Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 2009: Sao Có Thể Trốn Được (4)

"Oanh!"
"Bành!"
Một kích, đầu lâu Hư Không Thị bị bạo lực cắt đứt, quất bay.
Từ Tiểu Thụ sửng sốt.
Sao đơn giản như vậy?
Hư Không Thị, lúc nào dễ giết như thế?
Hơn nữa, vừa rồi mình chỉ đá một cước, sao lại có đến hai tiếng vang?
Cúi đầu, Cảm Giác phát hiện Thiên Nhân Ngũ Suy đồng dạng xuất hiện, chắn trước mặt tiểu sư muội.
Ông ta dùng thân thể nhân loại, đồng thời xuất ra một kích đá ngang, hung hăng đá bay nửa đoạn dưới thân thể Hư Không Thị!
"Đông!"
Hư Không Thị mất đầu gãy đuôi, thân thể chỉ còn phần giữa rơi xuống đất, dấy lên một vùng khói bụi.
Tràng diện nhất thời an tĩnh.
Trái tim nhỏ Mộc Tử Tịch gần như ngừng đập.
Nàng vừa mới lấy lại tinh thần, Hư Không Thị đã lao tới trước mặt.
Một giây sau, hoàng kim cự nhân cùng người đeo mặt nạ màu cam đồng thời bảo hộ ở trước mặt mình, đồng thời xuất cước, oanh Hư Không Thị hắc ám tà ác thành ba đoạn!
Tràng diện này, quá rung động!
Từ Tiểu Thụ xuất thủ cứu mình, có thể lý giải.
Đây chính là mộng tưởng ban đầu của Mộc Tử Tịch, thời điểm mình gặp nguy hiểm, sư huynh sẽ từ trên trời giáng xuống cứu vớt mình.
Nhưng Thiên Nhân Ngũ Suy. . .
Động cơ của ông ta là gì?
Sao ông ta cũng giúp mình xuất cước, đã bay. . . chờ chút, ông ta một cước đá bay Hư Không Thị?
Nhục thân ông ta cũng giống như Từ Tiểu Thụ?
Thế nhưng Từ Tiểu Thụ phải biến thành cự nhân, mới có thể đá bay đầu lâu Hư Không Thị.
"Ực ực ~ "
Tiểu cô nương nuốt một ngụm nước bọt, có chút sợ hãi người đeo mặt nạ màu cam trước mặt.
Đối với Thiên Nhân Ngũ Suy, ấn tượng ban đầu của nàng chính là sợ hãi, mặc kệ trạng thái đối phương thế nào, bởi vì ngay cả Bán Thánh Khương Bố Y đều sợ ông ta.
"Xoát!"
Kim quang quơ tới, vượt qua Thiên Nhân Ngũ Suy, Từ Tiểu Thụ trực tiếp nắm tiểu sư muội vào trong tay.
Cuồng Bạo Cự Nhân trừng to hai mắt tinh hồng, gắt gao nhìn chằm chằm Thiên Nhân Ngũ Suy, không có nói chuyện, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm.
"Từ Tiểu Thụ."
Thiên Nhân Ngũ Suy ngẩng đầu, khóe môi nửa khuôn mặt dưới nhếch lên, không có giải thích, chỉ khẽ cười nói: "Chúng ta hợp tác đi!"
Hợp tác. . . Từ Tiểu Thụ căn bản không đoán ra được tư duy tên biến thái này, hắn không muốn hợp tác, nhưng trực tiếp cự tuyệt có khả năng dẫn tới phản kích.
"Vì sao?" Hắn hỏi.
"Ngươi muốn giết Dạ Kiêu, ngươi muốn giết Khương Bán Thánh, ngươi muốn giết Vũ Linh Tích, ngươi muốn giết lên Thánh Thần Điện, ta đều có thể giúp ngươi, bọn họ đều là mục tiêu của ta, thậm chí là của toàn bộ Diêm Vương chúng ta!"
Thiên Nhân Ngũ Suy vừa nói vừa đi đến chỗ thi thể Hư Không Thị, thi thể to lớn hóa thành sương mù suy bại màu xám đen, tiến vào trong áo bào.
Từ Tiểu Thụ cuối cùng minh bạch vì sao ông ta có thể một cước đá bay nửa thân dưới Hư Không Thị.
Bởi vì có suy bại chi khí ảnh hưởng!
"Điều kiện." Từ Tiểu Thụ trơ mắt nhìn một đầu Hư Không Thị to như vậy, bị Thiên Nhân Ngũ Suy thôn phệ sạch sẽ!
Mà trạng thái Thiên Nhân Ngũ Suy dùng mắt trần cũng có thể nhìn thấy trở nên tốt hơn.
Đây là năng lực gì? Suy Bại Chi Thể còn có thể thông qua thôn phệ, tăng cường thủ đoạn bản thân?
Hay là nói, đây là lực lượng Quỷ Thú của ông ta?
"Không cần điều kiện, nếu chúng ta có quan hệ hợp tác, ngươi không cần đề phòng ta như thế, ta đối với ngươi cũng không có ác ý, còn có thể giúp ngươi hoàn thành chuyện ngươi muốn, chỉ cần thời điểm đến, ngươi giúp ta mấy lần là được." Thiên Nhân Ngũ Suy nói.
"Mấy lần?"
"Mấy lần tùy ngươi, ta tin tưởng ngươi, kỳ thật ta không muốn ngươi can thiệp vào hành động của ta, đương nhiên nếu có thể, Thánh Nô các ngươi, đối với Thiên Nhân Ngũ Suy ta, vờ như không thấy là tốt nhất."
Từ Tiểu Thụ nhạy cảm bắt được trọng điểm trong lời nói của Thiên Nhân Ngũ Suy.
"Đối với ngươi?"
"Đối với ta."
"Diêm Vương thì sao?"
"Bọn họ chết sống, liên quan gì đến ta?"
Thật đúng là một tên biến thái máu lạnh. Từ Tiểu Thụ lần nữa đổi mới nhận biết về Thiên Nhân Ngũ Suy.
"Ta có thể hợp tác, nhưng tuyệt đối sẽ không làm. . ."
"Yên tâm, ta sẽ không bắt ngươi làm những chuyện vi phạm nguyên tắc trong lòng ngươi, ngươi có được tự do tuyệt đối, giống như ngươi ở trong Thánh Nô lúc này, ngươi thậm chí có thể đơn phương vi phạm hợp tác, đối hạ độc thủ với ta, chỉ cần ngươi muốn." Thiên Nhân Ngũ Suy ngắt lời nói.
"Ngươi điên rồi?" Lần này, ngay cả Mộc Tử Tịch cũng không nhịn được, trốn ở trong lòng bàn tay Cuồng Bạo Cự Nhân yếu ớt mở miệng.
"Thế nào?" Thiên Nhân Ngũ Suy không chút lay động.
"Ta đồng ý!" Từ Tiểu Thụ gật đầu rất dứt khoát, "Tại Hư Không Đảo, ta sẽ không can thiệp hành động của ngươi, thời điểm mấu chốt còn có thể giúp ngươi, nhưng các ngươi cũng không thể động thủ với ta cùng sư muội ta. . . Diêm Vương các ngươi."
Khóe môi Thiên Nhân Ngũ Suy nhếch lên, đưa tay ra.
"Hợp tác vui vẻ."
Ông ta chỉ đứng cao tới đầu ngón chân kim quang cự nhân, nhưng vẫn duỗi tay ra, chờ đợi cự nhân cúi xuống bắt tay.
Tràng diện, thập phần buồn cười!
"Hợp tác vui vẻ."
Từ Tiểu Thụ chỉ đơn giản nói một tiếng, không có ý định cúi xuống bắt tay.
Có trời mới biết đụng phải Suy Bại Chi Thể, liệu có nhiễm phải vận rủi gì hay không?
Thả Mộc Tử Tịch xuống, biến nhỏ, Thiên Nhân Ngũ Suy không tiếp tục để ý Từ Tiểu Thụ chỉnh lý y phục, chuyển mắt nhìn tới tiểu cô nương song đuôi ngựa kia.
"Tiểu nha đầu, ngươi muốn trốn trong ngực suy huynh ngươi cả đời, hưởng thụ an bình, để hắn đối mặt với phong bạo sao?"
Mộc Tử Tịch có chút giật mình.
Từ Tiểu Thụ trợn mắt nhìn tới, "Ngươi muốn làm gì?!"
Thiên Nhân Ngũ Suy lù lù bất động, nhìn qua Mộc Tử Tịch, "Tiểu cô nương, đi theo ta đi, ta sẽ không xuất thủ với ngươi. . . chỉ có gia nhập Diêm Vương, cùng ta chỗ hành động, ngươi mới có thể bảo vệ được Thần Ma Đồng, đối với ngươi, đối với Từ Tiểu Thụ, đều là chuyện tốt."
Mộc Tử Tịch vô thức muốn dựa vào sư huynh, kết quả vừa nhấc chân, nàng bỗng nhiên dừng lại.
"Ngươi có bệnh sao?" Từ Tiểu Thụ "xoát" một cái, ngăn ở trước mặt tiểu sư muội, lạnh nhạt nhìn tới, "Diêm Vương các ngươi gặp người liền đào người đó, ta đã nói, ta không có khả năng gia nhập Diêm Vương, sư muội ta cũng như vậy!"
Thiên Nhân Ngũ Suy lẳng lặng nhìn chằm chằm người trẻ tuổi đối diện, mắt phải còn lưu lại huyết sắc.
"Đây là nhân sinh của nàng, ngươi không thể thay nàng quyết định. . . cũng giống như ngươi, không ai có thể quyết định thay ngươi, chi phối ý chí ngươi, không phải sao?"
"Ngươi cút!"
Từ Tiểu Thụ kéo tiểu sư muội xoay người rời đi, hắn kém chút xé bỏ thỏa thuận hợp tác vừa rồi, chỉ là không dám.
Không thể trêu vào.
Ta tránh còn không được sao?!
"Từ Tiểu Thụ. . ."
"Đừng nói với ta ngươi động tâm? Ông ta là tên điên đấy!" Thần sắc Từ Tiểu Thụ chấn kinh, không phải chứ, tiểu sư muội đã ngốc đến mức này?
"Không phải, là Thứ Diện Chi Môn. "
Đúng rồi!
Lúc này Từ Tiểu Thụ mới hoàn toàn tỉnh ngộ, đảo mắt nhìn về phía Thứ Diện Chi Môn.
Phân thân Vũ Linh Tích bị tra tấn vỡ nát, thế nhưng đồ vật vẫn còn lưu tại hiện trường.
"Đừng nghĩ nhiều."
Lúc này, Thiên Nhân Ngũ Suy đã đi đến bên dưới Thứ Diện Chi Môn, ông ta duỗi tay ra, trực tiếp xuyên qua quang môn hư ảo.
"Quả nhiên, chỉ là "Huyễn ảnh Thứ Diện Chi Môn". . ."
"Nếu như Vũ Linh Tích cầm tới Thứ Diện Chi Môn, y cũng không phát huy được bao nhiêu tác dụng."
"Thứ Diện Chi Môn cần dùng thánh lực đến thôi động, Bán Thánh trở lên mới có thể chân chính sử dụng, hơn nữa còn phải hao phí đại giới cực lớn."
Từ Tiểu Thụ như có điều suy nghĩ, "Như vậy huyễn ảnh?"
"Chỉ là mượn một chút lực lượng Thứ Diện Chi Môn, miễn cưỡng dùng đến vặn vẹo không gian mà thôi, ngược lại Dạ Kiêu thật bị y cứu đi, đoán chừng không phải truyền vào nội đảo, mà là truyền về chỗ bản thể Thứ Diện Chi Môn."
Thiên Nhân Ngũ Suy không thèm nhấc đầu, bắt đầu thu thập chiến trường.
Ông ta duỗi ngón tay chấm lấy một giọt máu đã biến thành màu đen, lại từ bên cạnh nhặt lên một cọng hắc vũ, cuối cùng lấy dao găm ra, từ trên ngực cắt xuống một khối thịt bởi vì linh hồn không trọn vẹn mà biến thành màu đen.
"Ông ta muốn làm gì?"
Mộc Tử Tịch thấy thế hãi hùng khiếp vía.
Từ Tiểu Thụ đồng dạng híp mắt lại.
Thiên Nhân Ngũ Suy không có để ý tới bọn họ, tiến hành theo chất lượng.
Nhặt xong đồ vật cắt xong thịt, ông ta từ trong không gian giới chỉ lấy ra một cái bàn, ba nén hương, ba cái chén, trịnh trọng bài bố.
Sau đó, ông ta lấy ra một cái bầu rượu ngưu cốt màu đen, rót rượu vào trong chén.
Dựa vào Cảm Giác, Từ Tiểu Thụ có thể trông thấy, động tác Thiên Nhân Ngũ Suy cẩn thận từng li từng tí, mỗi lần chỉ rót một giọt rượu.
Rượu kia vừa nhập chén, ngập không đến một phần mười, vẻn vẹn dính đáy chén.
Thiên Nhân Ngũ Suy lần lượt theo thứ tự đặt hắc huyết, kiêu vũ, hắc nhục, vào trong ba chén rượu.
Mí mắt Từ Tiểu Thụ đã bắt đầu cuồng loạn.
Tên điên, tên biến thái này, luôn làm mấy chuyện vô cùng quỷ dị, khiến người nhìn mà phát khiếp.
"Ngươi muốn làm gì?"
Từ Tiểu Thụ không nhịn được đặt câu hỏi.
Nhưng Thiên Nhân Ngũ Suy chỉ hời hợt liếc nhìn hắn một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, hai tay chắp trước ngực, đốt hương lẩm bẩm.
Lỗ tai Mộc Tử Tịch giật giật.
Từ Tiểu Thụ mở rộng Cảm Giác, cảm thấy không thể nghe, nhưng lại dốc sức đi nghe.
Một bên nghe, một bên đưa tay bịt lỗ tai Mộc Tử Tịch.
Mộc Tử Tịch tức giận ngước mắt, dùng ánh mắt róc xương lóc thịt trừng sư huynh nhà mình, chỉ ngươi có thể nghe, ta không nghe được đúng không?
"Nhận nguyền rủa điểm bị động, +1, +1, +1, +1. . ."
Thiên Nhân Ngũ Suy tựa hồ đang đọc mấy câu chú văn tối nghĩa khó hiểu.
Rất nhanh, thần sắc ông ta trở nên nghiêm túc, hai mắt toát lục quang, mãnh liệt cầm lấy chén rượu thứ nhất, khẽ đảo bên dưới tế đàn.
"Nhất bôi kiêu nhân du, lục lục đề thấp tụ."
"Tư" một cái, Từ Tiểu Thụ nghe hiểu nội dung, tóc gáy toàn thân dựng đứng.
Động tác Thiên Nhân Ngũ Suy rất nhanh, chén thứ hai nối liền, vẩy xuống phía dưới.
"Nhị bôi tiên thân cốt, úc úc quả minh thọ."
Ông ta đang làm gì?
Ông ta đang nguyền rủa?
Năng lực gia hỏa này. . . thật đúng là rất buồn nôn!
Từ Tiểu Thụ một mực bị nguyền rủa, chưa từng sợ hãi qua, lần đầu tiên đối với hai chữ "Nguyền rủa" sinh ra khủng hoảng.
Thiên Nhân Ngũ Suy rất nhanh liền vẩy chén thứ ba, vung vật trong chén lên trên thiên khung.
"Tam bôi ngao hồn thang, cổn cổn tạng linh trửu."
"Bị kinh sợ điểm bị động, +1."
Thiên Nhân Ngũ Suy hợp tay hình chữ thập căng ra, đột nhiên đập vào tế đàn, bạo thanh hét lớn:
"Tế tửu châm tam bôi, hối quân tam thi xú."
Một tay hất lên.
Tế đàn tính cả đồ vật phía trên nổ thành trớ chú chi quang, màu huyết hồng, "xoát" một cái bay về phía chân trời, tan biến không thấy.
Phương hướng này. . .
Là Chân Hoàng Điện?
Trái tim Từ Tiểu Thụ thình thịch đập mạnh, lôi kéo tiểu sư muội lui lại một bước, cao giọng hỏi lại: "Ngươi làm cái gì? Nguyền rủa Dạ Kiêu?"
Thiên Nhân Ngũ Suy làm xong hết thảy, rốt cuộc ngước mắt trông lại.
Ánh mắt ông ta đầu tiên nhìn tới Từ Tiểu Thụ, sau đó dừng ở trên người Mộc Tử Tịch hồi lâu, mới nhìn tới phương xa, nhếch miệng cười nói:
"Con mồi của ta, sao có thể trốn được?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận