Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 281: Kinh Khủng Tổ Hợp Kỹ

Không phải tính dẻo dai!
Hiển nhiên mình đã hoàn toàn hiểu sai, Dẻo Dai này, là kiên trì bền bỉ.
Có chút tương tự như Bá Thể, nhưng lại không hoàn toàn, xem như trong trạng thái Bá Thể có thể kiên trì lâu hơn một chút.
Nói đúng hơn, nó giống như "chịu đựng".
Đúng, chính là "chịu đựng".
Ngươi cuồng phong bạo vũ, ta sừng sững bất động "chịu đựng"!
Kỹ năng bị động này một hơi đến Tiên Thiên, Từ Tiểu Thụ liền có một loại cảm giác mình biến thành con lật đật.
Tựa như địch nhân công kích cuồng bạo, lại không thể đánh lui mình, sẽ bị Dẻo Dai phân tán công kích.
Thế nhưng...
Mình đã có Phản Chấn!
Từ Tiểu Thụ cảm thấy không ổn, nhưng mà một giây sau, hắn liền bị linh quang lóe lên trong đầu kích thích hưng phấn.
Phản Chấn cộng Dẻo Dai, hoàn toàn không có xung đột, thậm chí, càng giống một loại tương trợ lẫn nhau.
Giả sử hiện tại địch nhân đánh một quyền vào người mình, quyền kình cuồng bạo, cho dù đối phương bị chấn bay, nhưng mình cũng động thời bị đánh lui.
Thế nhưng hiện tại có Dẻo Dai, mình còn lui nữa sao?
Cỗ lực lượng chấn lui mình, sẽ đi đâu?
Trong mắt Từ Tiểu Thụ lóe lên ánh sáng, không hề nghi ngờ, nếu như cỗ lực lượng này không thể lập tức miểu sát mình, vậy nó nhất định sẽ trở lại với người xuất thủ.
"Song trọng ám kình!"
Nghĩ liền làm, Từ Tiểu Thụ chuẩn xác nhấc lên nắm đấm, phanh một tiếng, quyền phong đụng nhau.
Hắn nhớ lúc trước mình rút ra Phản Chấn, cũng từng là thí nghiệm như thế, nhưng lúc kia, chỉ nhẹ nhàng đụng vào, hai tay liền mãnh liệt tách ra, không môn mở rộng.
Mà hiện tại, mình dùng sức đụng quyền, hai tay thậm chí không có tách ra một chút xíu nào, giống như dán vào nhau, hoàn toàn đình trệ.
Nắm đấm dừng lại, nhưng lực lượng Phản Chấn thì không.
Một cỗ kình đạo kinh khủng trực tiếp qua lại trong cơ thể, giống như là trực tiếp dùng máy khoan điện khoan vào trong xương tủy.
Mà hai tay mất đi công năng triệt thoái, lực lượng không chút rò rỉ, điên cuồng tàn phá bên trong.
Thống khổ đến tận xương tủy khiến cho Từ Tiểu Thụ bộ méo cả mặt.
"Ngô!"
Hắn đau đớn kêu lên, cảm giác cánh tay sắp bị đập náy bấy, nhưng đau khổ vẫn chưa kết thúc, phản chấn kèm theo âm kình thứ hai đột nhiên xuyên qua.
"Xùy!"
Khuỷu tay Từ Tiểu Thụ trực tiếp vỡ ra, máu tươi văng tung tóe, hắn nhìn mộng bức.
"Cái này... cái này có chút kinh khủng a!"
Cực kỳ hiển nhiên, kỹ năng bị động Dẻo Dai, cũng được Cường Tráng gia trì, giống như Phản Chấn, chỉ là cấp bậc Tiên Thiên, đã có thể phát huy kỳ hiệu!
Sau khi thu tay tại, Từ Tiểu Thụ chỉ cảm thấy hai tay của mình đã bị phế đi, cũng may có Sinh Sinh Bất Tức khôi phục, vết thương nhanh chóng phục hồi như cũ.
"Ôi mẹ ơi, đây là thần kỹ đó!"
Chỉ thí nghiệm sơ qua một chút, Từ Tiểu Thụ đã hưng phấn không thôi.
Đến sớm không bằng đến đúng lúc, nếu như Dẻo Dai xuất hiện sớm, mình chỉ có thể trở thành một cái bao cát, hoàn toàn không thể phát huy tác dụng của nó.
Nhưng hiện tại Từ Tiểu Thụ có được nhục thân cường đại, chẳng khác gì như hổ mọc thêm cánh...
Không, hẳn là ở tầng hầm chuyển sang cao ốc!
"Phản Chấn cùng Dẻo Dai..."
Từ Tiểu Thụ nỉ non, hắn tựa hồ thấy được...
Địch nhân oanh đến một quyền, mình không nhúc nhích, đối phương lại bị chấn động đến quyền đoạn người bay, sau đó nổ tung ở trên không trung.
Nếu như địch nhân đánh tới mấy quyền...
"Ngọa tào!"
"Mình biến thành khắc tinh của tuyển thủ liên chiêu cường độ cao rồi?!"
"Nếu như đối phương một giây đánh ra trên trăm quyền, liệu có khi nào đánh đến một nửa liền phát hiện tay mình đã không còn?"
"Chuyện này..."
Từ Tiểu Thụ ngốc trệ, chỉ cảm thấy tê cả da đầu.
"Thế này còn đánh quái gì! Chẳng lẽ hệ thống không chỉ muốn bồi dưỡng ta thành một người đi ngủ cũng tu luyện, lúc đánh nhau cũng có thể đi ngủ?"
"Không, sẽ không, trên thế giới không có người mạnh như vậy tồn tại."
"Từ Tiểu Thụ ta, khẳng định cũng có nhược điểm!"
Từ Tiểu Thụ trầm tư, thật lâu, hắn một vỗ tay một cái.
Đúng, chỉ cần địch nhân kháng qua kích thứ nhất, sau khi biết được mình có song trọng ám kình, nhất định sẽ không tiếp xúc với mình nữa.
Như thế, tổ hợp Dẻo Dai và Phản Chấn, liền trở nên vô dùng rồi.
"Ngô, không đúng?"
Từ Tiểu Thụ lại trừng lớn mắt.
Trong lúc sinh tử chiến mình cũng không điên tới mức đi ngủ, sau khi địch nhân lui lại, sao mình không thừa dịp ngươi bệnh lấy mạng ngươi, hoặc là dụ kẻ địch dồn hết lực lượng công kích mình.
Sau đó không cần làm gì nữa, bắt lại là được.
Hắn đánh mình, mình không bị đánh bay, như vậy...
Nói cách khác...
Hắn bị đánh bay?
Nhưng mà, hắn lại bị mình bắt lấy...
Nếu bộ vị mình bắt lấy, là đầu hắn?
"Ngọa tào!"
Từ Tiểu Thụ cảm thấy một trận ác hàn.
"Cũng không đúng, vậy hắn không xuất thủ là được, chắc chắn sẽ không có việc gì."
Nhưng mà, Từ Tiểu Thụ nghĩ lại, hắn không xuất thủ, mình có thể xuất thủ.
Nếu như mình xuất thủ, hiệu quả kia, càng không cần nói.
Từ Tiểu Thụ chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn.
"Vô địch?"
"Không có khả năng, trên thế giới không có chuyện vô địch tuyệt đối, Từ Tiểu Thụ ta, nhất định có sơ hở!"
Thiếu niên vịn đầu gối, lần nữa bắt đầu suy nghĩ, thật lâu sau, lại kích động vỗ tay.
Đúng, chỉ cần nhục thân địch nhân ra sức, hắn cũng có thể đạt tới hiệu quả giống như Dẻo Dai, cưỡng ép đẩy song trọng áp kình trở về thân thể mình!"
"Quá tuyệt vời, ta không phải... ồ? Không đúng."
Từ Tiểu Thụ lại ý thức được, nhục thân muốn đạt đến trình độ như vậy, ít nhất cũng là phía trên Tông Sư chi thân?
Chuyện này sao có thể?
Đông!
Sau khi ý thức được điểm này, Từ Tiểu Thụ rốt cuộc quỳ xuống, đầu gối nện vào mặt đất.
Khóe miệng co giật lấy, đôi mấy rung rung, cũng không biết là kích động hay gì, trong miệng vô thức nỉ non:
"Không có khả năng!"
"Không có khả năng, Từ Tiểu Thụ ta, tuyệt không có khả năng vô địch!"
Nhưng mà quỳ cả nửa ngày, suy nghĩ hơn trăm cách chiến đấu, hắn vẫn không tìm được phương pháp phá cục này.
Từ Tiểu Thụ cảm thấy trái tim nghẹn ngào, hắn bưng kín ngực, da mặt nhúc nhích.
"A, a a a..."
Cơn đau sốc hông truyền tới, Từ Tiểu Thụ kém chút cương đến rút gân, hắn lập tức lấy một viên đan dược từ trong giới chỉ ra, ném thẳng vào miệng.
"Tê!"
Một cỗ năng lượng vô cùng cuồng bạo trực tiếp từ lỗ mũi hóa thành hai đầu linh khí du long, lao thẳng vào bên trong khí hải.
Từ Tiểu Thụ trừng mắt một cái, ý thức được có chút không đúng.
Cỗ linh khí này...
Sao lại mạnh hơn Luyện Linh Đan nhiều như vậy?
Hắn liếc mắt, đưa hai ngón tay lên lỗ mũi, đột nhiên ngửi thấy một cỗ hương vị Nguyên Đình Đan.
Từ Tiểu Thụ hoang mang.
"Úc... Ngô!"
Thiếu niên co quắp ngã xuống đất, hai chân kẹp lại, sắc mặt trướng đến đỏ bừng.
"Ưm ! ".
"Ngọa tào, không thể!"
Từ Tiểu Thụ lật ngược cổ tay, cổ ưỡn đến mức cao nhất, hắn muốn giãy giụa lấy, muốn lật người.
Nhưng thân thể quá nhạy cảm, không động còn tốt, vừa khẽ động...
"Ta... A a a!"
"Úc ! ta ! ".
Bạn cần đăng nhập để bình luận