Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 924: Mạnh Nhất Phục Sinh Thể (1)

"Ừm."
Khóe miệng Từ Tiểu Kê nhếch lên, không biết là bị ngữ khí Từ đại ma vương dọa sợ, hay là thật khinh thường cười nhạt.
Y không nói tiếng nào, chậm chạp nâng chân, gian nan hạ xuống.
Hai Bạch Y khẽ hé môi, giống như muốn nói chuyện.
Từ Tiểu Kê ổn định đôi chân run rẩy, tạm thời không có hành động khác.
Giờ phút này y đã không động được, lại động, liền sẽ lộ tẩy.
Thế là tranh thủ trước khi hai người kia mở miệng, lạnh nhạt nói: "Hai vị, dừng bước ở đây đi, toàn bộ khu vực này, chỉ tiến không lùi."
"Yên tâm, ta cũng không giết người, lưu lại cho các ngươi ba lần xê dịch bước chân."
"Thế nhưng bước xong ba bước, bước tiếp, sẽ có kết cục gì. . . ta liền không đảm bảo."
Từ Tiểu Kê dứt lời, gật đầu một cái, "Bảo trọng."
Từ Tiểu Thụ nghe thế sắc mặt cứng đờ.
Hắn không ngờ Từ Tiểu Kê hoặc là không nói.
Vừa nói ra, còn biết kéo bức hơn cả mình.
Ba bước. . .
Thần mẹ nó cho dù chạy vòng quanh sơn lâm mấy vòng, hai đại Bạch Y cũng không có chút chuyện.
Nhiều nhất chỉ hơi mệt một chút.
Nhưng con hàng này dọa dẫm, tựa hồ thật có tác dụng?
Thấy hai đại Bạch Y sau khi nghe Từ Tiểu Kê nói xong, thần sắc càng ngưng trọng hơn.
Từ Tiểu Thụ liền không dám thúc giục.
Hắn biết Từ Tiểu Kê đang run chân, nếu không dựa theo tính tình con hàng kia, có thể mau chóng rời khỏi Bạch Y, Kê Kê tuyệt đối sẽ không đợi thêm một giây nào, sao có thể rảnh rỗi nói nhảm?
"Tiền bối."
Bước chân Lâm Nhược Hoán giống như thật bị đinh trụ, nhưng vẫn quay đầu nhìn theo Từ Tiểu Thụ, mở miệng, "Ta. . ."
"Dừng lại."
Từ Tiểu Thụ đưa tay ngăn y nói chuyện, không có một chút hứng thú nào.
"Ba bước, không phải nói đùa với các ngươi."
"Lúc nữa đồng bạn các ngươi đến, tiến vào khu vực này, nhớ khuyên bảo một phen."
"Chúng ta, không muốn giết người."
Từ Tiểu Thụ nói xong, ngắm nhìn hoa cỏ bốn phía, lạnh nhạt nói: "Thời điểm hoa tươi điêu tàn, chính là lúc khởi hành, trước đó, tạm thời dừng bước."
Nói xong, hắn vung tay lên.
"Đi."
"Xoát" một tiếng, thân hình trực tiếp biến mất không thấy đâu.
"Ngọa tào!!!"
Từ Tiểu Kê nhìn mộng, nghe cũng mộng.
Y biết Từ đại ma vương có một chiêu Tiêu Thất Thuật, nhưng gia hỏa này cũng quá hố Kê đi?
"Thật bởi vì ta run chân, liền bỏ ta lại?"
Hai đại Bạch Y nhìn Đệ Bát Kiếm Tiên biến mất, đồng loạt quay đầu, nhìn về phía Hải Đường Nhi.
Kê bản Hải Đường Nhi cảm giác toàn thân bị da gà bao phủ.
Y há to miệng, muốn nói chút gì đó.
Nhưng còn chưa kịp nói ra, đã cảm thấy mông bị một ngón tay chống lấy.
Trong lòng lập tức không còn khủng hoảng, tảng đá lớn tan biến.
"Sau này không gặp lại."
Nhếch miệng cười, Từ Tiểu Kê đồng dạng hất tay áo lên.
Xoát.
Bóng người biến mất không thấy đâu.
. . .
"Nhất Bộ Đăng Thiên!"
"Lưỡng Bộ Đăng Thiên!"
"Tam Bộ Thành Tiên!"
Từ Tiểu Thụ cảm giác tính thực dụng của Nhất Bộ Đăng Thiên quá cao rồi, từ khi mình đạt được nó tới nay, ngoại trừ bỏ chạy, cũng chỉ có bỏ chạy.
Sau khi duy trì trạng thái tiêu thất dịch chuyển nhiều nơi, tìm một chỗ không người hạ xuống.
Từ Tiểu Thụ lập tức thu hồi trạng thái tiêu thất.
Không phải tự nguyện.
Vừa rồi ở đỉnh núi nói chuyện một phen, linh nguyên được Nguyên Khí Tràn Đầy bổ sung không ít.
Thế nhưng một chút linh nguyên ấy, thật không đủ để duy trì Tiêu Thất Thuật quá lâu.
"Từ Tiểu Kê chết bầm, thật mẹ nó không đáng tin, còn run chân. . ."
Giờ phút này Từ Tiểu Thụ hận không thể kéo tên kia từ trong Nguyên Phủ ra nện một phen, cho y biết vì sao biển xanh lại mặn.
CMN vừa rồi kém chút lộ tẩy.
Một khi lộ tẩy, quả thật chỉ có con đường chết!
"Cũng không biết "Hoa Hương Cố Lý bản yếu hóa" có thể vây khốn bọn họ bao lâu. . ."
Từ Tiểu Thụ chậc chậc, trong lòng có hơi bối rối.
Một khi hai người Lâm Nhược Hoán dám thử bước ra mấy bước, nhất định sẽ lập tức phát hiện, mình bị lừa.
Đến lúc đó. . .
Chỉ sợ toàn bộ Bạch Y vây khốn nơi đây, đều sẽ biết Từ Tiểu Thụ hắn có một môn linh kỹ biến hóa.
Biến Hóa không thành vấn đề.
Thế nhưng bị người hữu tâm đề phòng, chỉ cần thăm dò một chút, Từ Tiểu Thụ liền sẽ lộ tẩy.
Nói cách khác, một chiêu này, sau khi đối mặt với hai người kia, đã sắp trở nên vô dụng.
Lâm Nhược Hoán có thể kiên trì không nghiệm chứng bao lâu, Từ Tiểu Thụ liền có thời gian chạy trốn bấy lâu.
Nhưng đường này. . .
Từ Tiểu Thụ nhìn đỉnh núi liên miên không dứt, thần sắc ảm đạm.
"Xa xa khó với a!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận