Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1916: Bằng Hữu, Ngươi Quá Lo Lắng (2)

"Ồ?"
Không Dư Hận nhíu mày lại: "Là ta nhìn lầm?"
Một tiếng này vừa ra, Từ Tiểu Thụ trong nháy mắt chắc chắn người trước mặt không có năng lực Đọc Tâm Thuật, thật có thể lừa gạt qua, không phải vô địch.
Nào ngờ Không Dư Hận vừa phủ định xong, lại bắt đầu khẳng định bản thân.
"Không có khả năng, mặc dù ta quên đi một số việc, nhưng năng lực không có sa sút, cho nên sẽ không nhìn lầm, ngươi chính là dị thế lai khách không sai đi?" Hai mắt y sáng rực, giống như muốn từ đôi mắt Từ Tiểu Thụ nhìn thấu nội tâm, kham phá hết thảy bí mật của hắn.
"Đúng." Từ Tiểu Thụ cười cười nghênh tiếp ánh mắt, giống như đang khẳng định lời nói đối phương, cuối cùng từ chối cho ý kiến bổ sung một câu, "Chỉ cần ngươi muốn."
"Chậc chậc. . ." Không Dư Hận sờ lên cằm, sắc mặt trở nên thú vị.
Y đầu tiên là bưng chén trà lên phẩm một ngụm, trong quá trình này, ánh mắt không có dịch chuyển khỏi người đối diện, sau đó buông chén trà xuống, đứng dậy duỗi lưng, "Ai" thật dài một tiếng, lại nắm lấy góc cạnh bàn trà chậm rãi ngồi xuống.
"Bằng hữu, ngươi quá lo lắng."
Không Dư Hận cười một tiếng, ý vị thâm trường nói: "Ta không có khả năng nhìn lầm, như vậy ngươi che giấu càng tốt, càng chứng minh nội tâm ngươi bối rối, chỉ là không thể không thừa nhận, ngươi che giấu rất tốt, hẳn là có kinh nghiệm phong phú đi?"
Từ Tiểu Thụ đã sớm như ngồi bàn chông, chỉ là cố nén không có biểu hiện ra ngoài.
"Ta không có ác ý." Không Dư Hận lặp lại một câu, sau đó mới chậm rãi nói:
"Dị thế lai khách, đối với Thánh Thần đại lục mà nói, kỳ thật cũng không phải số ít."
"Các loại sinh vật đến từ không gian dị thứ nguyên, đều tính như thế."
"Ta nghĩ ngươi cũng không cần vì vậy mà căng thẳng, lo lắng, ngươi chỉ là một phần tử bình thường trong số đó, không phải tồn tại đặc thù."
Ngừng tạm, không cho Từ Tiểu Thụ cơ hội mở miệng, Không Dư Hận lại nói:
"Cổ Kim Vong Ưu Lâu là một nơi không có sầu lo, không có phiền não, có lẽ ta có hơi thẳng thắn, thế nhưng ta thật không có ác ý."
"Thứ ta sở cầu, chính là mỗi một vị bằng hữu tới đây, đều có thể giống như thế, tìm về bản tâm, khôi phục tự nhiên."
"Vì sao?" Từ Tiểu Thụ nhịn không được hỏi.
"Có rất nhiều vấn đề không có "vì sao", nếu như kiên quyết cần một đáp án. . .." Không Dư Hận giang tay, "Ta cũng không biết, ta đã nói qua, ta quên đi rất nhiều thứ.
Kỳ thật Từ Tiểu Thụ muốn hỏi càng nhiều hơn.
Hắn cảm giác vị trước mặt, biết được nhiều hơn bất kỳ ai trên thế giới này, chí ít từ khi xuất đạo tới nay, đây là người đầu tiên có thể nhìn thấu bản chất của hắn.
Nhưng cũng bởi vì như thế, Từ Tiểu Thụ mới không dám lưu lại Cổ Kim Vong Ưu Lâu.
Không Dư Hận bản tâm. . . không, có thể nói bản tâm của y rất tốt, thế nhưng sau khi y nói ra lời giải thích "Dị thế lai khách" thứ ba, lo lắng trong lòng Từ Tiểu Thụ không có giảm bớt, ngược lại tăng thêm gấp bội.
"Ta còn vấn đề thứ ba." Từ Tiểu Thụ mở miệng.
"Mời nói."
"Ta lúc nào mới có thể rời khỏi nơi này?" Từ Tiểu Thụ không chút mập mờ hỏi, vấn đề này hắn đã sớm muốn hỏi ra, có thể nhịn đến bây giờ, dùng phương thức bình thường đặt câu hỏi, sự nhẫn nại của hắn đã đạt tới cấp bậc đăng phong tạo cực.
"Bất cứ lúc nào." Không Dư Hận nói ra đáp án nằm ngoài dự liệu, y trực tiếp đứng dậy, tay duỗi hướng cửa ra vào, "Hiện tại cũng được, mục đích của ta chính là giúp người quên mất ưu phiền, không muốn có người bởi vì ta tồn tại mà tăng thêm ưu phiền."
"Hô" Từ Tiểu Thụ âm thầm thở phào một hơi, từ chỗ bàn trà đứng lên, đi tới đại môn.
Ngoài dự liệu, toàn bộ hành trình vô cùng thuận lợi, Không Dư Hận cũng không có động tác dư thừa, chỉ là đưa mắt nhìn bằng hữu rời đi, trong mắt ẩn hàm một chút quyến luyến cùng không nỡ.
Ngoại trừ những thứ đó ra, quả thật không địch ý.
Tựa như long lân Thánh Đế dự cảnh lúc trước, tần suất nhịp tim một mực không nhanh.
Trước kia tao ngộ năng lực thời gian, không gian quỷ dị kết hợp lại với nhau, Từ Tiểu Thụ bất lực phản kháng, không tin long lân Thánh Đế dự cảnh, cảm thấy long lân Thánh Đế chỉ có thể dự cảnh người thường, mà Không Dư Hận lại là ngoại lệ.
Khương Bố Y tới đây, nói không chừng cũng bị lực lượng không giời gian kết hợp sinh sinh cạo chết!
Nhưng biểu hiện của Không Dư Hận từ đầu đến cuối, thật giống như y chỉ muốn kết giao bằng hữu, dùng phương thức chủ động dẫn dụ người đến nơi chết tiệt này, kết giao một vị hảo bằng hữu tri tâm có thể nói chuyện trời đất.
"Quá tà môn!"
Trong nháy mắt Từ Tiểu Thụ đặt tay lên cửa gỗ, phát hiện bản thân thế mà chủ động giải vây cho tên gia hỏa không rõ lai lịch kia, cảm thấy vô cùng hoang đường.
Hắn tìm về một chút lý trí, bóp chết suy nghĩ đẩy cửa ra, quay đầu lại hỏi: "Phía sau cánh cửa này, là nơi nào?"
Không Dư Hận bật cười: "Bằng hữu, ngươi thật quá lo nghĩ rồi, phía sau cửa, còn có thể là Địa Ngục hay sao?"
"Bị kinh sợ, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ cười khan hai tiếng, nghĩ đến cùng lắm thì chết, vừa muốn đưa tay đẩy cửa.
"Đợi một chút." Phía sau lại truyền đến âm thanh.
"Bị kinh sợ, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ thầm nghĩ ngươi có thể tính là. . . ngoài ý muốn!
Hắn chậm rãi quay người, phát hiện Không Dư Hận dạo bước trở về, từ trên tường gỗ đối diện đại môn, lấy xuống thủ trượng ẩn chứa lực lượng thời gian treo ở bên phải.
Sau đó, y nắm lấy thủ trượng đi tới trước mặt mình.
"Có ý gì?" Từ Tiểu Thụ nâng cảnh giác lên mức cao nhất, ánh mắt nhìn chằm chằm thủ trượng, giống như đang nhìn đầu đạn hạt nhân có thể nổ bất cứ lúc nào.
"Đây là Thời Tổ Ảnh Trượng, ngươi hẳn chưa nghe nói qua, nhưng trước đây rất lâu, có người từng xếp nó vào Thập Đại Dị Năng Vũ Khí." Không Dư Hận giải thích.
Con ngươi Từ Tiểu Thụ đột nhiên co lại.
Thời Tổ. . ..
Thập Đại Dị Năng Vũ Khí. . .
Nguyên lai, đây không chỉ là đầu đạn hạt nhân. . .
"Có ý gì?" Từ Tiểu Thụ lặp lại, âm thanh trầm ngưng tới cực điểm, cảm giác toàn bộ thân thể sắp bị khống chế giống như lúc trước, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hắn thử nhúc nhích ngón tay. . .
Ồ?
Vẫn có thể động?
"Tặng cho ngươi, là lễ vật bằng hữu tặng lúc chia tay." Phú quý thư sinh Không Dư Hận đưa Thời Tổ Ảnh Trượng tới.
"Bị kinh sợ, điểm bị động, +1."
"Tặng ta?" Từ Tiểu Thụ há hốc mồm, sắc mặt bắt đầu có chút trắng bệch, "Đại giới. . . là gì?"
Không Dư Hận kinh ngạc, hồi lâu mới cười ra tiếng: "Bằng hữu, ngươi đừng lo lắng! Không thể là một lần đưa tặng không có đại giới ư? Nếu như "Đưa tặng" cần đại giới, vậy đó chẳng phải gọi là "Giao dịch" hay sao?"
Nhưng ta mẹ nó không tin, có ai nhàn rỗi phát hoảng, tặng ta một trong Thập Đại Dị Năng Vũ Khí, Thời Tổ Ảnh Trượng, đây có khác gì Dị hấp tấp chạy tới tặng ta Mô Phỏng Giả đâu chứ?
Ai dám tin?!
Từ Tiểu Thụ trùng điệp hít sâu nói: "Nói thẳng đi, ta không tin ngươi."
Có lẽ thứ này dùng đến định vị. . .
Cũng có thể một ngày nào đó ta sắp chết, đồ vật bên trong sẽ chạy ra ngoài đoạt xá ta. . .
Có lẽ mượn nhờ Thời Tổ Ảnh Trượng, tương lai ngươi có thể từng bước thôn tính ta. . .
Trong đầu Từ Tiểu Thụ đã suy diễn ra hàng loạt lý do Không Dư Hận làm như vậy, tuy nhiên trong số đó không có "Đưa tặng", bởi vì như thế không phù hợp với định nghĩa đại lão thế giới này.
Không có người vô tư như thế.
Đây thoạt nhìn giống như người ngốc lắm tiền.
Không Dư Hận dối diện không biết Từ Tiểu Thụ đang nghĩ gì, nghe thế hài lòng gật đầu, "Bằng hữu, ở trong Cổ Kim Vong Ưu Lâu, đây là lần ngươi thành thật nhất, ta có thể nhìn ra được."
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ cứng đờ, suy nghĩ đột nhiên sững lại.
Một giây sau, biểu lộ Không Dư Hận thay đổi, "Có lẽ dùng tư duy của ngươi, ta nên thay khái niệm "Đưa tặng" thành một loại thuyết pháp khác đi?"
Sắc mặt y trở nên lạnh lùng, ẩn hàm hung lệ, giống như chúa tể coi thường thương sinh, trực tiếp nhét Thời Tổ Ảnh Trượng vào trong ngực Từ Tiểu Thụ, đồng thời nói : "Ta muốn đưa ngươi đồ vật, ở trong Cổ Kim Vong Ưu Lâu, ngươi tựa hồ không có năng lực cự tuyệt cùng phản kháng, đúng không?"
Từ Tiểu Thụ vô cùng kinh ngạc, ngốc trệ gật đầu.
"Đã như thế, nhận lấy là được rồi, cần gì chối từ?"
Từ Tiểu Thụ nhìn chằm chằm Thời Tổ Ảnh Trượng trong ngực, cảm giác mình lại bị thời không ảnh hưởng, suy nghĩ không có cách nào vận chuyện.
"Tốt, ngươi có thể đi, ta rất mong đợi lần thứ hai ngươi đến." Không Dư Hận rốt cuộc khôi phục nụ cười ấm áp, "Chắc hẳn đến lúc đó, ngươi sẽ buông xuống lo lắng, cùng ta thong dong giao lưu."
Âm thanh "Két két" vang lên, cửa gỗ bị đẩy ra.
Ngoài cửa là sương mù ảm đạm cùng thông đạo thời không vô hình.
Không Dư Hận đưa tay ra hiệu: "Tốt, ngươi có thể đi, yên tâm, đừng lo lắng, phía trước không phải Địa Ngục."
Bạn cần đăng nhập để bình luận