Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 37: Nguyện Bị Đánh

Triều Thanh Đằng vẫn không dám cận thân như trước, chỉ dựng Băng Hà Kiếm lên, gật đầu nói nhỏ: "Tinh hà!"
"Xoát ".
Bông tuyết trên mặt đất nhất thời xoay tròn, mãnh liệt hiện lên, sau đó toái thành kiếm khí.
Triều Thanh Đằng một kiếm phảng phất xé mở tinh hà, từ trong bông tuyết uyển chuyển chém ra.
Kiếm trên lưng Tiếu Thất Tu run lên, ánh mắt trọng tài đại nhân vậy mà lộ ra kinh hãi.
Hậu Thiên kiếm ý!
Lại là Hậu Thiên kiếm ý!
Trước có Chu Thiên Tham Hậu Thiên đao ý, hiện tại Triều Thanh Đằng cũng có Hậu Thiên kiếm ý.
Tên Từ Tiểu Thụ này là chìa khoá mở bảo rương à, đối mặt với ai đều có thế khiến người đó xuất ra át chủ bài?
Trong khán đài, Chu Thiên Tham ôm đao, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Lại là kiếm ý!
Bên trong kiếm ý, băng điêu Từ Tiểu Thụ sao có thể ngăn cản?
Từ Tiểu Thụ đánh bại mình, bị Triều Thanh Đằng dùng ba kiếm đánh bại?
Vậy mình chẳng phải là...
Gã mãnh liệt ngước đầu nhìn, ngồi đều ngồi không yên.
Một bên khác, Mộc Tử Tịch nắm lấy hai cái đuôi ngựa, đứng ở trong khu chờ, duỗi cổ muốn nhìn Từ Tiểu Thụ khinh thường quay đầu chào hỏi mình đến cùng có năng lực gì.
Kết quả phát hiện vừa mới bắt đầu đã bị biến thành băng điêu...
Kiều trưởng lão lẳng lặng ngồi trên khán đài, đây là lần thứ hai ông ta đến xem Từ Tiểu Thụ thi đấu, cũng là lần thứ hai ông ta cảm thấy có thể đi xuống an ủi Từ Tiểu Thụ sau khi trận đấu kết thúc.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú, tất cả bọn họ tựa hồ đều thấy được tinh hà kiếm khí chém mục tiêu một phân thành hai.
Kiếm khí hiện lên, băng điêu trong nháy mắt nổ tung.
Nhưng mà đám người kinh ngạc phát hiện, nó cũng không phải là bị trảm phá, mà là vỡ vụn từ trong ra ngoài, sau đó có một cánh tay thò ra.
Đôi mắt Triều Thanh Đằng ngưng tụ, một cánh tay?
Cánh tay này hiện ra ánh sáng trong suốt rực rỡ, như huyết nhục có linh, bảo thể đại thành, nắm lấy kiếm khí đang gào thét ập tới.
Người xem đều kinh hãi, nắm lấy? !
Bang.
Một tiếng tê minh cực kỳ chói tai vang lên, Từ Tiểu Thụ như linh hầu xuất thế, từ băng điêu nhảy ra.
Một cái lộn mèo, hắn ném tinh hà kiếm khí trở về.
"Ngọa tào!"
Bên ngoài sân, tròng mắt Chu Thiên Tham đã sắp lòi ra, một màn này giống như đã từng quen biết.
Trước đó Tiên Nhân Bạt Sơn Thức của gã chính là bị một kiếm của Từ Tiểu Thụ ném về, từ đó đứng vững bại cục.
Nào ngờ không gặp một ngày, gia hỏa này vậy mà ngay cả kiếm cũng không cần.
Tay không gạt kiếm khí?
Ngươi đang đùa ta?
Từ Tiểu Thụ vững chắc quỳ trên mặt đất, thân thể lắc một cái, chậm rãi thở ra hàn khí.
Bạch Vân Du Du Nhị: Bạt Kiếm Thức!
Không sai, đây là hôm qua đối chiến Chu Thiên Tham ngộ ra được phương pháp dùng kiếm ý công kích, chỉ bất quá lúc này bị Từ Tiểu Thụ dùng Sắc Bén thi triển.
Những quang trạch suốt rực rỡ ngưng tụ trên tay hình thành thủ nhận, mức độ sắc bén của nó vượt qua Tàng Khổ.
Tuyết lớn đầy trời, đám người đờ đẫn.
Nếu như dùng kiếm còn tốt, nhưng Từ Tiểu Thụ tay không bạt kiếm khí, quả thực chấn kinh tất cả mọi người rớt cằm, ngay cả Triều Thanh Đằng nhất thời cũng không kịp phản ứng.
Xoát một tiếng, kiếm khí trảm qua, Triều Thanh Đằng miễn cưỡng tránh đi, tinh hà kiếm khí đánh vào kết giới, trận trận gợn sóng nổi lên, cơ hồ muốn xé rách kết giới.
"Đáng sợ!"
Tất cả mọi người kinh ngạc, không thể tin Từ Tiểu Thụ có thể nắm lấy một kiếm hung mãnh kia, đồng thời đánh giá đối với nhục thân Tiên Thiên cũng cao hơn một bậc.
Trên mặt Từ Tiểu Thụ kết sương, bờ môi phát tím, hiển nhiên bị đông cứng không nhẹ, nhưng lòng bàn tay bị kiếm khí xé rách giúp cho hắn thanh tỉnh không ít.
Khí hải tràn ngập khí tức nóng bỏng, nhanh chóng xua tan hàn khí, xem như niềm vui ngoài ý muốn.
Thừa dịp hắn bệnh, đòi mạng hắn!
Từ Tiểu Thụ không buông tha cơ hội xuất liên chiêu, sau khi trở tay ném ra kiếm khí, hắn lập tức cầm Tàng Khổ.
Không nói hai lời, ung dung vẽ ra một kiếm, kiếm ý trong nháy mắt ép đè tới.
Bạch Vân Du Du Nhất: Võng Kiếm Thức!
Đúng, danh tự hai chiêu này, đều là trong lúc bị đông cứng nghĩ ra, về phần đấu pháp, càng là như thế.
Từ Tiểu Thụ hắn, không chỉ chỉ biết cận chiến.
Triều Thanh Đằng mới tránh đi tinh hà kiếm khí của mình, liền thấy kiếm võng chém tới, Băng Hà Kiếm lập tức chém ra, trên lôi đài lập tức ầm vang rung động.
Xuy xuy xuy!
Một thân áo trắng của Triều Thanh Đằng bị vạch ra mấy đạo vết máu.
Sự thật chứng minh, Từ Tiểu Thụ trải qua mấy lần chiến đấu ma luyện, kiếm ý đã càng sắc bén hơn.
Mặc dù Triều Thanh Đằng cũng có Hậu Thiên kiếm ý, nhưng căn bản không chống đỡ được thế công dày đặc của Từ Tiểu Thụ.
Một giây sau, y từ bỏ chống cự, kiếm võng lướt qua thân thể, băng điêu Triều Thanh Đằng tái hiện, trong nháy mắt bị chém thành khối vụn.
Xuất hiện!
Một thức thế thân thuật không biết tên!
Từ Tiểu Thụ sớm có phòng bị, Cảm Giác không giây phút nào không chú ý đến động tĩnh của bông tuyết, quả nhiên "nhìn thấy" có một chỗ bông tuyết xuất hiện dị thường.
Chính là chỗ này!
Người xem kinh ngạc nhìn Từ Tiểu Thụ vỗ một chưởng sang hư không bên cạnh, gấp đến muốn giận mắng.
Kết quả sau một khắc, Triều Thanh Đằng xuất hiện ngay lòng bàn tay.
"Ngọa tào!"
Một tích tắc này, trong lòng tất cả mọi người đều thơm ngất, xảy ra chuyện gì?
Từ Tiểu Thụ đánh Triều Thanh Đằng, một người muốn đánh, một người muốn bị đánh?
Thần sắc Triều Thanh Đằng biến đổi, lập tức biết gia hỏa này chỉ thăm dò một chút, liền phá giải Tuyết Trung Mạn Hành của mình.
Kiến giải trong chiến đấu, quả thực kinh khủng!
Không kịp đề phòng, y ngay cả Băng Hà Kiếm cũng không thể nhấc lên, chỉ có thể vỗ ra một chưởng tương ứng.
Từ Tiểu Thụ lập tức cười hắc hắc.
Bàn tay phải uốn lượn, "Sắc Bén" lượn lờ, chưởng kích trong nháy mắt hóa thành ưng trảo, hung hăng đâm vào bàn tay non nớt của Triều Thanh Đằng.
Xoẹt!
Máu bắn tung tóe, trong lúc song phương giao thủ Triều Thanh Đằng chỉ kịp ngưng kết băng tinh ngăn cản, nhưng Tiên Thiên Sắc Bén nào phải phàm vật?
Ưng trảo trực tiếp oanh mở băng tinh, tại lòng bàn tay lưu lại năm cái huyết động.
Từ Tiểu Thụ rốt cuộc biết chưởng kích cùng trảo kích khác biệt, dưới một thức "Cửu âm Bạch Cốt Trảo" của hắn, nếu lại kéo sang bên cạnh một chút, đoán chừng năm ngón tay gia hỏa này nhiều nhất chỉ còn lại một ngón.
Chính là ngón ngắn nhất kia!
Hắn xem như lưu tình, chỉ nghĩ đến, không có áp dụng.
Mặc dù như thế, Triều Thanh Đằng cũng bị đau đến sắc mặt nhăn nhó, thân thể trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Lần này y không dám khinh thường, trực tiếp kéo khoảng cách ra xa nhất, Từ Tiểu Thụ đương nhiên không thể đuổi theo.
"Bông tuyết quả nhiên có vấn đề..."
Từ Tiểu Thụ hì hì cười, quay đầu nhìn về phía Tiếu Thất Tu: "Ta nói hắn gian lận, ngài còn không tin? Đổi thành ta liền lập tức phán hắn thua."
Tiếu Thất Tu bĩu môi, từ chối cho ý kiến.
Người xem đều kinh ngạc, Triều Thanh Đằng từ Phong Vân Tranh Bá xuất chiến đến nay, lần đầu đổ máu, lại là bị Từ Tiểu Thụ cầm xuống, đây là chuyện tất cả mọi người đều không ngờ tới.
"Cho nên pháp môn phân thân kia của Triều Thanh Đằng, đúng như Từ Tiểu Thụ nói, là thông qua bông tuyết di động?"
Sắc mặt đám người cổ quái lên, như thật là như thế, Triều Thanh Đằng thật xem như gian lận.
Sớm hạ tuyết, nếu chỉ thuần là vì phụ trợ phong độ, đương nhiên không ai cảm thấy không ổn, thậm chí có ngời cực kỳ hâm mộ kỹ năng này.
Nhưng nếu có liên quan đến một vài chiêu thức cần xúc thế mới có thể thi triển, cách làm này, không khỏi khiến cho người ta có chút khinh thường.
Lúc này, đã có người bắt đầu đổi phe, hiển nhiên cách làm của Triều Thanh Đằng khiến bọn họ khó chịu.
"Từ Tiểu Thụ cố lên, ta biết ngay ngươi mới là người tốt nhất."
"Từ Tiểu Thụ, đánh bại Triều Thanh Đằng, ta sinh khỉ con cho ngươi!"
"Từ Tiểu Thụ a a a, thật đẹp trai!"
Chu Thiên Tham chấn kinh nhìn tới, ra ngoài lôi đài mới biết được, nguyên lai khán đài đều dữ dội như thế sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận