Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 455: Tiểu Phó Thành Chủ, Ngài Không Được Ngủ ! (1)

"Oanh!"
Một tiếng rít gào nổ vang.
Nhân ảnh bay đầy trời.
Thời điểm chùm sáng kia xuyên phá thương khung, cho dù là Thủ Dạ cũng không ngồi yên nổi.
Ông ta lập tức đứng bật dậy, đôi mắt nhìn Từ Tiểu Thụ, tràn ngập kinh hãi.
"Đây là nổ lô?"
Như nếu không phải tận mắt nhìn thấy, mà là người khác tới nói phủ thành chủ bị tập kích, ông ta cũng sẽ tin không chút nghi ngờ.
"Cứu người!"
Sư Đề gầm lên.
Ông ta biết Từ Tiểu Thụ nổ lô sẽ còn kèm theo tổn thương, cho nên mới võ trang đầy đủ trước.
Nhưng mà, vì bảo vệ tính mạng những người kia, phản ứng đầu tiên của ông ta không phải là chùm sáng trùng thiên.
Mà là lập tức bay lên trời, kéo toàn bộ những người bị thổi bay tới.
Nếu như những người kia bị hút lên cao, ở trong phạm vi bạo tạc, trăm phần trăm sẽ thi cốt vô tồn.
"Cứu mạng!"
Từ Tiểu Thụ đồng dạng sợ hãi kêu lên.
Tẫn Chiếu Ngưng Đan Thuật cộng thêm linh dược lục phẩm đỉnh cấp, hiển nhiên đã nằm ngoài khả năng khống chế của hắn.
Nhưng hắn rất may mắn.
Phản Chấn không chống đỡ được bạo phá công kích, ngược lại lập tức đẩy Từ Tiểu Thụ bay đi, khiến cho hắn phi tốc rời khỏi hiện trường.
Oanh!
Một tiếng va chạm vang lên, thân ảnh Từ Tiểu Thụ trực tiếp nện ở trên vách tường, sau đó bay khỏi sảnh tiếp khách.
Hắn không thể tin nhìn chùm sáng ở giữa sân, tay chân luống cuống, muốn trợ giúp đám người Sư Đề hội trưởng đang tung bay ở trên trời.
"Xong."
Nếu như nổ tung, đừng nói sảnh tiếp khách, gần phân nửa phủ thành chủ cũng sẽ không còn.
"Trở về cho ta!"
Thời khắc mấu chốt, Thủ Dạ rốt cuộc hồi thần lại.
Ông ta nghĩ tới lúc trước mình khoe khoang khoác lác.
Nếu như không bảo vệ được đám người, Thủ Dạ ông ta cũng không còn mặt mũi nào ở lại chỗ này.
"Ngưng!"
Quát lên một tiếng, hai tay Thủ Dạ hợp lại, một cỗ vĩ lực kinh khủng nổ tung.
Ông ta ở trên hư không phong bế chùm sáng kinh người kia.
"Ông!"
Sau khi cứu vớt tuyệt đại đa số người ở đây, Sư Đề cuối cùng chụp giới vực xuống, còn lại, ông ta đã bất lực xoay chuyển trời đất.
"Ông!"
Lại một tầng, giới vực Thủ Dạ trực tiếp hóa thành dạng hình trụ, tới chặt chùm sáng kia.
Hai người lâm thời phối hợp hết sức ăn ý, một người cứu người, một người cứu hỏa.
Nhưng bạo phá, chung quy vẫn nổ tung.
"Ầm ầm!"
Sau khi chùm sáng năng lượng đạt đến cực đỉnh, tiếng vang chấn thiên động địa đột nhiên nổ tung.
Giới vực của Thủ Dạ đã đè xuống hết thảy, thế nhưng áp chế trong phạm vi nhỏ, khiến cho từng đợt thủy triều bạo phá không thể lan ra ngoài, sau khi chạm vào kết giới liền chảy ngược lại.
Liên tục lặp đi lặp lại, giờ phút này Thủ Dạ tiếp nhận tổn thương, cơ hồ là gấp mấy lần trận bạo tạc này.
"Ngô!"
Đột nhiên, thân thể Thủ Dạ chấn động.
Ông ta trừng lớn mắt, tròng mắt hơi lồi, hầu kết khẽ động.
Giống như bởi vì khinh thị, khiến cho tình huống ngoài ý muốn phát sinh.
Ba động im ắng qua đi, tràng diện an tĩnh nửa hơi.
Toàn bộ năng lượng bạo tạc bị ngăn lại, nhưng sóng khí lúc đầu nó phát ra, chỉ trong vòng nửa hơi, đã quét ngang qua toàn trường.
Từ Tiểu Thụ ở bên ngoài sảnh tiếp khách, có thể nhìn thấy không sót thứ gì, sau khi đạo sóng khí dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy xuất hiện, nó liền trực tiếp thổi bay tất cả.
"Phanh phanh phanh!"
Sàn nhà, tiệc rượu, đồ ăn...
Ngay cả đám người lúc trước được kéo xuống đất, miễn cưỡng tìm về một chút xíu cảm giác an toàn, lần nữa bị thổi đến thất điên bát đảo, lộn vòng bay tứ tung.
"Oanh!"
Bức tường bao xung quanh sảnh tiếp khách phồng lên, đồng loạt nổ tung, bắn về phía đám ngân giáp hộ vệ đang chạy tới cứu viện.
Rầm rầm, đám người trong nháy mắt ngã xuống như rơm rạ.
Từ Tiểu Thụ ngây ngốc.
Hắn nằm rạp trên mặt đất, cái đầu co lại, cảm thụ được dư chấn mặt đất truyền đến, trong lòng sóng lớn vạn trượng.
"Má ơi, thế này cũng hơi quá đi?"
Hình ảnh xuất hiện ở trong mắt, toàn bộ sảnh tiếp khách đã không còn.
Được như thế là nhờ cả vào giới vực của Sư Đề, Không chỉ cứu người bị chấn bay, còn át chế khí lãng khuếch tán, khiến cho bạo tạc chỉ duy trì trong phạm vi nhỏ.
Lúc này còn có thể đứng, cơ bản cũng chỉ có mấy vị Vương Tọa.
Trương Thái Doanh đã choáng váng.
Gã kịp thời nắm lấy chân của hai người bay gần mình, vừa định tiếp tục động thủ trợ giúp, liền bị bạo phá chấn động đến thất thần.
Một màn này...
Khóe mắt gã co quắp.
Hôm đó Trương phủ, không phải cũng bị bạo phá giống như vậy sao?
Chỉ bất quá giờ phút này thân lâm kỳ cảnh, cảm nhận được tình huống song phương chênh lệch rất nhiều.
"Từ Tiểu Thụ... nguyên lai, khu đông đình, bị hủy như thế..."
Gã nỉ non, sắc mặt âm trầm tới cực điểm.
Ngoại trừ mấy vị Vương Tọa còn đứng đấy, Tông Sư trở xuống, hoặc là nằm trên đống đá vụn, hoặc là bay về nơi không biết...
Đám lão đầu Luyện Đan Sư, không chút nghi ngờ, toàn bộ đều bị chôn ở bên dưới phế tích.
Đương nhiên, bọn họ vẫn được tính là hạnh phúc.
Đám lão đầu ở gần Từ Tiểu Thụ, sau khi bị thổi bay được cứu về lại phải đối mặt với nổ lô, kế tiếp vừa mở mắt ra liền đối mặt với tình cảnh tận thế.
Có trời mới biết, giờ phút này bóng đen ở trong lòng bọn họ to đến cỡ nào, thậm chí có thể sẽ đi theo bọn họ đến hết cuộc đời.
"Sai lầm."
Từ Tiểu Thụ có chút xấu hổ chớp chớp mắt.
"Tẫn Chiếu Ngưng Đan Thuật quái thật, chẳng lẽ ngưng đan thuật tử lão đầu dạy mình, đẳng cấp linh dược càng cao, uy lực sẽ càng lớn?"
Áy náy chỉ xuất hiện trong nháy mắt, trong đầu hắn đột nhiên có linh quang lóe lên, giống như được điểm tỉnh, ánh mắt sáng rực.
Đúng lúc này, một tiếng gào thét kiềm chế truyền đến.
"Từ! Tiểu! Thụ!"
Sắc mặt Sư Đề đã không còn đổi màu nữa, bởi vì phía trên đã bị lớp tro bụi thật dày phủ lên.
Âm thanh ông ta biến dị, chói tai đến đáng sợ.
"Có."
Từ Tiểu Thụ lập tức từ bên trong đống đất nhô đầu lên, phất tay trả lời:
"Hội trưởng không cần lo lắng, ta không sao."
Tràng diện nhất thời tĩnh mịch.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1420."
"Nhận oán hận, điểm bị động cộng 1356."
"Nhận e ngại, điểm bị động cộng 1020."
"Nhận nhục mạ, điểm bị động cộng 1211."
Giờ khắc này tốc độ cột tin tức xoát bình phong, có thể nói là điên cuồng chưa từng có, thậm chí còn hơn cả lúc "nhận công kích".
Mỗi lần điểm bị động đổi mới, cơ hồ không ít hơn bốn chữ số.
"Khụ khụ."
Lúc này Từ Tiểu Thụ mới ý thức được có lẽ mình đã hiểu lầm ý của Sư Đề hội trưởng.
"Nếu như là vấn trách vậy thì để một hồi đi, cứu người quan trọng, nổ lô cũng không phải ta... muốn?"
Từ Tiểu Thụ nói rất có thứ tự.
Sư Đề trầm mặc.
Lúc này tâm tình ông ta có thể nói là ngũ vị tạp trần, rất muốn dùng lời nói ác độc nhất để phát tiết một chút.
Nhưng vơ vét vốn từ, không tìm được từ ngữ thích hợp, mình cũng không thể thốt ra, càng không biết hiện tại nên dùng loại thái độ gì đối mặt với chuyện này.
"Ngọa tào a ! ".
Đám người nhẫn nhịn thật lâu, rốt cuộc có một đạo âm thanh kinh dị, run rẩy, nhưng kiệt lực muốn biểu đạt cảm xúc trong lòng lúc này, hội tụ thành hai chữ, kèm theo một âm cuối run rẩy.
"Đây mẹ nó, là nổ lô?"
Một tiếng qua đi, tất cả mọi người rốt cuộc thanh tỉnh.
"Ta beep ngươi Từ Tiểu Thụ, ngươi đi ra cho lão tử, xem ta có đánh chết ngươi hay không!"
"Ngươi nhất định là cố ý, vừa rồi ngươi luyện thuốc gì, thuốc nổ sao?"
"Từ Tiểu Thụ, ngươi đang ở đâu, cút ra đây nhận lấy cái chết!"
"Ngô, oa oa oa, dời ra, ngươi đẩy thứ gì vào trong miệng ta."
"Nhấc không nổi a, chân ta gãy xương rồi."
"Chân? Ngón chân? Thảo!"
Từ Tiểu Thụ nghe thấy tiếng chửi rủa liên tục vang lên, lập tức bắn ra mấy đạo kiếm khí, tiêu hủy mấy viên Dạ Minh Châu le lói còn sót lại.
Đêm tối, san bằng hết thảy tội ác.
Đám người mắng đến bất lực, tràng diện mới yên tĩnh trở lại.
Gió thổi qua, một cỗ khí tức bi thương dâng trào, khiến cho đám người nghe thấy một loại âm thanh lạ lẫm.
"Xèo xèo..."
"Xèo xèo..."
Con ngươi Sư Đề co rụt lại.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc kia, trái tim ông ta co quắp, trực tiếp nắm chặt nắm đấm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận