Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 534: Ta Là Người Làm Ăn (2)

Ngư Tri Ôn lập tức kinh ngạc.
Đôi mắt đẹp đăm đăm nhìn bóng lưng người bịt mặt đội nón lá kia, nhất thời im lặng.
Vừa rồi còn dùng lập luận đẩy ngã suy đoán, nào ngờ, chỉ mới qua mấy hơi?
Đánh mặt!
"Thật là Từ Tiểu Thụ?"
Nàng nghiêng đầu hỏi.
Sắc mặt Trình Tinh Trữ chuyển sang màu xanh, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Cái mùi này, suốt đời khó quên!"
Ngư Tri Ôn trầm tư.
Tinh đồng của mình, sai lầm?
Làm sao có thể?
Đây chính là tồn tại ngay cả khí tức Vương Tọa cũng có thể phân biệt ra đó!
"Chuyện này..."
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 1."
"Oanh!"
Thời khắc suy tư, dưới nền đất, lại truyền đến một tiếng oanh minh.
Ngư Tri Ôn quay đầu nhìn tới, phát hiện Từ Tiểu Thụ rõ ràng không nhúc nhích, thế nhưng năng lượng dưới chân lại chỉ đâu đánh đó.
Mà lão Đỗ may mắn kháng qua được một kích, giờ khắc này ở dưới lòng đất, hoàn toàn không ra được.
Giống như một con chuột đất.
Vừa muốn ngoi đầu lên, liền bị từng khỏa áp súc hỏa chủng nổ cho không biến đông tây nam bắc.
"Rầm rầm rầm..."
Tiếng vang tàn bạo kia, mỗi lần vang lên, tất cả mọi người đều cảm thấy trái tim mình nhảy một cái.
Nhìn mặt đất sắp vỡ tan, đám người tập thể trầm mặc.
Oanh kích khủng bố như vậy, ngay cả cửa trấn Bát Cung, cũng sắp không chống đỡ nổi.
"Đây chính là người làm ăn trong truyền thuyết?"
"Còn nữa còn nữa, hòa bình thế giới!"
Có người hào hứng dâng trào bổ sung.
"Nhận kính nể, điểm bị động cộng 424."
Từ Tiểu Thụ vui tươi hớn hở cười, hiếm khi giải thích một câu.
"Quá tam ba bận mà!"
"Dù sao lúc trước ta đã cho y hai lần cơ hội, nếu như tiếp tục cho, ta sẽ rất mất mặt."
Mất mặt...
Lúc La Thanh Lang nghe thấy hai chữ này, khóe miệng giật một cái, thân thể co quắp.
Nếu như không phải bởi vì "Mặt mũi" của ngài, ta cũng không có bị biến thành côn hình ngươi, quất tới quất lui a!
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
Không thể không nói, lão Đỗ quá mạnh.
Gia hỏa này bị áp súc hỏa chủng trêu đùa như mèo bắt chuột lâu như vậy, thế mà vẫn có thể kháng trụ được.
Thời gian gần nửa nén hương.
Tiếng oanh minh ở ngoài cửa trấn Bát Cung chưa từng ngừng lại.
Rốt cuộc.
Thời điểm cửa trấn sụp đổ, lão Đỗ nghiêm túc ý thức được, người bịt mặt dùng chân công kích ở phía trên, linh nguyên của hắn, còn nhiều hơn cả mình.
Bởi vì giờ khắc này, linh nguyên trong khí hải của gã, không còn một giọt nào.
"Thiếu hiệp tha mạng!"
Âm thanh khuất nhục của Lão Đỗ từ lòng đất truyền đến, gã trực tiếp từ bỏ ngăn cản.
Bởi vì từ trong lời nói của người kia, hắn không phải một người tàn bạo, không thích lạm sát kẻ vô tội.
Nói không chừng hắn chỉ là không thể để xuống mặt mũi.
Một khi mình cho một cái bậc thang, hắn liền có thể bước xuống.
Kết quả, mấy khỏa áp súc hỏa chủng còn thừa không chút lưu tình bắn tới lỗ mũi, dưới nách, giữa hai chân.
"Rầm rầm rầm!"
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
"Phốc!"
Lão Đỗ mộng bức phun một ngụm máu, vết thương đầy người, gã ngẩng đầu, khóc không ra nước mắt gầm thét.
"Tha ta!"
"Nhận thỉnh cầu, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ thu chân.
Lúc này, hắn mới phát hiện lòng đất Bát Cung, đã bị mình đánh thấu.
Ngay cả độ cao mặt đất, cũng đã hạ thấp mấy bậc.
Giống như một cái thung lũng cỡ nhỏ vậy.
"Chậc chậc."
"Lão gia hỏa thật ngoan cường."
Từ Tiểu Thụ thò đầu nhìn xuống dưới hố.
Lão Đỗ không nhìn thấy hắn, thế nhưng Từ Tiểu Thụ có Cảm Giác, cho dù cách vô số chướng ngại, thế nhưng vẫn có thể thuận theo khe hở, nhìn thấy sự khẩn trương trong mắt tên kia.
"Ngươi nghĩ thông suốt chưa?"
Lão Đỗ suy nghĩ.
Nghĩ thông suốt cái gì?
Ta mẹ nó không muốn gì cả!
Từ Tiểu Thụ hỏi xong, lúc này mới ý thức được ký ức của mình xuyên tạc.
Nghĩ thông suốt, hẳn là tên La Thanh Lang kia.
Vô thức nghiêng đầu, liền thấy thân thể La Thanh Lang run lên, vậy mà vậy từ từ rút lui một bước.
"Nhận e ngại, điểm bị động cộng 1."
"Ha ha, chớ khẩn trương."
Từ Tiểu Thụ nhấc tay ra hiệu mình là người lương thiện, sau đó mới quay về dưới hố lớn tiếng nói:
"Cho nên ngươi muốn mua Linh Lung Thạch không?"
Cả người lão Đỗ kém chút băng liệt tại chỗ.
Ta mẹ nó...
Chỉ một viên Linh Lung Thạch!
Ta nhất định đã phạm vào Thái Tuế, mới đi trêu chọc con hàng này.
"Ta mua!"
Tiếng gào thét thê lương kia, tất cả mọi người đều có thể nghe ra được, ba phần đắng chát, ba phần phẫn uất, ba phần khuất nhục, cộng thêm một phần bất lực không thể làm gì.
"Úc, muốn mua, ngươi phải nói sớm chứ."
Từ Tiểu Thụ ngoắc ngoắc tay, "Ở phía dưới làm gì, sinh ý phải đối mặt luận đàm, đi lên a!"
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
"Nhận kính sợ, điểm bị động cộng 428."
Lần này, ánh mắt tất cả mọi người nhìn Từ Tiểu Thụ, không còn là không hiểu, hoang mang, cùng hoài nghi đối với thực lực của hắn.
Không quản tu vi như thế nào, người này...
Không.
Tên kia là ma quỷ!
Lão Đỗ nghẹn lấy một bụng tức, cẩn thận từng li từng tí che đỉnh đầu, đôi môi khép chặt, nắm lấy lỗ mũi, lúc này mới dám chầm chập bò khỏi hố.
"Khá lắm!"
Ánh mắt tất cả mọi người lập tức thẳng băng.
Nam nhân mặt sẹo trước mặt cả người cháy đen, đầu tóc cùng lông mày đều bị đốt rụi, một thân linh y đều bị tạc nát, lộ ra hộ giáp thiếp thân tan vỡ ở bên trong...
"Lão Đỗ?"
Không phải là ở bên dưới âm thầm đầu thai chuyển thế, sinh sinh đổi người đấy chứ!
Nếu không phải vết sẹo mang tính tiêu chí kia không biến mất, mà là tăng thêm mấy đạo.
Chỉ sợ đám người, thật đúng là không nhận lão Đỗ.
"Lão đại?"
Đám thủ hạ của lão Đỗ ở bên cạnh cũng mộng bức.
Đây cũng quá thảm rồi đi, đường đường Tông Sư, vậy mà bị người ta đóng xuống lòng đất nổ thành dạng này.
"Lão đại, không phải mấy ngày trước vừa đột phá đến Tinh Tự cảnh sao?"
"Sao lại bị đánh thảm như vậy..."
"Im miệng!"
Bên kia còn chưa bắt đầu bàn luận sôi nổi, lão Đỗ đã tức giận hô, trực tiếp rống cho đám thủ hạ câm như ve mùa đông.
Có biết thẹn hay không?
Còn dám nói chuyện!
Tất cả mọi người đều mộng bức.
Tinh Tự cảnh!
Ở đây không có ai đơn giản, cũng không bị điếc, sao có thể không nghe thấy đám người kia nói thầm.
"Nhưng Tinh Tự cảnh cũng quá bất hợp lý đi".
"Bạo tạc lúc trước, cũng không phải linh kỹ cường hãn gì, sao lão Đỗ đạt đến Tinh Tự cảnh, lại trở nên yếu đi, không thắng nổi?"
Xoát một cái, nghe được tiếng nghị luận, lão Đỗ lập tức trừng ánh mắt hung dữ sang.
Tồn tại "không thành nhân dạng" từ bên trong "vực sâu bò ra", quả thực khiến cho đám người giật nảy mình, nhất thời không dám nói chuyện.
Trong lòng lão Đỗ bất lực.
Ta bíp bíp các ngươi!
Các ngươi lãnh hội qua cái gọi là hỏa chủng mọc mắt chưa?
Lòng đất vốn không thông, bốn bề ngăn trở, thế nhưng thứ kia lại có thể định vị chuẩn xác... tên kia, có thể nhìn thấy sao?
Linh niệm của hắn, đặc biệt như vậy?
Lão Đỗ sợ hãi nhìn về phía Từ Tiểu Thụ.
Từ Tiểu Thụ vui tươi hớn hở nhìn gã, một mực đợi gia hỏa này nói chuyện.
Khóe miệng giật một cái, ngập ngừng nửa ngày, lão Đỗ rốt cuộc biệt xuất ra một câu.
"Thiếu hiệp, Linh Lung Thạch bán thế nào?"
"Nhận kính sợ, điểm bị động cộng 454."
Tất cả mọi người thở dài.
Quả nhiên, lão Đỗ bị thu phục...
Bạn cần đăng nhập để bình luận