Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1764: Chia Một Chín (2)

"Ngươi là Song Ngốc?"
Quả nhiên, sau khi Hồng Đương giật mình, trong đầu tựa hồ cũng nổi lên tình báo cơ bản liên quan đến Song Ngốc, trên dưới xác minh một phen, nói: "Ta làm thế nào tin được ngươi?"
"Ngươi không cần tin ta, chúng ta đều là vì phong thánh đạo cơ mà đến, đã như thế, tạm thời hợp tác là lựa chọn tốt nhất, bởi vì ngươi khả năng cao không phá được tòa kết giới này." Từ Tiểu Thụ chỉ hướng kết giới phong bế Thần Nông Dược Viên.
Hồng Đương trầm mặt nghiêng người, cảnh giác liếc nhìn kết giới, khóe môi nhếch lên, nói: "Cho nên, ngươi có thể?"
"Xem ra các hạ vẫn còn chưa tín nhiệm ta, ngay cả danh hào cũng không chịu báo, chúng ta sao có thể tiếp tục nói chuyện hợp tác?" Từ Tiểu Thụ thở dài.
"Hàng Long Thủ, Hồng Đương! Không có gia môn, là một người nhàn vân dã hạc." Hồng Đương chần chờ một lúc mới nói ra.
"Hồng Đương. . . nguyên lai là ngươi, cửu ngưỡng đại danh!"
Từ Tiểu Thụ biểu thị chưa từng nghe qua người này, nhưng "nhàn vân dã hạc" lại có thể thành tựu Thái Hư, người này nhất định bất phàm.
Chí ít, từ các loại tao ngộ đến xem, Trảm Đạo còn phân chia Trảm Đạo phổ thông cùng Trảm Đạo có thể địch Thái Hư.
Nhưng phàm là Thái Hư. . .
Thái Hư ở trên thế giới này, căn bản không có một ai đơn giản.
Bởi vì muốn thành tựu Thái Hư, trước hết phải độ qua Cửu Tử Lôi Kiếp.
Một tầng cửa ải này, đã ngăn cản chín thành chín thiên tài Luyện Linh Sư, có thể phá quan, mỗi người đều là nhân trung long phượng!
"Hồng Đương huynh hẳn là nghe tiếng tìm đến, lần theo hương khí linh dược truy đến nơi đây đi?" Từ Tiểu Thụ cười to một tiếng.
"Phải thì như thế nào?" Hồng Đương không phủ định, Thái Hư đến Thiên Không Thành, có ai không phải là vì phong thánh đạo cơ?
"Vậy thì dễ làm rồi, ta cũng là vì Thần Nông Dược Viên mà đến, lần này hợp tác có thể đạt thành." Từ Tiểu Thụ "trong lúc lơ đãng" để lộ, dạo bước tiến về phía trước, bắt đầu từ khoảng cách vật lý, sau đó đánh vào khoảng cách tâm linh.
Thần Nông Dược Viên?
Quả nhiên, Hồng Đương khẽ giật mình, sau đó sâu trong mắt thoáng hiện mấy phần sốt ruột.
"Song Ngốc. . . huynh, biết được tình huống nơi này?"
"Biết được một chút."
"Có thể báo cho?"
"Đã muốn hợp tác, đương nhiên sẽ nói cho ngươi toàn bộ."
Từ Tiểu Thụ không nói nhảm, trực tiếp tiến vào chính đề, trên mặt hiện vẻ hồi ức, nói:
"Ta tới sớm hơn huynh đài một chút, nhưng tiềm ẩn chỗ tối, trong khoảng thời gian này nhìn thấy có người tới, chỉ là lòng sinh cảnh giác, không có lộ diện."
"Người đến rất trẻ tuổi, tướng mạo mỹ lệ, thủ đoạn cao cường, lại tinh thông linh trận nhất đạo, thoáng thi thủ đoạn liền phá giải một góc kết giới Thần Nông Dược Viên, sau đó tiến vào."
"Ta biết cơ duyên nhất định nương theo nguy hiểm, cho nên chỉ quan sát từ xa, không có tới gần."
"Nhưng kết giới vừa xuất hiện lỗ thủng, dược hương bên trong ùa ra, quả thật trên đời hiếm thấy!"
Hai mắt Từ Tiểu Thụ toát ra ánh lửa cuồng nhiệt, hoàn toàn đắm chìm vào trong hình ảnh Linh Hồn Độc Thủ nhìn thấy, tình chân ý thiết nói:
"Chỉ nhìn thoáng qua, ta liền phát hiện bên trong dược viên rộng lớn kia, có không dưới mấy vạn gốc nhất phẩm linh dược, ngay cả thánh dược cũng. . . nhiều vô số kể!"
Nhịp tim Hồng Đương bỗng nhiên gia tốc.
Nhưng cho dù bị nói đến động tâm, y cũng không nhịn được chế giễu lại: "Huynh đài đang đùa ta sao? Mấy vạn gốc nhất phẩm linh dược, thánh dược nhiều vô số kể? Ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng?"
Từ Tiểu Thụ không có phản bác, thần sắc vẫn nóng bỏng như trước, nói:
"Nói chính xác hơn là cỏ dại nhất phẩm nhiều vô số kể, thánh dược mới là căn bản của Thần Nông Dược Viên."
"Hồng Đương huynh không tin? Lúc ấy ta cũng không tin!"
"Nhưng sau khi cẩn thận nghĩ lại, nơi này chính là Thiên Không Thành! Là nơi tồn tại phong thánh đạo cơ!"
"Ngàn vạn năm qua chưa từng có người đặt chân đến, cho dù chỉ là một gốc cỏ dại, có thể tồn tại phát triển đền nay, hiện tại ném nó ra ngoài, đều có thể khiến cho vô số người chạy theo như vịt!"
"Hồng Đương huynh nhìn xung quanh nơi này. . ."
Từ Tiểu Thụ đưa tay chỉ hướng khu vực cổ lâm xung quanh:
"Đây là Thanh Phong Mộc, đặt ở ngoại giới căn không nhập phẩm."
"Nhưng ở nơi này, Thanh Phong Mộc đầy khắp núi đồi, thấp nhất đều là lục phẩm, ngũ phẩm cũng có, thậm chí còn có thể ngẫu nhiên nhìn thấy Thanh Phong Mộc tứ phẩm Vương Tọa."
"Hồng Đương huynh, thời gian cùng hoàn cảnh Thiên Không Thành có thể tăng cường, cải biến linh thụ không nhập phẩm."
"Như vậy linh dược nhất phẩm nhị phẩm vốn có, sinh trưởng phát triển ở trong Thần Nông Dược Viên ngàn vạn năm, có thể trưởng thành đến mức nào?"
Ánh mắt Hàng Long Thủ Hồng Đương lập tức nghiêm lại.
Cẩn thận dò xét bốn phía, phát hiện bên trong cổ mộc quen thuộc xung quanh, quả thật ẩn chứa năng lượng không thua gì linh dược Tông Sư, Vương Tọa.
Bất quá y không phải Luyện Đan Sư, không biết linh mộc vốn không nhập phẩm, trưởng thành đến mức này, có thể dùng đến làm thuốc hay không, giá trị bao nhiêu.
Nhưng mà. . .
Song Ngốc nói không sai.
Ngay cả Thanh Phong Mộc cũng được dược hương dư thừa tẩm bổ, trưởng thành đến mức này, như vậy linh dược chân chính bên trong Thần Nông Dược Viên, sao có thể là phàm phẩm được?
"Ta vẫn không tin ngươi."
Hồng Đương suy nghĩ một chút, lắc đầu cự tuyệt, căn bản không muốn hợp tác với một tên sát thủ.
Bởi vì nguy hiểm quá lớn.
Nói không chừng đến phút cuối gia hỏa này ở sau lưng đâm một đao, Hồng Đương y liền sẽ mệnh tang hoàng tuyền.
Từ Tiểu Thụ nghe thế than nhẹ, trong mắt lộ ra sát ý lạnh thấu xương.
"Các hạ! Nếu không phải ta thiếu người hấp dẫn hỏa lực, ngươi thật cảm thấy ta sẽ chia sẻ bảo tàng này với ngươi?"
Cảm nhận được sát ý, lông tơ toàn thân Hồng Đương dựng đứng, cảnh giác hỏi: "Ngươi có ý gì?"
"Hồng Đương huynh, đừng quá sợ đầu sợ đuôi!"
Từ Tiểu Thụ cười lạnh nói: "Nếu người tới là Trảm Đạo, ta lập tức giết chết; nếu là một vị Thái Hư đỉnh phong, ta liền âm thầm chạy trốn; nhưng hiện tại người đến là ngươi, Hồng Đương huynh!"
"Bởi vì là ngươi, tại hạ có nắm chắc, cho dù sau này ngươi đổi ý, ta cũng có thể liều mạng một lần, cho nên mới lựa chọn hợp tác với ngươi."
"Nhưng dã tâm của Hồng Đương huynh, quả thật khiến ta có chút thất vọng.
"Phong thánh đạo cơ không phải hạng người sợ đầu sợ đuôi có thể cầm tới!"
Hồng Đương nghe hắn nói thế vô cùng tức giận, nhưng cẩn thận nghĩ lại, quả thật có chút đạo lý.
Nếu như Song Ngốc không nắm chắc có thể đối kháng mình, sao hắn lại muốn hợp tác với mình, chia sẻ bảo tàng với người khác?
"Ngươi có biện pháp giải quyết kết giới?" Hồng Đương động tâm.
Tựa như Song Ngốc suy nghĩ, đối phương cảm thấy có thể đối kháng mình, Hồng Đương cũng cảm thấy thực lực bản thân, không kém gì Song Ngốc.
Nếu như gia hỏa này thật muốn lật lọng, thời khắc mấu chốt đâm lưng mình một đao, Hồng Đương y cũng có tự tin có thể phản sát đối phương.
"Ta có biện pháp!"
Từ Tiểu Thụ trấn định tự nhiên: "Ta từng nhìn thấy tên kia phá trận, may mắn, đối với linh trận nhất đạo, tại hạ cũng có hơi nghiên cứu qua, bằng vào thực lực của ta, mở ra một cái lỗ nhỏ tiến vào Thần Nông Dược Viên, không thành vấn đề."
"Như vậy, hợp tác thế nào?" Hồng Đương quả quyết nói.
Y đã suy nghĩ minh bạch, dù gì cũng đã tới, nếu như Thần Nông Dược Viên thật thần kỳ giống như Song Ngốc nói, y lại quay người rời đi.
Tương lai, chỉ sợ sẽ hối hận đến chết.
"Ta phá trận, ngươi hấp dẫn hỏa lực."
Từ Tiểu Thụ vân vê ngón tay, trong lúc nói cười xuất ra công phu sư tử ngoạm: "Sau đó, tất cả linh dược bên trong Thần Nông Dược Viên, chúng ta chia một chín."
Bạn cần đăng nhập để bình luận