Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 497: Gia Chủ Không Còn? (1)

"Mười tám?"
Mặc dù đã biết đại khái là con số này, nhưng khi Mộc Tử Tịch nói ra, Từ Tiểu Thụ cũng không ức chế nổi, khóe miệng nở nụ cười.
"Nếu như là mười tám cái danh ngạch Bạch Quật..."
"Đây chẳng phải nói, ta có thể trở mình rồi?"
Từ Tiểu Thụ cuộn ngón tay lại.
Nếu như mình nhớ không lầm, toàn bộ Thiên Tang Linh Cung mới chỉ có mười cái danh ngạch Bạch Quật.
Một đợt thu hoạch tối nay của mình, trong lúc bất giác, số lượng đã gần gấp hai.
Càng quan trọng hơn chính là, nhiệm vụ chính tuyến "Chém giết Trương Thái Doanh", hoàn thành mỹ mãn.
Từ Tiểu Thụ lập tức có một loại cảm giác đại công cáo thành, như trút được gánh nặng.
"Danh ngạch Bạch Quật dùng như thế nào, tự mình nhớ lấy à?"
Không để ý tới đám người nhìn mình chằm chằm, Từ Tiểu Thụ trực tiếp nhìn về phía Phó Ân Hồng ở trên phế tích đài cao.
"Đương nhiên không phải."
Phó Ân Hồng trợn mắt liếc một cái.
Đường đường phủ thành chủ, sao có thể dùng thủ đoạn qua loa tắc trách như thế.
Nàng vẫy tay một cái, liền có người hầu bị thương bưng một cái khay ngọc được phủ vải vàng lên.
"Đây là Linh Lung Thạch, bên trong khảm trận pháp đặc thù, là thứ duy nhất có thể cảm ứng được linh trận Bạch Quật, tương tự Cảm Ứng Thạch trong nội bộ Hồng Y."
"Chư vị cũng biết Bạch Quật hung hiểm, có Linh Lung Thạch, thời điểm gặp phải nguy hiểm bóp nát nó, liền có thể khởi động linh trận ở bên trong, trực tiếp chuyển di đào thoát."
"Có thể dùng thứ này rời khỏi Bạch Quật?"
Từ Tiểu Thụ hỏi.
"Không thể."
Phó Ân Hồng liếc mắt sang nhìn hắn một cái.
"Thứ này chỉ có thể dùng để thuấn di khoảng cách dài, nhưng có khả năng địa phương ngươi xuất hiện, vẫn tràn ngập sát cơ."
Thần sắc Từ Tiểu Thụ trì trệ.
Khủng bố như vậy sao?
Đám người vây xem đồng dạng cũng bị hù dọa.
Dù sao không phải tất cả mọi người đều biết trước được sự hung hiểm ở trong Bạch Quật.
Đa số mọi người ở đây đều giống như Từ Tiểu Thụ, hai mắt ngơ ngác tròn xoe, cái gì cũng không biết.
"Như thế xem ra, Bạch Quật thật có chút nguy hiểm? Còn cần dùng đến Linh Lung Thạch cứu nguy?"
"Nào chỉ là một chút, ta nghe nói nơi đó có một đầu Bạch Khô Lâu, một cây cốt trượng liền có thể gõ chết Vương Tọa!"
"Ngươi nói thật ư?"
"Không biết, ta cũng chỉ nghe người khác nói, ha ha, ha ha, đừng đánh!"
Đám người bên dưới nhất thời nghị luận ầm ĩ.
Dính đến vấn đề an toàn sinh mệnh, mọi người không hẹn mà cùng trao đổi tình báo nửa vời.
Đương nhiên, mấy cái thế lực tương đối nhỏ, tình báo nắm giữ, vốn rất có hạn.
Chân chính biết được bí mật, sao có thể công khai nói ra ở chỗ này?
Phó Ân Hồng ra hiệu đám người yên tĩnh, lúc này mới tiếp tục mở miệng.
"Linh Lung Thạch, chính là một lần cơ hội."
"Vào Bạch Quật, muốn rời khỏi, chỉ có thể chờ lần tiếp theo Hồng Y mở giới."
"Bỏ qua cơ hội này, liền phải đợi thêm."
"Mở giới... mở ra không gian dị thứ nguyên sao?"
Từ Tiểu Thụ nỉ non, lại hỏi:
"Vậy bình thường mỗi lần muốn tiến vào bên trong Bạch Quật, cần phải đợi bao lâu?"
Phó Ân Hồng nói:
"Ít thì mấy tuần, nhiều thì một hai tháng."
Từ Tiểu Thụ gật đầu ra hiệu đã hiểu.
Rất hiển nhiên, cho dù là Hồng Y, muốn cưỡng ép mở ra không gian dị thứ nguyên cỡ lớn giống như Bạch Quật, cần phải hao phí rất nhiều tinh lực vật lực.
Phó Ân Hồng xốc vải che lên, lộ ra bên trong từng khỏa ngọc bích màu xanh trong suốt.
Nàng cầm một miếng ngọc bích lên, linh khí quang hoa mang theo một đạo vận ảnh.
"Linh Lung Thạch, không chỉ cung cấp một lần cơ hội chạy trốn ở trong Bạch Quật, với tư cách là "danh ngạch" tiến vào Bạch Quật, nó càng có ý nghĩa quan trọng hơn."
Phó Ân Hồng lần nữa quét qua đám người, môi đỏ khẽ mở.
"Chư vị đều biết, Hồng Y Thánh Thần Điện phụ trách những việc có quan hệ tới Quỷ Thú ở trên đại lục."
"Mà Bạch Quật là không gian dị thứ nguyên cỡ lớn từng sinh ra Quỷ Thú, nguy hiểm tiềm ẩn ở bên trong, cực kỳ đáng sợ."
"Nhưng cùng lúc, tiểu thế giới ầm ầm dậy sóng, bảo khố khổng lồ như thế, mỗi một lần mở ra, thật chỉ có ngần ấy người đi vào thôi sao?"
Phó Ân Hồng dừng lại, đám người ngơ ngẩn, không biết nàng muốn nói chuyện gì.
Từ Tiểu Thụ lập tức nghĩ đến một chuyện.
Dù sao hắn từng tiếp xúc qua hai người Tân Cô Cô cùng Tiêu Đường Đường.
"Lẻn vào?"
Lập tức, một lời nói toạc huyền cơ.
Gương mặt xinh đẹp của Phó Ân Hồng cứng đờ.
Bất cứ lúc nào, người thừa nước đục thả câu, luôn vô cùng khó chịu đối với người có thể một cước đạp phá huyền môn.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
"Không sai!"
Không chút tình cảm tán thưởng, Phó Ân Hồng bắt đầu mất đi hứng thú, đờ đẫn nói.
"Mỗi lần không gian thứ nguyên mở ra, ngoại trừ người tiến vào bằng con đường chính quy, cũng không thiếu những kẻ dụng tâm khó dò."
"Những người này có thể lẻn qua dưới mắt Hồng Y, thực lực có thể nghĩ."
"Nếu như tiến vào Bạch Quật, hung hiểm, kỳ thật phần lớn không phải đến từ không gian dị thứ nguyên, mà là đến từ những người này."
"Vì sao?"
Bên dưới đã có người không nhịn được lên tiếng.
Dù sao nếu như là lén qua, không phải nên điệu thấp làm việc sao?
Còn gióng trống khua chiêng giết người, chẳng phải càng dễ hấp dẫn Hồng Y tới?
Đây không phải thuần túy tìm đường chết?
Phó Ân Hồng hiển nhiên biết những người này đang nghĩ gì, khẽ lắc đầu.
"Lúc trước ta nói, Linh Lung Thạch là "danh ngạch" tiến vào Bạch Quật, lời này có thâm ý."
"Nội bộ Hồng Y, có được Cảm Ứng Thạch, bằng vào thứ này, bọn họ có thể cảm ứng được mỗi một khỏa Linh Lung Thạch do nội bộ Hồng Y đặc biệt nghiên cứu ra."
"Nói cách khác..."
Nhẹ nhàng đặt Linh Lung Thạch trở lại khay, Phó Ân Hồng mỉm cười nói:
"Có thứ này, mới có thể chứng minh ngươi không phải người nhập cư trái phép!"
Đám người bên dưới giật mình.
Nhưng lập tức lại có một âm thanh kinh hoảng vang lên.
"Nếu như ở bên trong Bạch Quật, bởi vì nguy hiểm, bóp nát Linh Lung Thạch thì sao?"
Phó Ân Hồng vẫn mỉm cười như cũ, nhìn về phía người này:
"Hồng Y chỉ nhận Linh Lung Thạch, không nhận người."
"Tê."
Đám người giữa sân lập tức bị kinh trụ.
Chuyện này chẳng phải mang ý nghĩa, cho dù có cầm Linh Lung Thạch tiến vào Bạch Quật, thế nhưng nếu như sử dụng, mình liền sẽ biến thành người nhập cư trái phép?
"Đây cũng quá..."
"Không công bằng?"
Phó Ân Hồng đè xuống ồn ào náo động giữa sân.
Nói thật, những chuyện khiến người tranh luận này nên do Thủ Dạ tới nói.
Nhưng lão nhân kia đã sớm rời đi.
Mình chỉ có thể diễn hết vai người xấu này.
"Thế giới này vốn không có công bằng."
"Ở trong thế lực gia tộc các ngươi, có người chế định quy củ, đó mới gọi là công bằng."
"Ra bên ngoài, hơn nữa còn là không gian dị thứ nguyên cỡ lớn Bạch Quật, công bằng?"
"Ha."
Phó Ân Hồng cười nhạt.
"Muốn công bằng, liền không cần tiến vào, chuyển cơ hội cho người khác."
Đám người nhất thời yên lặng.
Từ Tiểu Thụ đối với ngôn luận như thế, hoàn toàn không có chút xíu cảm giác nào.
Chuyện này có tàn khốc không?
Tính ra vẫn còn tốt chán!
Lý niệm Tang lão đầu quán thâu cho mình, có thứ nào không khoa trương hơn gấp mấy chục lần?
Chỉ như thế, Từ Tiểu Thụ căn bản không cảm thấy nó có vấn đề gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận