Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 287: Quyết Tuyệt

Quản gia nhìn động tác xoay tay quen thuộc của Trương Thái Doanh, cả người đều muốn tê liệt.
Lời này nghe tựa hồ là cảm xúc ổn định, nhưng động tác này, đây là muốn giết người a!
Lam Tâm Tử đương nhiên cũng biết được, nhưng tên đã lên dây, không bắn không được.
Nàng dứt khoát buông tay làm, ngẩng đầu lên, âm thanh ngưng trọng nói:
"Không sai, suy nghĩ này, Trương thiếu cũng biết."
Tất cả mọi người đều mộng, ngươi thật hết chuyện để nói?
Thật muốn tìm chết đúng không?!
Quả nhiên, sắc mặt Trương Thái Doanh bỗng nhiên trầm xuống, gã vung tay lên, thân thể Lam Tâm Tử trực tiếp bị lăng không đập bay.
Oanh một tiếng vang lên, cây cột trong đại sảnh nổ tung, bóng người rơi xuống, máu tươi trực phún.
"Phốc!"
"Hắn ủng hộ ta."
Lam Tâm Tử nằm trên mặt đất, gương mặt xinh đẹp tái nhợt, trong đôi mắt đẹp lại chưa từng khuất phục.
Trương Thái Doanh nổi giận.
Gã nâng cánh tay trái lên, linh nguyên hùng hậu tuôn ra.
Quản gia đã ngồi không yên, y giãy giụa đứng lên.
"Gia chủ, không được, lúc này, không nên thấy máu."
"Thấy máu?"
Ngữ khí Trương Thái Doanh nhảy một cái, chỉ vết máu dưới thân Lam Tâm Tử, điềm nhiên nói:
"Ngươi có nhìn thấy sao?!"
Đông!
Quản gia lần nữa ngã oặt, y tận lực.
Linh nguyên trên tay Trương Thái Doanh ngưng tụ thành một hạt châu đục ngầu, thể tích nhỏ, nhưng năng lượng áp súc có thể nói cuồng bạo đến cực điểm.
Gã nhìn Lam Tâm Tử.
Lam Tâm Tử quyết tâm muốn thoát ly nô tịch, lại không chút sợ hãi nhìn thẳng gã.
"Buồn cười!"
Trương Thái Doanh lạnh lùng cười, cong ngón búng ra.
Hưu!
Linh nguyên châu bay qua, trong nháy mắt xuyên thủng hư không, thoáng bay đến.
Lam Tâm Tử thậm chí không có xuất thủ phòng ngự, đối mặt với công kích của gia chủ Trương gia, đừng nói mình mới vào Thiên Tượng cảnh.
Cho dù là Tinh Tự đỉnh phong, cũng hoàn toàn không đỡ nổi.
Chuyện hôm nay, nàng vốn đã quyết ý.
Không thành công, thì thành nhân!
Tất cả mọi người nhìn thấy mà giật mình, sau khi Trương thiếu chết, trong phủ đệ thậm chí không ai dám ăn mặn, hoàn toàn không dám để cho Trương Thái Doanh thấy máu.
Không ngờ hôm nay, gia chủ Trương gia bị đè nén hồi lâu, ngược lại tự mình bạo phát.
Ông!
Ngoài dự liệu của mọi người, sau khi linh nguyên châu bay qua hư không, lại vững vàng dừng ở trước trán Lam Tâm Tử.
Khí kình bay qua, váy đen tuôn rơi, tóc đen cuồng vũ.
Năng lượng cuồng bạo hoàn toàn bị ước thúc ở bên trong hạt châu, loại khả năng khống chế lực lượng này, kỳ diệu tới cực điểm.
Dù vậy, vẻn vẹn chỉ là linh nguyên dư ba, đã khiến trán Lam Tâm Tử chảy ra huyết hoa.
Lam Tâm Tử vẫn bất động như cũ.
Tựa hồ cho dù hạt châu này xuyên thủng đầu nàng, nàng cũng sẽ không lui nửa bước.
Tất cả mọi người kinh trụ.
Có sợ hãi thán phục đối với nữ tử quyết tuyệt, nhưng mọi người càng để ý, chính là Trương Thái Doanh thu tay lại.
Đối mặt với nô tỳ đại nghịch bất đạo, Trương Thái Doanh vậy mà thật thu tay lại?
Thua tay lại, chẳng phải đại biểu cho, gia chủ đáp ứng đề nghị của Lam Tâm Tử?
Đám nô tỳ phủ phục trên mặt đất không khỏi hâm một và ghen ghét.
Nói thật, nếu không phải Trương Tân Hùng phái Lam Tâm Tử đến Linh Cung, nữ tử váy đen trước mắt, nhất định sẽ không có kỳ ngộ để phát triển đến hiện tại.
Nói không chừng, trong đám nô tỳ, lại có thêm một người quỳ đấy.
"Ngươi rất dũng cảm."
Trương Thái Doanh thu hồi cánh tay trái, một lần nữa giấu ở bên trong áo choàng, trong mắt có chút bi ai.
Gã cuối cùng không muốn trong khoảng thời gian cuối cùng của Hùng nhi, ra quá nặng tay.
Lam Tâm Tử đồng dạng âm thầm vui mừng, muốn nói chuyện, liền thấy linh nguyên châu trên trán mãnh liệt rung động.
Đám người đều hoang mang.
"Ầm ầm!"
Một tiếng oanh minh nổ vang, trực tiếp oanh đại sảnh thành phấn vụn, nhất thời bóng người bay ngược, kêu rên đầy đất.
Quản gia run rẩy, không khỏi khom lưng hướng về thủ tọa.
Y cũng biết, dù gia chủ không muốn giết người, nhưng nhất định cần phải phát tiết.
Sau đợt bạo tạc này, nếu thật có người bị tạc chết...
Vậy thì không phải gia chủ đại nhân xuất thủ, mà là thiên mệnh!
"Phốc!"
Lam Tâm Tử phun máu, chật vật leo ra khỏi vách tường, ngã rầm xuống đất, thân thể rạn nứt, không ngừng chảy máu.
Vạn hạnh, còn một hơi.
Nhưng những người xung quanh, lại không có may mắn như thế.
Đám nô bộc thậm chí còn chưa tới Tiên Thiên, những người ở gần mẫn diệt tại chỗ, hồn phi phách tán.
Xa một chút, thi thể bảo toàn, nhưng mà, cũng chỉ còn lại thi thể.
May mắn kéo dài hơi tàn đương nhiên có, nhưng cũng chỉ là thân tàn chí kiên.
Lam Tâm Tử siết chặt nắm đấm, lau đi vết máu trên môi, trong mắt có hận ý mịt mờ.
Đối với mấy tỷ muội tình như thủ túc ngày xưa, nàng không có nửa điểm thương hại.
Nàng chỉ hận gia tộc xem mạng người như cỏ rác, nàng hận quy củ này, càng hận người chế định ra quy củ này hơn.
Trương Thái Doanh...
Thân thể Lam Tâm Tử run rẩy, lại hận, nghĩ đến nam nhân trước mắt, hắc ám liền có thể bao phủ toàn bộ thế giới.
Khói bụi tiêu di, đáy mắt lần nữa hóa thành đau khổ, một lần nữa quỳ xuống đất.
Thật lâu.
Trong cơn mông lung, nam nhân ngồi trên thủ tọa tựa hồ đã mệt mỏi, giống như đang hỏi việc nhà, thuận miệng hỏi:
"Người giết Hùng nhi, tên là gì?"
"Từ Tiểu Thụ."
Lam Tâm Tử vội vàng đáp.
"Từ Tiểu Thụ..."
Trương Thái Doanh nhắm mắt lại, uốn éo cổ tay, than nhẹ một tiếng, "Thật là một cái tên rất hay..."
Gã lấy lại tinh thần, hỏi:
"Ngươi tên gì?"
"Lam Tâm Tử."
"Ừm... Lam là chữ lót sao?"
"Vâng, gia chủ."
Thân thể Lam Tâm Tử run rẩy, Lam là chữ lót, Lam nô, chính là xưng hô của nàng ở Trương gia.
Thậm chí, còn không phải là danh tự.
Trương Thái Doanh thở dài một hơi, nhìn khu vực trống trải trước mặt, sau đó quay người rời đi.
"Mang theo đồ vật cùng người của ngươi, cút đi!"
Lam Tâm Tử nằm ở trên mặt đất, rốt cuộc khôi phục một tia huyết sắc.
Khóe miệng nàng co giật lấy, tựa hồ muốn nở nụ cười, nhưng lại phát ra đắng chát, bờ môi ngập ngừng hai lần, rốt cuộc khép lại.
Oanh!
Tường lần nữa đổ sụp, đè nát những thi thể xấu số.
"Vâng, gia chủ."
...
"Hắn đi."
Hà Ngư Hạnh nhìn nữ tử máu me khắp người ở bên cạnh, nắm đấm chưa từng buông ra.
Y đã đứng một canh giờ, đứng ở giữa đống xác chết cùng sự tĩnh mịch, rốt cuộc đợi được một câu thoải mái của Lam Tâm Tử.
"Ngươi tự do."
Y chậm rãi nói.
Lam Tâm Tử đứng lên, trên mặt tràn đầy ý cười điên cuồng.
"Ta tự do."
"Từ Tiểu Thụ... ha ha ha ha..."
"Ta thành công?"
"Ha ha ha!"
Lam Tâm Tử cười lớn, nước mắt không tự giác chảy xuôi xuống.
Đối với Trương Tân Hùng, nàng thật tâm ái mộ.
Nhưng chỉ có khi Trương Tân Hùng chết, nàng mới có thể rời khỏi nơi dơ bần này.
Thế giới này chính là kỳ quái như thế, khát vọng, cùng hướng tới, rõ ràng nhìn như không sai biệt lắm, nhưng trên bản chất lại khác nhau.
Lam Tâm Tử nằm ngửa trên mặt đất, thất thần nhìn bầu trời.
Nàng nhìn thấy tiểu nữ hài mới vào Trương gia, hồn nhiên ngây thơ, hoạt bát đáng yêu.
Cũng nhìn thấy cô bé hỗ trợ vận chuyển thi thể, thần sắc ảm đạm, hai mắt mê võng.
Hình tượng nhất chuyển.
Nàng lại nhìn thấy nữ tử đạp lên thi thể để bước vào Linh Cung, chết lặng vô tình, không từ thủ đoạn.
Còn nhìn thấy nữ nhân sụp đổ gào thét dưới lôi đài, vì Trương Tân Hùng, cũng vì Từ Tiểu Thụ, càng vì chính mình!
"Tình yêu, hay là tự do..."
Khóe môi Lam Tâm Tử khẽ cong, thu liễm lại, trở về tư thái lạnh nhạt.
Lau chùi khóe miệng, có vết máu, cũng có trang dung.
Nàng nghiêng đầu, vuốt sợi tóc rối, nhẹ giọng hỏi nói:
"Ta còn đẹp không?"
Hà Ngư Hạnh chăm chú nhìn nữ tử nằm trên mặt đất, quần áo có chút tổn hại, gương mặt xinh đẹp trắng bệch, trịnh trọng gật đầu.
"Đẹp."
Lam Tâm Tử cười, nàng đứng dậy nắm lấy tay Hà Ngư Hạnh.
"Đi thôi!"
Hà Ngư Hạnh ngốc trệ, sững sờ đặt câu hỏi:
"Đi đâu?"
"Bát Cung, Bạch Quật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận