Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 261: Phó Ân Hồng

Từ Tiểu Thụ trầm mặc.
Một hồi sau, thiếu niên mặt đen mới thở dài một hơi, xấu hổ thu hồi "Thiên Diệp Lưu, Bạt Kiếm Thức, Hắc Lạc Trảm".
Đáng giận, ai bảo ngươi xuất thủ!
Đây là đá mài đao của ta!
Ta còn chưa thử qua kiếm thuật, nhục thân cũng chưa dùng.
Vất vả lắm mới gặp được một tên cao thủ Tông Sư, muốn kiểm tra sức chiến đấu của bản thân như thế nào cũng không được sao? !
Nhưng mà một chưởng này của A Giới, đồng dạng giúp cho hắn được mở rộng tầm mắt.
Nếu như nhục thân cường đại đến cấp bậc này, còn cần những chiêu thức lòe loẹt kia làm gì?
Một chưởng, chuyên trị các loại không phục!
Mà mình, có thể đạt tới loại trình độ này sao?
Từ Tiểu Thụ nhìn điểm bị động phía dưới cột tin tức, hơi chần chừ.
Đây không phải vấn đề có thể hay không, thậm chí còn không phải vấn đề.
Rất đơn giản, dùng điểm bị động chồng lên, hết thảy địch nhân, đều sẽ tan thành mây khói.
"Kỹ năng bị động thật mạnh !"
Thu hồi Tàng Khổ cùng vỏ kiếm vào trong giới chỉ, Từ Tiểu Thụ không nghĩ nhiều nữa, tiến lên lấy đi trận bàn trên tay Lý Thất còn chưa dùng xong, lại rút giới chỉ ra, xe nhẹ đường quen cho một mồi lửa.
Quần áo trên người A Giới đã nổ.
Cho dù chỉ là một chưởng nhẹ nhàng, nhưng kình đạo cùng lực phản chấn kinh khủng, đã trực tiếp xé nát y phục phổ thông.
Trên người chỉ còn treo lấy mấy sợi vải, nhìn rất dụ... khụ khụ, ảnh hưởng thuần phong mỹ tục.
Cung may, Từ Tiểu Thụ đã sớm chuẩn bị.
Lấy ra một bộ y phục trong chín trăm chín mươi chín bộ ở trong Nguyên Phủ, Từ Tiểu Thụ giúp A Giới bảo bảo mặc vào, sau đó nhặt nón lá trên mặt đất lên.
Nón lá đã đi đời nhà ma...
Từ Tiểu Thụ đổi một cái khác đội lên cho nó, lúc này mới có chút oán giận nói:
"Không phải đã bảo ngươi quan chiến rồi ư? Ngồi xem chúng ta chiến đấu không thơm sao, động thủ làm gì?"
"Ma ma!"
A Giới nghe thấy hai chữ động thủ, lập tức phấn khởi, đôi mắt lấp lánh, kích động.
Từ Tiểu Thụ giật nảy mình, "Ngươi đừng làm loạn, vừa rồi giết tên kia còn chưa đủ? Ta cũng không muốn đánh với ngươi!"
"Ma ma."
Sau khi trấn an khôi lỗi hài tử xuống, Từ Tiểu Thụ thở dài một tiếng, thu thập sạch sẽ hiện trường.
Tên Lý sát thủ kia, hẳn vừa nhập Thiên Tượng cảnh không lâu, nhưng hiển nhiên càng lắng đọng hơn Trương Tân Hùng rất nhiều.
Thế nhưng cho dù là thế, tựa hồ cũng không làm gì được mình.
Có lẽ y còn có rất nhiều chiêu bài chưa ra, nhưng mà, chỉ cần có Tông Sư chi thân, trên cơ bản mình đã đứng ở thế bất bại.
Cộng thêm thủ đoạn công kích của mình đa dang, nếu như chơi thể lực chiến, nói thật, trước mắt cường giả mới vào Tông Sư, đối với Từ Tiểu Thụ mà nói thật có chút không đáng chú ý.
"Thiên Tượng, âm Dương, Tinh Tự ".
"Âm Dương cảnh không dám nghĩ, nhưng trước mắt ở trong Thiên Tượng cảnh, có lẽ mình đã gần như vô địch!"
Từ Tiểu Thụ nắm chặt nắm đấm, thần sắc có chút phấn khởi.
Cho dù cuộc chiến đột nhiên chấm dứt, nhưng mình mới vào Tiên Thiên, đã có thể chống lại Tông Sư, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Đây là chuyện ngày thường Từ Tiểu Thụ nghĩ cũng không dám nghĩ, lúc đó có được Tông Sư chi thân, tối đa cũng chỉ muốn chiến Thượng Linh cảnh mà thôi.
"Đi thôi bảo bảo, trở về kiếm ăn."
Gọi A Giới một tiếng, Từ Tiểu Thụ lần nữa đi vào trong quán rượu.
Kết giới cách âm mất hiệu lực, đương nhiên lập tức biến mất, ngay cả huyễn trận trên đường phố cũng bắt đầu mờ nhạt, người bên trong một mặt mộng bức đi ra.
Những chuyện này Từ Tiểu Thụ không xen vào.
Hắn lần nữa tiến vào trong quán rượu, ông chủ vẫn còn trốn ở sau quầy không ra.
Ông ta đương nhiên nghe thấy tiếng bạo phá, nhưng dám ra sao?
"Ông chủ, nhanh lên nha, ta đói muốn xỉu rồi!"
Từ Tiểu Thụ kêu la.
Ông chủ nghe thấy có người gọi mới thò đầu cầm đĩa bước ra, thời điểm ông ta nhìn thấy chỉ còn hai người đội nón lá lúc trước, bước chân liền trì trệ.
Không thấy người áo đen...
Vừa nãy xuất hiện âm thanh bạo phá, không cần hỏi ông ta cũng biết người áo đen đi nơi nào.
Thế nhưng, chuyện này sao có thể?
Nghe âm thanh người trước mặt tựa hồ chỉ là thiếu niên, sao có thể giết chết sát thủ áo đen kia?
Đừng thấy lão bản chỉ là người bình thường, nhưng ở Thiên Tang thành to lớn mưa dầm thấm đất, Tiên Thiên, Tông Sư gì gì đó, vẫn có thể nhìn ra một ít môn đạo.
Cạch!
Ông chủ run run rẩy rẩy đặt đĩa thức ăn xuống, Từ Tiểu Thụ nhìn bộ dạng chủ tiệm mềm nhũn, nhịn không được cười.
Hắn nâng nón lá lên, lộ ra hàm răng trắng sáng:
"Đừng sợ, ta là người tốt."
Cạch!
Chủ tiệm bị nụ cười xán lạn làm cho ngây ngốc, ông ta hít một hơi thật sâu.
Ta tin ngươi mới lạ, ngay cả sát thủ áo đen cũng bị ngươi hại chết, ngươi còn nói mình là người tốt?
Nhưng đối mặt với thiếu niên, cảm giác quả thật tốt hơn người áo đen kia rất nhiều, chí ít khí thế thiếu niên không có khiếp người.
Bất tri bất giác, tâm thần ông chủ đã ổn hơn khá nhiều.
"Đóng gói hai phần mang đi."
Từ Tiểu Thụ cười móc ra một viên Linh Tinh, "Đủ không?"
"Đủ đủ, quá đủ!"
Chủ tiệm kinh sợ.
Cạch cạch!
Lại có thêm hai viên Linh Tinh xuất hiện ở trên bàn, trái tim ông chủ kém chút nhảy ra ngoài, ông ta không sợ thiếu niên quỵt nợ, chỉ sợ hắn cho thêm a!
"Một viên là tiền boa, còn một viên..."
Từ Tiểu Thụ ngẩng đầu nhìn phía chân trời, chậm rãi nói:
"Chờ một lúc ngươi sẽ biết, đi thôi!"
Hắn phất phất tay, mang theo một loại khí chất không thể nghi ngờ, chủ tiệm thậm chí không dám nói một chữ không, cầm lấy Linh Tinh run rẩy rời đi.
Thịt bò chín chấm tương, Từ Tiểu Thụ đứng dậy rửa tay, sau đó trực tiếp dùng tay xé ăn, nhất thời miệng chảy đầy mỡ.
"Sách ba sách ba !"
"Thật là thơm!"
Nếu như có thể, hắn cũng muốn giết người xong lập tức rời đi, thế nhưng...
Sưu sưu sưu!
Mấy chục đạo thân ảnh quân vệ mang khôi giáp màu đỏ xuất hiện, dẫn đầu là một nữ tử tóc ngắn màu đỏ.
Đây là người duy nhất không có mang mũ giáp, tay cầm trường kiếm kỵ sĩ, tư thế hiên ngang, anh khí bức người.
"Một tên cũng không được thả!"
Mệnh lệnh vừa ra, mấy chục tên quân vệ sau lưng cùng nhau hành động.
"Vâng!"
Âm thanh vù vù vàng lên, bóng dáng đen đỏ biến mất không thấy đâu nữa, lúc xuất hiện, đã đứng ở trước mặt những người trên đường.
Đúng như nữ tử kia nói, một người cũng không thả đi.
Từ Tiểu Thụ nhìn ở trong mắt, con ngươi hơi nheo lại, thầm nghĩ không ổn.
Tốc độ ra quân nhanh nhanh đến không hớp thói thường, không phải các ngươi nên khoan thai tới chậm, giải quyết tàn cuộc sao?
Làm cái quỷ gì, muốn đi cũng không đi được!
Có phải vừa rồi A Giới không xuất thủ, trận chiến này đã bị các ngươi cản lại?
Từ Tiểu Thụ âm thầm giật mình, mình quả thật đã chủ quan, chuyện này không phải không có khả năng, thậm chí xác suất phát sinh cũng rất lớn.
Hắn yên lặng chi chú một dòng vào trong quyển sách nhỏ.
"Chiến đấu, có thể một tay chụp chết, đừng làm màu."
Nữ tử tóc đỏ thu kiếm vào vỏ, chân dài sải bước dừng lại ở trước mặt Từ Tiểu Thụ, đôi mắt hẹp dài ngưng tụ, tựa hồ đang chờ thiếu niên đình chỉ ăn.
Thật lâu.
"Ngoàm ngoàm ngoàm..."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, 1."
Nữ tử khẽ giật mày liễu, tức giận nói:
"Cấm Vệ Quân, Phó Ân Hồng!"
"Ngoàm ngoàm ngoàm..."
Phó Ân Hồng ẩn ẩn cảm thấy gan có hơi đau, tiểu tử này có bị bệnh không, Cấm Vệ Quân đều tới, ngươi còn ăn được?
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, Cộng 1."
Bỗng nhiên, trong đầu nàng xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ, khí chất lạnh lẽo không khỏi nhu hòa xuống.
"Kẻ điếc?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận