Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 214: Tao Hết Lần Này Đến Lần Khác

Từ Tiểu Thụ vừa dứt lời, tràng diện đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Tất cả mọi người phảng phất đều có thể nghe ra sự tự tin cường đại trong lời nói của hắn, tựa hồ gia hỏa này vô cùng có lòng tin đối với con đường của mình.
"Là ta nghe lầm sao?"
Tiếu Thất Tu có chút sững sờ, ông ta nhìn người bịt mặt, lại ngó Từ Tiểu Thụ, bỗng nhiên phát hiện nếu như mình trẻ lại mấy chục tuổi, có lẽ...
Cũng không dám nói ra lời này!
Khóe miệng Tang lão khẽ nhếch, người khác có lẽ không tin, nhưng ông ta tin tưởng không chút nghi ngờ.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân ông ta coi trọng Từ Tiểu Thụ, gia hỏa này mặt ngoài nhìn như không đứng đắn, nhưng nội tâm bền bỉ cùng tự tin...
Nói thật, cũng chỉ kém hơn mình một chút xíu.
Tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc, ngay cả Giang Biên Nhạn cũng phải thay đổi cách nhìn đối với thiếu niên trước mắt.
Có thể đứng trước mặt thủ tọa Thánh Nô tay chấp danh kiếm, khí thôn sơn hà nói ra hào ngôn bực này, thật đúng là không phải người bình thường có thể làm được.
"Tiểu bối, ngươi có biết người đang đứng trước mặt ngươi là ai?"
Đám người Linh Cung phản ứng khác nhau, Sầm Kiều Phu cũng bị lời nói cuồng vọng này tức đến dựng râu trừng mắt.
"Ồ? Là ai?"
Con mắt Từ Tiểu Thụ tỏa sáng, khoan hãy nói, hắn đúng là tò mò vấn đề này rất lâu rồi.
Nếu như lão giả kia có thể cho hắn đáp án, hắn thật cảm kích khôn cùng.
"Y chính là..."
Người bịt mặt nâng tay, cản Sầm Kiều Phu tiếp tục nói.
Y không làm được chuyện tự báo thân phận, hơn nữa ở đây còn có người ngoài.
Từ Tiểu Thụ tự tin như thế, y càng thưởng thức hơn.
Tiểu tử này, quả thật có chút hợp khẩu vị.
"Ngươi hẳn đã gặp qua Lệ Song Hành, đi theo ta, ngươi sẽ được nhìn thấy càng nhiều thiên tài như thế." Người bịt mặt khuyên nhủ.
"Tên mù kia sao?" Từ Tiểu Thụ trầm mặc một chút, nói: "Hắn còn sống?"
Diệp Tiểu Thiên công kích như thế, cho dù Lệ Song Hành là Kiếm Tông, cũng khogn6 nhất định có thể thoát khỏi không gian loạn lưu.
Người bịt mặt tựa hồ sững sờ, chưa kịp trả lời, liền thấy thiếu niên trên mặt đất bổ sung một câu:
"Nếu như hắn còn sống, xin chuyển cáo một câu, nói tâm tính hắn cần rèn luyện nhiều hơn, tên kia..."
"Không chịu được kích thích, quá vọng động rồi."
Khóe môi Diệp Tiểu Thiên nhếch lên, kém chút bật cười, ông ta đã hình dung ra biểu lộ của hai người kia khi nghe lời này.
Quả nhiên, lời vừa dứt, Sầm Kiều Phu đều lảo đảo.
Thanh niên mù kia cơ hồ là hậu bối ổn trọng nhất ông ta từng gặp, cho dù là mình, ngoại trừ có thể khiến hắn kêu một tiếng tiền bối, cơ hồ đều chưa từng giao lưu qua.
Vọng động?
Nói đùa gì thế!
Người bịt mặt nhất thời ngốc trệ, y vậy mà không biết nên nói gì cho phải.
Từ Tiểu Thụ đã gặp Lệ Song Hành, hơn nữa còn giao phong qua?
"Vọng động sao..."
Trong miệng vô thức nỉ non, người bịt mặt phát hiện mình tựa hồ không có thứ gì có thể đả động tiểu tử tâm như bàn thạch này.
"Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng."
Y hít một hơi thật sâu, ngưng trọng nói: "Theo ta, bảo đảm trong vòng một năm, ngươi đột phá Kiếm Tông!"
"Tê!"
Ở đây tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Kiếm Tông!
Một năm!
Đây không phải rau cải trắng a.
Mọi người đều biết, tu luyện kiếm ý thuần dựa vào ngộ tính cùng duyên phận.
Người bịt mặt vậy mà đám nói chắc nịch như thế, y đang khoe khoang khoác lác?
Trong lòng Tiếu Thất Tu có chút kinh hãi.
Ngay cả ông ta cũng không dám nói chắc như thế, thậm chí cho dù để ông ta tu luyện lại từ đầu, ông ta cũng không có tự tin nói lời như vậy.
"Một năm?"
Tất cả mọi người nhìn Từ Tiểu Thụ cúi đầu, tựa hồ có chút động tâm.
Động tâm?
Từ Tiểu Thụ chỉ dùng hai ngón tay tính toán, liền biết mình muốn tích lũy đủ 50 ngàn điểm bị động, tuyệt đối không cần đến một năm.
Thậm chí một tháng cũng không tới!
"Một năm, có hơi lâu..."
Từ Tiểu Thụ không tự giác nói thầm lấy, nhìn thấy sắc mặt đám người không đúng, liền vội vàng giải thích một câu: "Ta nói thật, đừng xuyên tạc ý của ta."
Người bịt mặt bối rối.
Xuyên tạc?
Lời kia làm sao xuyên tạc?
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 7."
Lần này, không chỉ hai người Thánh Nô nhận lấy tổn thương bạo kích, ngay cả người của Linh Cung, cũng cảm thấy Từ Tiểu Thụ có chút quá mức.
Ngươi muốn nói cũng không thể nói khoa trương như vậy chứ?!
"Khặc khặc khặc khặc..."
Kiều Thiên Chi rốt cuộc nhịn không được cười to, ông ta đông một tiếng bốp đầu Từ Tiểu Thụ, "Tiểu Thụ, ngươi quá mức, phải thu liễm một chút."
Thu liễm?
Từ Tiểu Thụ nhìn ánh mắt muốn phun lửa của người bịt mặt, sợ hãi trốn ra sau lưng Kiều trưởng lão, thăm dò nói: "Hay là một tháng..."
Ồ?
Sai gia hỏa kia bốc khói rồi?
"Nửa năm?"
"Nửa năm có thể phá Kiếm Tông, ta liền... liền suy tính một chút?"
Sầm Kiều Phu cảm thấy sắc mặt mình trắng bệch, bị tức đến mất hết huyết sắc.
"Tiểu tử thúi, ngươi đang tiêu khiển chúng ta!"
Ông ta tức giận lăng thiên, rốt cuộc không thu được rục rịch tay, chặt một búa ra ngoài.
Xèo xèo.
Kết quả vết cắt còn chưa từng chém ra, bản thân đã lần nữa bốc lên ngọn lửa vô hình, bị dọa đến co rụt lại, vội vàng đi chống cự.
"Còn tới?"
Tang lão thâm trầm cười, thật muốn đánh, ông ta cũng không thèm giả.
Chỉ đáng thương Thiên Tang Linh Cung, bất quá cùng lắm thì lại trùng kiến một lần, chiêu thêm đệ tử.
Không sao!
Người bịt mặt cũng bị tức giận không nhẹ, tiểu tử này được một tấc lại muốn tiến một thước, công phu quả thực khiến cho người ta nổi nóng, nhưng phần tự phụ này...
"Thật giống, ngươi rất có phong phạm của ta năm đó, ta thưởng thức ngươi!"
"Cảm ơn."
Từ Tiểu Thụ lần nữa thò đầu, dừng một chút nói: "Nhưng ngươi đã là người thứ hai nói với ta như vậy."
"Ồ?"
Người bịt mặt có chút hiếu kỳ, "Người thứ hai?"
Từ Tiểu Thụ nghiêng đầu nhìn phía Tang lão, lão đầu cũng trùng hợp quay đầu sang.
Tràng diện lần nữa yên tĩnh.
Bầu không khí tựa hồ tràn ngập xấu hổ.
Tang lão mặt mo đỏ ửng, vội vàng kéo thấp nón lá.
Tiểu tử này...
Tại sao không phân địch ta, có độc à?!
"Khặc khặc..."
Kiều Thiên Chi kịp thời ngừng lại, tránh cho dẫn tới hậu hoạn sau này.
Đắc tội với Tang lão đầu kinh khủng hơn đắc tội với người bịt mặt kia nhiều, tử lão đầu kia thường trú Linh Cung, không chú ý liền âm mình một phát, tâm cấn đến hoảng!
Đúng lúc này, mọi người cùng nghiêng đầu, đồng thời nhìn bầu trời phương xa.
Giang Biên Nhạn lập tức vui mừng: "Tới."
Hai người Thánh Nô đồng thời biến sắc, biết đã không thể tiếp tục ở lại nơi đây, Thánh Thần Điện Bạch Y đã trên đường.
"Đi!"
Sầm Kiều Phu thúc giục, nếu còn không đi, sợ rằng thật sẽ phải lưu lại nơi này.
Người bịt mặt vẫn có chút chưa từ bỏ ý định, "Văn Minh..."
"Vừa rồi không phải đã nói cơ hội cuối cùng à, còn tới?" Từ Tiểu Thụ ngắt lời nói.
Người bịt mặt trầm mặc.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Y triệt để tuyệt vọng rồi, không biết vì sao mình lại cố chấp với tên gia hỏa kia như thế, gia hỏa này có kịch độc a!
Chung quy đã tính sai rồi sao...
Thở dài một tiếng, hai người muốn rời khỏi, Từ Tiểu Thụ lại đột nhiên lên tiếng nói: "Chờ một chút, ta có thể đi với các ngươi?"
Cảm nhận được mấy đạo ánh mắt đâm tới, Từ Tiểu Thụ bị nhìn đến rụt rè, nhưng lúc này hắn cũng có thể cảm thấy phương xa bất thường.
Có cường giả đột kích, vì sao mấy người ở đây không lưu hai người kia lại?
Hắn không rõ ràng cho lắm.
"Đổi tính?"
Đối với ánh mắt kinh nghi của người bịt mặt, Từ Tiểu Thụ chân thành nói: "Có một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
Khóe miệng người bịt mặt khẽ nhếch, nói một hồi, cuối cùng không phải nhịn không được dụ hoặc?
"Ngươi cho ta thanh kiếm kia, ta đi với ngươi!"
Tất cả mọi người sửng sốt một chút, cho dù Tang lão đều lộ ra thần sắc hứng thú.
"Tiểu tử thúi, ngươi đang nghĩ cái rắm gì thế?"
Sầm Kiều Phu phì cười, tiểu tử này thật tưởng mình là một nhân vật, ngươi còn không đáng giá bằng một cọng lông của thanh kiếm này đâu!
Khoan đã?
Hình như kiếm không có lông...
Người bịt mặt bật cười nói: "Được, chỉ cần ngươi đi theo ta, ta sẽ cho ngươi thanh kiếm này."
Sầm Kiều Phu giật mình, "Ngươi điên rồi?!"
"Ngươi cho ta trước, ta sẽ đi cùng ngươi. " Từ Tiểu Thụ mặt không đổi sắc.
"Hừ!"
"Nguyên lai ngươi thật đang chơi ta?"
Thân thể người bịt mặt run rẩy, y rốt cuộc ý thức được thiếu niên trước mặt thật sự không có chút động tâm, mà chỉ là đang tiêu khiển mình.
Nhấc tuyết kiếm trong tay lên, y kém chút trực tiếp lao xuống bắt người.
"Nhịn!"
Sầm Kiều Phu liên tục kéo y lại, tiếp tục như vậy, chúng ta thật sẽ phải ở lại nơi này.
"Buông ra!"
"Chúng ta đi trước!"
"Buông ra!"
"Đi!"
"Ta biết..." Người bịt mặt cảm thấy rất không tốt, âm thanh run rẩy, "Nhưng mà lửa trên người ngươi, đốt lây ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận