Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 216: Mau Mời Kiều Trưởng Lão

"Hây da !"
Trên chiếc giường cây chật hẹp, thiếu niên duỗi lưng một cái, tiện tay cầm lấy một cái gương đồng, mượn ánh nắng ban mai đánh giá khuôn mặt mình.
Quang trạch lưu chuyển, linh khí bức nhân.
"Thật soái!"
Từ Tiểu Thụ đẩy mở cửa sổ, nhìn mặt trời mọc ở phương xa, biết mình hẳn đã ngủ một ngày một đêm...
Từ Thiên Huyền Môn luân phiên đại chiến đến khi Thánh Nô đột kích, tiết tấu dồn dập chưa từng gián đoạn khiến cho tinh thần một mực căng cứng, không thể nào chỉ ngủ nửa đêm liền có thể đầy máu phục sinh.
Nhìn ánh nắng chiếu qua cái lỗ lớn trên trần nhà, Từ Tiểu Thụ thầm than một tiếng.
"May mà hôm qua trời không mưa, nếu không thật phải đến Linh Tàng Các ngủ."
Nội môn phía sau núi đã không thành núi dạng, Từ Tiểu Thụ cái kia không có ở qua mấy lần mới tiểu viện cũng đã chết bất đắc kỳ tử, trước mắt hắn là về tới ngoại môn.
Ừm, ở phòng khách.
Lộ thiên, không cửa sổ.
Đêm đó Tang lão cũng không nhiều lời, sau khi nghe mình đơn giản giải thích tình huống ở trong Thiên Huyền Môn xong, liền nghênh ngang rời đi.
Nhìn thần sắc vội vàng của ông ta, không biết có phải muốn đi chặn đường Thánh Nô cướp bóc hay không.
Thu hoạch như thế nào...
Tô Thiển Thiển cùng Nhiêu Âm Âm đồng dạng bị thương nghiêm trọng, lúc Từ Tiểu Thụ rời đi, một người đã ngủ mê man.
Người còn lại, ừm... bất tỉnh phân nửa.
Hắn chỉ để lại một bình mật ong, sau đó rời đi.
Có Nhiêu Âm Âm tại, nha đầu Tô Thiển Thiển kia hẳn sẽ không quá thương tâm, sau này lại đi an ủi một phen.
Đáng tiếc, không thể lừa gạt thanh danh kiếm kia đến...
Ách, là từ trên tay người bịt mặt.
Bước ra khỏi phòng, đình viện mấp mô, Từ Tiểu Thụ nhíu chặt mày.
"Vẫn nên sửa chữa lại đi, dù sao cũng coi như tài sản của mình, nói không chừng có xảy ra tình huống bất ngờ gì, còn có thể chạy đến ở."
Trong đầu âm thầm nghĩ như vậy, hắn liền đẩy cửa ra, dự định đến Linh Sự Các ban phát nhiệm vụ.
Nội môn, ngoại môn đều có tiểu viện của mình.
Ừm, cũng không tệ lắm.
Linh Sự Các vẫn đông đúc náo nhiệt như trước, ở bên trong có mấy chục trên trăm, ở bên ngoài còn có vô số người đang chờ tới lượt.
Cộng thêm trong khoảng thời gian này Linh Cung chiêu thu đệ tử mới, đám người tràn đầy phấn khởi, luôn chăm chỉ chạy đến nơi ban phát nhiệm vụ.
Tóm lại, cực nhiều người!
"Mau nhìn mau nhìn, Từ Tiểu Thụ, Từ đại sư huynh!"
"Ở đâu ở đâu?"
"Ồ? Làm sao chỉ có một cái đầu?"
"Đúng vậy đúng vậy, cánh đâu?"
"Cánh? Không phải nói hắn có kim giác long lân sao, còn dùng cánh mới có thể bay?"
Từ Tiểu Thụ vừa mới xuất hiện, liền nghe thấy tiếng người huyên náo, trực tiếp vỡ tổ.
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 146."
"Nhận kính nể, điểm bị động cộng 66."
"Nhận hâm mộ, điểm bị động cộng 48."
Đủ loại tin tức liên tục nhảy lên, Từ Tiểu Thụ xạm mặt lại nghe đám người nghị luận, cất bước tiến vào Linh Tàng Các.
Nguyên lai mình đã biến thành danh nhân rồi sao?
Thế nhưng, vì sao truyền thuyết của mình lại biến thành dạng này?
Từ Tiểu Thụ lâm vào trầm tư.
Cái gì mà ba đầu sáu tay, kim giác long lân...
Con mẹ nó, có bệnh không? Đây còn là người ư?
Duy nhất đáng an ủi chính là điểm bị động không kén cá chọn canh, nhanh chóng tăng trưởng.
Đi một hồi, liền đã phá mấy ngàn.
"Điểm bị động: 19.899."
Quả nhiên, không đi với người bịt mặt là lựa chọn chính xác.
Linh Cung, mới là nơi thích hợp phát triển nhất!
Phòng quản sự số một.
"Ồ? Kiều trưởng lão không ở đây?"
Nhìn tiểu cô nương có chút câu nệ trước mặt, Từ Tiểu Thụ hơi kinh ngạc.
Kiều trưởng lão không có việc gì, trên cơ bản đều rất ít rời khỏi đây, ông ta có thể đi đâu được, lại xuống bếp rồi?
"Thật nhàn hạ nha, Linh Cung mới vừa xảy ra chuyện... tâm thật lớn."
Khuôn mặt tiểu cô nương mặc váy xanh đỏ bừng, len lén liếc mắt thiếu niên trước mặt, trái tim nhỏ bịch bịch nhảy.
Từ sư huynh, hình như cũng không có ác miệng giống như trong truyền thuyết?
Rất dễ nói chuyện, âm thanh dễ nghe, dáng dấp cũng đẹp mắt, ngay cả thần sắc nhíu mày đăm chiêu, đều khiến lòng người ngứa ngáy.
Quả thật chính là bạch mã vương tử mình không thấy rõ mặt ở trong mộng.
"Sư..."
"Hửm?"
Từ Tiểu Thụ nhìn qua tiểu cô nương, hắn đã không phải lần đầu tiên nhìn thấy có người có thái độ như thế, một đường đi tới, có không ít người có động tác này.
Các nàng đến cùng muốn làm gì? !
"Thế nào?"
Trong lòng tiểu cô nương khá loạn, tay run run, từ trong ngực lấy ra một quyển sách nhỏ, "Có thể hay không..."
Nguyên lai là kí tên à.
Từ Tiểu Thụ lập tức cười, không phải chỉ là ký tên thôi sao, có cần sợ hãi như vậy không, mình cũng không có ăn thịt người.
Hắn trực tiếp nhận lấy quyển vở, lật ra, "Ký chỗ nào?"
Tiểu cô nương lập tức ngây ngẩn cả người, lại dễ nói chuyện như vậy? Nàng lần nữa đại hỉ từ trong ngực móc ra một cây linh bút.
"Đâu cũng được!"
Từ Tiểu Thụ khoát khoát tay, bút hắn vẫn có.
Từ trong giới chỉ lấy ra linh bút fan tặng lúc trước, hắn liền nhìn thấy thần sắc cô nương trước mặt có hơi thất vọng, lập tức xấu hổ cười.
"Ai nha, sao lại hỏng rồi, vậy dùng bút của ngươi vậy!"
Tiếp nhận linh bút, tiểu cô nương lập tức vui vẻ ra mặt.
Xoát xoát mấy nét viết xong, Từ Tiểu Thụ hài lòng gật đầu, chuyện này mình có kinh nghiệm, càng viết càng tốt.
Thật giỏi!
Nhưng mà rất nhanh hắn hắn liền cảm thấy không đúng.
"Nhận ghen ghét, điểm bị động cộng 44."
"Nhận ghen ghét, điểm bị động cộng 86."
"Nhận ghen ghét, điểm bị động cộng 177."
Từ Tiểu Thụ vừa quay đầu lại, phía sau là một đám cô nương đang đỏ mắt, đồng thời còn có...
Nam?
Gì cơ?
Xảy ra chuyện gì, ghen ghét không phải nên nhằm vào nữ ư, sao lại đẩy hết lên đầu mình rồi?
"Từ Tiểu Thụ vậy mà thật ký tên, không phải hắn tích chữ như vàng, trầm mặc ít nói, mới mở miệng liền có thể phun chết một tên Tiên Thiên hay sao?"
"Đúng vậy, ta còn tưởng hắn không dễ nói chuyện, mẹ nó, vừa rồi ở trên đường vậy mà không dám vây lấy hắn."
"Hả? Mẹ nó?"
"Anh anh anh, ngươi nghe lầm rồi!"
"Ta thảo, ta thật hâm mộ, ta cũng muốn ký tên!"
"Ta cũng muốn, ta cũng muốn!"
"Cút, ngươi là nam, đừng đẩy ta!"
"Làm gì, nam không thể ký tên? Kỳ thị giới tính? Ta, ta... anh anh anh!"
Đám người lập tức điên rồi, chen chúc tiến lên.
Từ Tiểu Thụ giật mình kêu lên, hắn rốt cuộc lý giải khổ sở khi làm minh tinh.
Muốn phất tay đánh bay đám gia hỏa điên cuồng này, nhưng dù gì cũng là fan của mình, đồng thời dưới tình huống như vậy, điểm bị động đang tăng vọt.
Làm như thế, rõ ràng có chút không tử tế.
Lại thêm ngoại môn không cho phép động thủ lung tung, tuy nói mình đã có thể vào nội môn, nhưng thật muốn đánh thương bọn họ, đoán chừng sẽ bị bắt lên hình đài Linh Pháp Các.
Như thế liền lạnh thấu.
Suy nghĩ đến đây, Từ Tiểu Thụ không còn cách nào khác, chỉ có thể phồng linh nguyên lên, khiến cho áo bào phành phạch cuồng vũ, tiếp theo nghiêm nghị quát:
"Yên tĩnh!"
Tràng diện yên tĩnh một giây.
"Oa oa, thật là khí phách a!"
"Từ Tiểu Thụ, ta yêu ngươi, ta đã đến trợ uy cho ngươi từ hồi tiểu tổ thi đấu, hãy ký tên cho ta!"
"Đánh rắm, Từ Tiểu Thụ là của ta!"
"Cút!"
Biển người trong nháy mắt nhấn chìm thiếu niên, liền bọt nước cũng không nổi lên được, Từ Tiểu Thụ bị dìm đến không nhìn thấy bóng người.
"Ngọa tào, tay ai thế, đừng sờ loạn!"
"Trời ạ, đừng ép ta, ta sẽ động thủ đó!"
Linh Sự Các nhất thời lung la lung lay, tựa hồ một giây sau liền sẽ đổ sụp.
Một trăm linh tám đệ tử quản sự há hốc mồm, ngây ra như phỗng nhìn qua phòng số một bị biển người nhấn chìm.
Muốn lên tiếng, không át được tiếng người, muốn ra tay, lực bất tòng tâm.
"Nhanh, nhanh đi mời Kiều trưởng lão!"
Trong biển người ngoi lên một cái đầu lâu tràn đầy hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, khàn giọng thét chói tai:
"Cứu mạng... ngô!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận