Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 88: Tiếng Gõ Cửa Lại Xuất Hiện

Tê lạp ! Quyền nhanh như phong, Trương Tân Hùng bất ngờ oanh một kích, khiến tất cả mọi người vây xem cả kinh.
Cùng là Thượng Linh cảnh, Tô Thiển Thiển sao có thể không biết một quyền kinh khủng ở phía sau mình? Nhưng nàng lại không có một chút phản ứng nào, thật giống như không có phát giác được gã đánh lén.
"Trương Tân Hùng, ngươi muốn chết!"
Âm thanh của Triệu Tây Đông đột nhiên vang lên, tâm thần Trương Tân Hùng nhoáng một cái, vội vàng nhìn lại.
Gia hỏa vốn nên nằm trên mặt đất cười dâm, vậy mà chẳng biết đứng dậy từ lúc nào, đồng dạng vung ra một quyền.
Trương Tân Hùng lập tức đổi quyền thành chưởng, giống như cự thú đập ruồi vỗ hướng Triệu Tây Đông.
Triệu Tây Đông lại không tiếp chiêu, khuỷu tay cắt qua, hất cổ tay đối phương ra.
Đông!
Tiếng vang trầm trầm, Trương Tân Hùng vừa đánh nhau liền quên cả trời đất, thuận thế quay người, hai tay chắp trước ngực, bổ nghiêng xuống.
Một kích này nếu như đánh trúng cổ, có thể trực tiếp đánh bay đầu người.
"Còn tới?" Triệu Tây Đông trừng mắt một cái, cũng không tiếp chiêu, "Lão tử hiện tại là nhân viên chấp pháp!"
Trương Tân Hùng nghe vậy rốt cuộc thanh tỉnh lại, hai tay dừng ở trước người áo đen.
Quần áo phấp phới, lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người thở dài một hơi, may mắn may mắn, không có đánh nhau.
Nhưng cùng lúc lại vô cùng đáng tiếc, sao lại dừng rồi, dưa trong tay đột nhiên không còn thơm nữa...
Tô Thiển Thiển cười hì hì nói: "Tây Đông ca ca, hắn muốn đánh ta."
"Ngươi!"
Ngươi cho rằng vừa rồi ta ngã xuống liền không thấy được ngươi xuất thủ trước sao?
Triệu Tây Đông bị chọc giận gần chết, lại hung dữ trừng mắt nhìn Nhiêu Âm Âm bên ngoài sân.
Y thật không nghĩ tới, năm đó nữ tử mới vào nội môn, không hiển sơn không lộ thủy, hiện tại vậy mà có thể mê hoặc mình.
Nhiêu Âm Âm nhún nhún vai, hiếm khi giải thích một câu: "Ta không có "xuất thủ"."
"Ha ha!"
Triệu Tây Đông liếc mắt, nhìn về phía Tô Thiển Thiển, giận không chỗ phát tiết, "Mau chóng trả lại lệnh bài cho sư phụ ngươi!"
"Úc." Tô Thiển Thiển vội vàng chạy đi.
"Còn đánh?" Y lại nhìn phía Trương Tân Hùng.
Đánh?
Trương Tân Hùng đương nhiên muốn đánh, Hắc Sa vô duyên vô cớ bị chém gãy mất, sao gã không muốn đánh?
Nhưng đánh được sao?
Đừng nói Triệu Tây Đông, tùy tiện một nhân viên chấp pháp đứng ở đây, gã đều không thể đánh.
Nhưng Hắc Sa làm sao bây giờ?
Lục phẩm linh khí cứ như vậy không còn?
Trương Tân Hùng híp mắt lại, đây là biểu hiện phẫn nộ đến cực hạn, nhưng mà sau khi nhìn nữ tử váy đỏ một cái, vẫn nhịn xuống.
Gã nhìn hai đoạn côn trên mặt đất, nhẹ nhàng vuốt ve, tiếp theo ánh mắt liếc nhìn Tô Thiển Thiển.
"Ngươi dám ra tay, đây chính là đại giới." Tô Thiển Thiển nói.
Tiểu cô nương đã bị Nhiêu Âm Âm bảo hộ ở sau lưng, Trương Tân Hùng hít sâu một hơi: "Ta cho ngươi mặt mũi này."
Câu nói này, là nói với Nhiêu Âm Âm nói.
Nhiêu Âm Âm không trả lời, vẫn xoa đầu Tô Thiển Thiển, Trương Tân Hùng nhìn về phía sau.
Tiểu viện của gã, đã bị một kiếm lúc trước chém thành hai nửa.
"Chuyện này ngươi không cần lo lắng, trước đó ta đã đi Linh Sự Các phát nhiệm vụ, sẽ có người tới sửa."
Tô Thiển Thiển thò đầu ra, dừng một chút, nói bổ sung: "Ta trả Linh Tinh."
Bóng lưng Trương Tân Hùng tựa hồ đang run rẩy.
Quần chúng vây xem đều choáng váng.
"Ta thảo, như thế cũng có nhịn được, Trương thiếu quả thật si mê Nhiêu sư tỷ a!"
"Không phải sao, có ai không biết tình cảm uốn lượng khúc chiết của "Hà Lam Trương Nhiêu Tô", nếu có người dám động đến Tô Thiển Thiển, Nhiêu sư tỷ bỏ qua được sao?"
"Chậc chậc, nói cũng đúng."
Chu Thiên Tham nghi hoặc sờ đầu, hoàn toàn không biết bọn họ đang nói chuyện gì, chỉ có thể cảm khái một câu "Nội môn thật loạn".
"Nhiêu tỷ tỷ, chúng ta đi thôi." Tô Thiển Thiển kéo nữ tử váy đỏ liền đi.
Triệu Tây Đông suy nghĩ một chút, cuối cùng không có tiến lên cưỡng ép lưu hai người lại.
Ừm, cho Tiếu lão đại mặt mũi, chuyện hôm nay ta không nhìn thấy.
Y híp mắt nhìn trời một chút, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Hà Ngư Hạnh, lại phát hiện gia hỏa này vẫn đang nhìn chằm chằm cự kiếm trên lưng Tô Thiển Thiển.
Quả nhiên không hổ là Hà điên...
"Đi?"
Hà Ngư Hạnh thu hồi ánh mắt, mặt mũi tràn đầy tiếc nuối, cầm lấy trường kiếm đi theo Triệu Tây Đông.
"Tản tản!"
Quần chúng vây xem vội vàng thu thập băng ghế, tập thể rời đi.
Náo nhiệt có thể cọ, nhưng náo nhiệt kết thúc còn không đi, một mình đối mặt nội môn Tam Thập Tam Nhân, vậy thì có chút kinh khủng.
Chu Thiên Tham vội vàng rời đi, sau lưng lại truyền đến một âm thanh.
"Chu gia?"
Gã quay đầu, nhìn thấy Trương Tân Hùng đang nhìn mình, không khỏi nhếch miệng cười, "Trương gia?"
"Lá gan không nhỏ, thực lực chênh lệch một chút."
Trương Tân Hùng đi đến trước mặt Chu Thiên Tham, cúi đầu nhìn qua gã.
Chu Thiên Tham đã là người cực kỳ khôi ngô, nhưng ở trước mặt Trương Tân Hùng, vẫn thấp một đầu, dù vậy, gã ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế không dưới mảy may.
"Chu lão gia tử, gần đây tốt không?"
"Không nhọc quan tâm, cực kỳ tốt." Chu Thiên Tham hắc hắc cười, "Cánh tay phải của lệnh tôn, có tìm được người nối chưa?"
Trương Tân Hùng nhìn chằm chằm một lúc lâu, không trả lời, cuối cùng khẽ cười một tiếng, từ bên cạnh vượt qua.
"Đi thôi."
Lam Tâm Tử vội vàng đuổi theo.
Chu Thiên Tham đột nhiên đứng im tại chỗ, thân thể run rẩy, bước đi khó khăn.
Một cỗ khí thế phảng phất giống như Hồng Hoang mãnh thú, không chỉ không theo Trương Tân Hùng rời đi biến mất, ngược lại tựa hồ càng kinh khủng, ép tới gã hoàn toàn không thở nổi.
Đầu gối uốn lượn, tựa hồ sắp quỳ xuống.
Phanh!
Mặt đất bị xuyên thủng, hai chân Chu Thiên Tham chui vào, không ngừng chảy máu.
Nhưng mà thân thể gã lại như trường thương thẳng tắp.
"Hô..."
Đám người rời đi, chỉ còn lại một mình gã, Chu Thiên Tham mồ hôi đầm đìa, cuối cùng vượt qua được.
Gã kéo chân lên, quay đầu nhìn về phía phương hướng hai người biến mất, nắm chặt nắm đấm.
"Một năm!"
Đây là một gian phòng khách chật chội.
Tối hôm qua thực sự vất vả quá độ, khiến cho Từ Tiểu Thụ cho dù nằm trên ván gỗ, cũng ngủ vô cùng ngon.
Mộng, dần vào giai cảnh.
Thân thể Từ Tiểu Thụ bắt đầu xiêu xiêu vẹo vẹo, biểu lộ dần dần làm càn, tay chầm chậm nâng lên.
"Đông đông đông!"
Tiếng đập cửa chậm chạp trầm ổn, quen thuộc như thế!
Ba một cái, Từ Tiểu Thụ giống như chim sợ cành cong, cả người giật bắn, không lo được giai nhân toái diệt, Cảm Giác liền bao phủ cả tòa đình viện.
"Vẫn chưa tiến vào!"
Mỏi mệt quét sạch sành sanh, tinh thần hắn kéo căng đến cực hạn, rón rén đi ra ngoài cổng.
Lực chú ý tập trung, Cảm Giác gian nan xuyên qua kết giới, nhìn ra tình huống bên ngoài.
Một tiểu cô nương mặc váy ngắn màu trắng, phấn điêu ngọc trác, trên lưng mang một thanh cự kiếm, lúc này đang chỉnh lý mình quần áo.
"Tô Thiển Thiển?"
Từ Tiểu Thụ thở dài một hơi, thầm hô mình đã quá căng thẳng rồi.
Nhưng nàng tới đây làm gì?
Từ Tiểu Thụ cố gắng tìm kiếm ký ức trong đầu mình, lờ mờ có thể nhớ khi đó Tô Thiển Thiển mới tới, mình đã tiếp tế nàng một chút.
Sau khi làm sư huynh chiếu cố nàng một tháng, tiểu cô nương này liền được thu vào nội môn...
Ừm, nghĩ đến cũng có chút hổ thẹn, không nghĩ thì tốt hơn.
Ân, đương nhiên có, nhưng kỳ thật nói lớn không lớn.
Cộng thêm hai người không gặp thường, cũng chỉ có Phong Vân Tranh Bá năm nay tiểu cô nương chạy tới cổ vũ cho hắn, hẳn là gặp một lần cuối.
Ừm, xem như có tình có nghĩa.
Từ Tiểu Thụ nghĩ như vậy, liền mở cửa ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận