cũng không có lấy ra toàn bộ
Từ Tiểu Thụ chỉ lộ ra hai cái, còn lại toàn bộ cất giấu.
Hắn xem như nhìn ra.
Thứ này chính là áo nghĩa trận đồ chưa hoàn thiện, chiến lực thật sự cơ hồ bằng không, cùng lắm chỉ có thể lấy ra dọa người.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là sau khi kích hoạt trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất, chỉ cần lộ ra Đại Đạo Bàn, các hạng thuộc tính tương ứng liền thẳng tắp tăng cao.
Thời điểm chân đạp Không Gian đạo bàn, Từ Tiểu Thụ thử hồi tưởng lúc Không Dư Hận xuất thủ, phát hiện mình hoàn toàn có thể xem thấu động tác của y, đồng thời tiến hành phục khắc.
Chỉ cần năng lực có liên quan đến thuộc tính không gian, hắn liền có thể hạ bút thành văn, ngộ tính cơ hồ chạm đỉnh.
"Dựa theo phương hướng này tiếp tục suy luận. . ."
"Thân, Linh, Ý tam bàn vừa mở, ta liền không có khả năng chết mất?"
"Nếu tiếp tục mở thêm Sinh Mệnh đạo bàn. . . ngọa tào, thật không cách nào tưởng tượng!"
"Có thể trực tiếp hấp thu lực lượng đạo tắc từ bên trong thiên địa đại đạo, đồng thời không có hạn mức cao nhất, càng đánh càng mạnh."
Vuốt cằm suy tư một hồi, Từ Tiểu Thụ tạm thời gác lại Đại Đạo Bàn cùng kỹ năng bị động đặc thù Thiên Nhân Hợp Nhất, chuyển sang công năng mới của hệ thống.
Uẩn Đạo Điền!
Thứ này có kích cỡ tương tự Thức Tỉnh Trì, bất quá hình thức biểu hiện của nó biến thành một mẫu ruộng mà thôi.
Từ Tiểu Thụ nhìn về phía thương thành.
Hắn biết quan trọng không phải Uẩn Đạo Điền, là vật phẩm để sử dụng Uẩn Đạo Điền bán trong thương thành.
"Ài, mỗi lần hệ thống thăng cấp, vật phẩm trong thương thành đều sẽ tăng giá, cẩu hệ thống không có lương tâm, không biết lần này. . ."
Từ Tiểu Thụ vừa mắng vừa thăm dò giá cả vật phẩm bán trong thương thành.
Rất nhanh, sắc mặt hắn bắt đầu sẫm màu lại, cuối cùng biến thành đen kịt.
"Điểm kỹ năng nhất giai: 1000 điểm bị động."
"Điểm kỹ năng nhị giai: 5000 điểm bị động."
"Điểm kỹ năng tam giai: 1 vạn điểm bị động."
"Điểm kỹ năng tứ giai: 5 vạn điểm bị động." (vật phẩm hoàn toàn mới)
"Bị động chìa khóa: 5 vạn điểm bị động." (tăng giá, 1000- 5000- 1 vạn)
"Thức Tỉnh Thạch: 10 vạn điểm bị động." (tăng giá, 1 vạn- 3 vạn)
"Uẩn Đạo Chủng: 10 vạn điểm bị động." (vật phẩm hoàn toàn mới)
"Tiến Hóa Thủy: 1 triệu điểm bị động." (không tăng giá)
Thương thành chỉ bán những thứ này.
Có thêm hai loại, lần lượt là điểm kỹ năng tứ giai, cùng với Uẩn Đạo Chủng dùng đến phối hợp với Uẩn Đạo Điền.
Còn lại cơ bản đều tăng giá, hiện tại giữ gốc đều là 5 vạn, 10 vạn bắt đầu tính toán.
Từ Tiểu Thụ bất lực đậu đen rau muống giá hàng lạm phát, bởi vì hắn đã quen.
Tuy nhiên Uẩn Đạo Chủng. . .
"Bán mắc như vậy, một viên 10 vạn?"
"Thần dược à, có tác dụng gì?"
Liếc nhìn tiểu kim khố nhà mình, gần đây phần lớn xem kịch, không có tham dự chiến đấu, điểm bị động tăng trưởng không nhiều.
"Điểm bị động: 2572256."
Nhìn thấy hai trăm năm mươi bảy vạn điểm bị động, tựa hồ không chịu nổi gánh nặng, Từ Tiểu Thụ rưng rưng nước mắt.
Hắn phát hiện Bát Tôn Am nói đúng, mình trở nên nhát gan!
Không tham dự chiến đấu, chỉ đơn thuần xem kịch, điểm bị động sao có thể tăng nhanh được?
Hệ thống của mình là hệ thống bị động, không thể chỉ xem hí, phải vào sân, phải nghênh ngang, làm điệu làm bộ, yêu diễm ép toàn trường mới được.
Như thế mới có thể thu hoạch được điểm bị động!
"Mẹ kiếp. . ."
"Trước kia ta yếu, không có cách nào chơi với các ngươi."
"Hiện tại ta sắp quật khởi, chờ ta mãng xong kỹ năng lại đăng tràng, nhất định sẽ chơi với các ngươi thật tốt!"
Nghĩ đến đám người bên trong Tội Nhất Điện, Từ Tiểu Thụ bắt đầu hoài niệm.
Nói thật lòng, thời điểm Tông Sư đánh Thái Hư, Bán Thánh, Từ Tiểu Thụ cực kỳ hoảng.
Thế nhưng hiện tại đột phá Vương Tọa, thực lực tăng mảng lớn, cộng thêm Bát Tôn Am nói sẽ làm chỗ dựa cho mình.
Nếu như không làm càn, điên cuồng phá hư, sao có thể xứng với lần đột phá này?
"Ta muốn rời đi."
Từ Tiểu Thụ nhìn hai người trước mặt, trọng điểm nói với Bát Tôn Am.
Đột phá thành công, hắn không có ý định lưu lại Cổ Kim Vong Ưu Lâu.
Bởi vì tiếp theo hắn dự định. . . thêm điểm! Tìm tòi nghiên cứu Uẩn Đạo Điền!
Những thứ này, không thể ở trước mặt Bát Tôn Am trực tiếp tiến hành, bởi vì biến hóa sẽ rất lớn.
Cảm ngộ đồ vật còn dễ nói, thiên tài mà, một câu liền có thể giải thích.
Thế nhưng mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm, trong lúc trò chuyện thân thể ngươi đột nhiên dị biến, đột phá.
Chuyện này giải thích thế nào?
Ta vừa nói chuyện phiếm vừa rèn thể?
Rất ngốc, căn bản không cách nào giải thích rõ ràng, còn không bằng cáo biệt, bản thân tìm chỗ đột phá.
Tương lai gặp lại, sẽ có rất nhiều lý do thoái thác, ví dụ như Thần Nông Dược Viên mang đến trợ giúp. . .
"Tùy thời có thể rời đi." Bát Tôn Am dứt khoát gật đầu, y tựa hồ thật tới hộ pháp cho Từ Tiểu Thụ.
Nhưng Từ Tiểu Thụ rõ ràng không tin lý do này, lần nữa hỏi thăm: "Lại nói, vì sao ngươi ở chỗ này, ở trong Cổ Kim Vong Ưu Lâu?"
"Nhìn thấy, đi vào ngồi một chút, kết giao bạn mới." Bát Tôn Am liếc mắt nhìn Không Dư Hận, buông tay nói, "Chỉ thế thôi."
"Ta không tin."
"Tin hay không tùy ngươi."
Thôi bỏ đi! Từ Tiểu Thụ bĩu môi, đổi đề tài, nói: "Ở trên Hư Không Đảo, sao ta không gặp được ngươi. . . Thánh Nô chúng ta xuất thủ qua, một tên đồng bạn cũng không thấy đâu, dọa ta không dám ra tay."
"Ngươi nhát gan cứ việc nói thẳng, đừng có đổ thừa lên đầu Thánh Nô." Bát Tôn Am đầu tiên là cười mỉa mai, sau đó trào phúng, "Ngươi không nhìn thấy, chứng minh ngươi vẫn còn quá gà mờ."
"Cho nên ngươi xuất thủ qua, hoặc là người dưới trướng ngươi xuất thủ rồi?" Từ Tiểu Thụ nghiêm túc suy nghĩ, "Thủy Quỷ? Sầm Kiều Phu? Thuyết Thư Nhân? Tiếu Không Động không tính!"
Bát Tôn Am hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Từ Tiểu Thụ tức giận đến nghiến răng.
Loại người này thật đáng giận, nếu không phải đánh không lại, thật muốn một đỉnh nấu y, hầm ra món "Thập Toàn Đại Bổ Lão Bát Thang"!
(Dịch: thang = canh)
"Ngươi cảm thấy Thánh Thần Điện tiếp theo sẽ bố cục như thế nào?" Từ Tiểu Thụ híp híp mắt, tiện thể hỏi ra vấn đề mình thập phần coi trọng.
"Đây là khảo sát, hay là thỉnh giáo?" Bát Tôn Am cười.
"Chỉ là hiếu kỳ."
"Hiếu kỳ, vậy thì đoán đi, đoán đúng ngươi sẽ sống rất tốt, đoán sai liền chết không toàn thây."
"Thảo!
"Ngươi nói cái gì?"
"Khụ khụ, không có gì. . ."
Lúc này Từ Tiểu Thụ nặn ra tiếu dung, nói sang chuyện khác: "Lần này ta gặp được Diêm Vương, bên trong có người gọi Thiên Nhân Ngũ Suy, y rất lợi hại, là người của ngươi sao?"
"Không phải." Bát Tôn Am lắc đầu.
"Thật không phải?" Từ Tiểu Thụ hoài nghi, bởi vì Thiên Nhân Ngũ Suy đối với hắn rất tốt, từng ra tay giúp hắn giải quyết Dạ Kiêu phụ thể, thế nhưng tới nay hắn vẫn không rõ nguyên nhân.
"Bên phía Diêm Vương, không có ai là người của ta, nếu như ngươi gặp chuyện cổ quái, chỉ có thể là do bọn họ." Bát Tôn Am hiếm khí giải thích rõ ràng.
"Đã hiểu. . ."
Thiên Nhân Ngũ Suy, nguyên nhân xuất phát từ tổ chức bọn họ, hoặc là vấn đề cá nhân, cho nên mới đặc biệt chiếu cố mình?
Ngô.
Thật không hiểu nổi.
Nhưng không sao!
Tương lai thêm điểm, liền có thể dùng bạo lực mãng phá hết thảy.
Thời điểm Hữu Tứ Kiếm chống đỡ trước yết hầu Thiên Nhân Ngũ Suy, chất vấn ông ấy vì sao lại giúp mình, ông ấy hẳn sẽ không quanh co lòng vòng nữa.
"Làm như vậy hình như không tốt cho lắm?"
Từ Tiểu Thụ phát hiện mặc dù năng lực Thiên Nhân Ngũ Suy buồn nôn, nhưng kỳ thật có thể xem như nửa cái ân nhân cứu mạng, mình làm như vậy tựa hồ không quá lễ phép?
Hắn đổi góc độ suy nghĩ.
"Có lẽ có thể lợi dụng điểm này, nếu như ông ấy thích mình. . .
"Ừm, lợi dụng tình cảm hình như cũng không được tốt cho lắm?"
"Không đúng, vấn đề mấu chốt là, sao mình có thể nghĩ ông ấy thích mình cơ chứ. . .
Từ Tiểu Thụ chặt đứt phương hướng tư duy kia, thứ quỷ này đã hoàn toàn đi chệch quỹ đạo.
"Ta đi đây." Hắn một lần nữa ngước mắt, nhìn về phía Bát Tôn Am.
"Ừm."
"Ngươi không có gì muốn căn dặn ta sao?" Từ Tiểu Thụ mong đợi nửa ngày vẫn không chờ được nhắc nhở.
"Ừm. . . có." Bát Tôn Am cười cười.
"Là gì?"
"Làm càn vào, xảy ra chuyện ta đến gánh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận