Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 594: Dưỡng Thánh Chi Địa (2)

"Vị Thánh Nhân này, có hơi yếu đi?"
Từ Tiểu Thụ bắt đầu chần chờ.
Nếu như hắn không có nghe lầm, tiếng "cách cách" vang lên cuối cùng, có lẽ thật sự là âm thanh xích sắt quên che giấu.
Thánh Nhân còn chưa kịp nói rõ mục đích, đã bị dọa chạy trối chết.
Âm thanh kia, hắn nghe thấy rất rõ.
Cho dù tiểu thế giới trắng xoá đang sụp đổ, tiếng xích sắt trùng điệp vang lên, ở bên trong Cảm Giác, vẫn chói tai như thế.
Bất quá. . .
"Chuyện này cũng quá hoang đường đi!"
"Bán Thánh. . . bị cầm tù?"
Từ Tiểu Thụ đột nhiên cảm thấy hẳn là mình nghe lầm.
Ở trên thế giới này, Thái Hư đã là chiến lực mạnh nhất, ngay cả Bán Thánh có tồn tại hay không, đều là một loại truyền thuyết mơ hồ.
Giờ phút này, không nói mình gặp một người có thể là đại năng Bán Thánh.
Mấu chốt là vì đại năng Bán Thánh kia, lại chật vật đến như vậy.
Bảo mọi người làm sao tin tưởng, sự tình trước mắt nhìn thấy, là thật?
"Tai nghe là giả, mắt thấy cũng không nhất định là thật."
"Quên đi!"
Trực giác nói cho hắn biết, một khi để bụng chuyện này, có lẽ sẽ bị cuốn vào trong một vòng xoáy không biết.
Từ Tiểu Thụ theo bản năng lựa chọn lãng quên.
Nhưng hắn vừa mới nghĩ như vậy, liền cảm thấy trong đầu mình ẩn ẩn đau lên.
Tìm tòi.
Bên trong Nguyên Phủ, vậy mà xuất hiện một viên quang châu màu trắng cực nóng.
"Đây là..."
Từ Tiểu Thụ bỗng nhiên ý thức được, đây là đồ vật thời điểm mấu chốt vị Thánh Nhân kia ném vào đầu hắn.
Có lẽ, những chuyện ông ta không kịp nói, toàn bộ đều ở nơi này?
"Chuyện này..."
Từ Tiểu Thụ càng luống cuống hơn.
Nếu như có thể lựa chọn lãng quên, hắn đương nhiên muốn lãng quên hết thảy.
Nhưng hiện tại, ở trong đầu mình, lại có thêm một vật thể bất minh...
"Trước có kiếm niệm, sau có bạch châu, ta là túi trữ vật sao?"
Từ Tiểu Thụ muốn khóc.
Trong lúc nhất thời hắn không biết mình nên đụng vào viên bạch châu kia, hay là để mặc nó nằm đó.
"Từ Tiểu Thụ?"
"Từ Tiểu Thụ, ngươi thế nào?"
Bên tai vang lên vài tiếng gọi, triệt để kéo Từ Tiểu Thụ về thực tế.
Hắn tỉnh thần, phát hiện đám người xung quanh, toàn bộ đều đang nhìn mình.
Nhưng mà ngoại trừ động tác "Nhìn" này ra, tựa hồ không có cảm xúc ngoài định mức nào khác.
Cho dù là Thủ Dạ...
Từ Tiểu Thụ nhìn Thủ Dạ một chút.
Lão gia hỏa đồng dạng không hiểu ra sao cả nhìn lại.
"Nói cách khác, những chuyện xảy ra vừa rồi, ngay cả Trảm Đạo cũng không phát hiện?"
Từ Tiểu Thụ kinh hãi.
Vị Thánh Nhân chật vật kia, xem ra thật đúng là một vị Bán Thánh.
Nếu không sao có thể dễ dàng qua mắt người có chiến lực mạnh nhất nơi đây?
Nếu như vừa rồi ông ta muốn lấy mạng của mình, chẳng phải là việc dễ như trở bàn tay?
"Hô ~ "
"Suy nghĩ nhiều rồi, tồn tại như thế, có lẽ sinh tử của mình còn không thể khiến tâm tình đối phương chập chờn, sao đối phương có thể đích thân ra tay giết chết mình được."
Từ Tiểu Thụ âm thầm cho mình một liều thuốc trợ tim, lúc này mới nhìn Cố Thanh Tam, lên tiếng nói: "Không có việc gì, chỉ là hơi choáng."
"Vừa rồi, ta dừng lại bao lâu?" Hắn hỏi.
"Mấy hơi."
Cố Thanh Tam nghi ngờ nói: "Thế nào?"
Mấy hơi...
Từ Tiểu Thụ lần nữa bị kinh đến.
Không nói đến chuyện mình mòn mỏi chờ đợi ở trong tiểu thế giới kia mấy cái kỷ nguyên, chỉ nói thời gian giao lưu với Thánh Nhân chật vật, cũng không chỉ có mấy hơi đi?
Đây mới là quyền chưởng khống thời gian chân chính sao...
Từ Tiểu Thụ nhẹ nhàng thở một hơi, nhất thời có chút nói không ra lời.
"Yên nào."
Cố Thanh Tam thấy thế an ủi: "Kỳ thật thời gian đốn ngộ của ngươi đã tính ngắn, ta nhớ khi đó nhị sư huynh khiến danh kiếm nhận chủ, trực tiếp đẩy Tông Sư ý cảnh lên đến đỉnh phong, còn ngộ ra được Hư Không Ngưng Kiếm Thuật."
"Ngươi như thế này, kỳ thật đã tính thua lỗ, thời gian quá ngắn, không được."
"Nhưng cũng đúng." y đắc ý vừa cười vừa nói, "Cũng không phải ai đều có thể so với nhị sư huynh, ngươi có thể khiến danh kiếm nhận chủ, đã rất không tệ rồi!"
Từ Tiểu Thụ không khỏi dời mắt nhìn xuống danh kiếm trong tay.
Nhận chủ...
Mặc dù dị tượng nhận chủ bị người nào đó trực tiếp cắt đứt, ngay cả trạng thái đốn ngộ cũng không còn.
Nhưng một giọt máu nhỏ xuống, Từ Tiểu Thụ vẫn cảm thấy phần liên hệ thân mật với Diễm Mãng, đã hoàn toàn tạo nên.
Vẻn vẹn một giọt máu, thanh danh kiếm này, liền giống như trở thành cánh tay của mình vậy.
Tựa hồ chỉ cần mình muốn nó xuất hiện ở nơi nào, nó liền sẽ xuất hiện ở nơi đó.
Muốn hoàn thành động tác gì, liền có thể hoàn thành động tác đó.
Thậm chí bởi vì danh kiếm thông linh, loại cảm giác điều khiển giống như tứ chi kia, còn nhiều hơn Tàng Khổ.
Dù sao cấp bậc khác biệt, hoàn toàn không có cách nào so sánh.
"Ông!"
Từ Tiểu Thụ hơi động ý niệm, Diễm Mãng liền trực tiếp bay lên trời.
Sau khi đột nhiên dừng lại, một cỗ năng lượng đỏ rực nổ tung, nhiệt độ trong thiên địa trong nháy mắt tăng cao, ngay cả hư không cũng trở nên vặn vẹo.
"Danh kiếm!"
"Đây chính là danh kiếm sao..."
Tất cả mọi người đều bị một kiếm đột nhiên này kích thích đến.
Ngây ngốc nhìn Diễm Mãng ở trên hư không không ngừng xoay quanh, không ngừng phóng thích năng lượng dung nham, trong lòng mọi người cực kỳ hâm mộ.
"Nhận hâm mộ, điểm bị động, +252."
"Nhận ghen ghét, điểm bị động, +213."
"Kiếm tốt."
Cố Thanh Nhị ngẩng đầu, than thở từ tận đáy lòng.
Trong mắt y đầy vẻ tán thưởng, nhưng vào lúc này, lại không có một chút tham làm nào.
Nếu như danh kiếm vô chủ, cho dù chết y cũng muốn cầm tới.
Nhưng sau khi tranh đấu mới phát hiện, nguyên lai, thanh danh kiếm này, đã sớm chọn Từ Tiểu Thụ.
Có lẽ, so với tất cả mọi người ở đây, ánh mắt danh kiếm, càng bén hơn không biết bao nhiêu lần.
Yên lặng liếc nhìn Từ Tiểu Thụ cũng bày ra bộ dáng si ngốc nhìn danh kiếm ở trên trời, Cố Thanh Nhị cười một tiếng.
"Tiểu sư đệ, đi thôi."
"Hở? Ò."
Cố Thanh Tam khẽ giật mình, vừa quay đầu lại, nhị sư huynh đã quay người rời đi.
Lần này, không còn dùng chân đi, mà là dùng linh nguyên phi hành.
"Nên hoàn thành nhiệm vụ sự phụ giao phó..."
Cố Thanh Tam bất đắc dĩ thở dài, cũng phi thân đuổi theo.
"Tản tản."
Tất cả mọi người nhìn Từ Tiểu Thụ chỉ huy Diễm Mãng, chơi đến quên cả trời đất.
Có người vẫn không muốn từ bỏ.
Nhưng chỉ cần nhìn Thủ Dạ đứng trước mặt Từ Tiểu Thụ, đám người lập tức ỉu xìu.
Cho dù không muốn từ bỏ thì sao?
Chỉ cần Hồng Y còn ở chỗ này, đừng nói đoạt, ngay cả tiếp cận cũng không tiếp cận được.
Cộng thêm Từ Tiểu Thụ vốn không yếu, giờ phút này được danh kiếm gia trì...
"Tản!"
Đám người tan tác như ong vỡ tổ, chỉ có vài tên lưu luyến không rời ở lại, cẩn thận từng li từng tí.
Nhưng cũng không có ở lại bao lâu.
Mặc dù thời gian Bạch Quật mở ra đến mấy tháng, nhưng chỉ cần Hồng Y sớm hoàn thành nhiệm vụ, chỉ sợ, toàn bộ người lịch luyện ở bên trong cũng phải ra theo.
Cho nên, mỗi một phút mỗi một giây ở trong này, đều vô cùng trân quý.
Đám người không muốn lãng phí thời gian quý giá của mình, bỏ mặc phần lớn tài nguyên ở trong Bạch Quật, ở chỗ này nhìn danh kiếm.
Dù sao.
Tiến vào Bạch Quật mới bao lâu?
Hiện tại xuất hiện một thanh danh kiếm, như vậy thanh tiếp theo, sẽ còn xa sao?
"y, chớ đi a!"
Từ Tiểu Thụ còn đang chơi Diễm Mãng, phát hiện mọi người gần như đã đi sạch, lúc này mới lo lắng hô to: "Danh kiếm không còn, thế nhưng ta còn Linh Lung Thạch a, ta chính là chuyên bán Linh Lung Thạch, các ngươi tới nha!"
Hắn móc ra một bó lớn Linh Lung Thạch, nhưng là giờ phút này, không có ai muốn để ý tới.
Từ Tiểu Thụ quá ghê tởm.
Cho dù ở bên trong Bạch Quật, Linh Lung Thạch cũng là một món đồ bảo mệnh tốt.
Giờ khắc này, thế mà không có ai muốn giao lưu với hắn.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +241."
Bạn cần đăng nhập để bình luận