Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 501: Phó Hành Sụp Đổ (2)

Đám người đồng thời bị hấp dẫn.
Liền thấy Phó Hành lúc trước dưới tình huống không có chút đề phòng, bị tạc lô oanh ngất đi, sau khi được Sư Đề chăm sóc một phen, đã thanh tỉnh lại.
"Phó Hành sao?"
Từ Tiểu Thụ do dự một chút, cảm thấy chuyện này mình đúng là có chút trách nhiệm, liền cất bước đi tới xem tình huống.
"Đây là..."
Phó Hành từ trong bóng tối khôi phục thần trí, vừa mở mắt, phía trước liền nhô ra mấy cái đầu người.
Dã nhân, dã nhân, suất ca, dã nhân...
y?
Không đúng!
Đây là...
Muội muội, Sư Đề hội trưởng, Từ Tiểu Thụ, dã nhân...
Khoan đã, sao tên dã nhân cuối cùng lại nhìn quen mắt như vậy, khuôn mặt kia...
Phó Hành nhìn chằm chằm vị Phi Tù, là vị tù trưởng châu phi kia, trong mắt lộ ra thần sắc suy tư mãnh liệt.
Phó Chỉ nhìn thấy con trai tỉnh lại, vốn cũng có chút vui mừng, nhưng nhìn thấy nghi hoặc xa lạ trong mắt y, khiến cho ông ta không khỏi tức giận.
"Ngốc tử, con đang nghĩ gì thế!"
Âm thanh quen thuộc vừa vang lên, cho dù có chút khàn khàn, nhưng thân thể Phó Hành vẫn bất giác run lên.
"Lão, lão cha?"
Gọi xong một tiếng, y liền ra sức lắc đầu.
"Mình đang nằm mơ ư, sao lão cha có thể xuất hiện được, ông ấy làm vung tay chưởng quỹ lâu như vậy..."
Sắc mặt Phó Chỉ tối đen, thế nhưng người khác căn bản không nhìn ra.
Ánh mắt Phó Hành trực tiếp lướt qua ông ta, rơi vào trên mặt Từ Tiểu Thụ.
Giấc mộng này thật kỳ quái.
Vì sao người khác đều là dã nhân, không thấy rõ khuôn mặt, cực kỳ thích hợp với không khí mộng cảnh.
Chỉ có một mình Từ Tiểu Thụ, lại chân thật như vậy?
Hình ảnh của hắn đã khắc sâu vào trong đầu mình rồi sao?
"Đúng rồi, lúc đó..."
Phó Hành nghĩ đến nổ lô, lập tức toàn bộ người cũng không tốt.
Thân thể bỗng nhúc nhích, y thả linh niệm ra, muốn điều tra "thương thế" của sảnh tiếp khách.
Dù sao lực sát thương của Từ Tiểu Thụ, y đã tự mình lĩnh hội qua.
Nhưng linh niệm vừa ra, cả người y lại lập tức cứng đờ.
"Không còn?"
"Sảnh tiếp khách không còn?"
Khí tức nóng bỏng còn sót lại trong không khí, bột mịn lơ lửng khắp nơi, đám người vết thương chồng chất...
Từ Tiểu Thụ thật đã nổ vụn sảnh tiếp khách?
Không đúng!
Hình ảnh linh niệm truyền đến, hình như đã vượt khỏi phạm vi sảnh tiếp khách?
Đừng nói, nhà mình cũng đã bị hắn thổi bay?
Thân thể Phó Hành đột nhiên bắt đầu co rút.
Y phát huy tối đa linh niệm của mình, thế nhưng cho dù đã bao trùm phạm vi lớn nhất, hình ảnh xuất hiện ở trong đầu, vẫn là một mảnh hoang vu.
Giấc mộng này, không khỏi chân thực đến mức kinh dị đi?
"Đây là đâu?"
Phó Hành căn bản không tin đây là phủ thành chủ.
Bởi vì không ai có thể nổ phủ thành chủ thành bộ dạng này được.
Nhưng thuận miệng hỏi một chút, bên tai lại truyền tới âm thanh bi thống của muội muội.
"Nhà."
Phó Hành giật mình.
Nhà ư?
Hắn nhìn về phía Phó Ân Hồng.
Có thể đối thoại?
Kia là người sống?
Y thầm cắn đầu lưỡi một cái.
"Tê!"
Đau quá.
Lại nhìn thoáng qua ánh mắt tràn ngập áy náy của Từ Tiểu Thụ, Phó Hành há to miệng, muốn nói chút gì, lại phát hiện không có lời nào để nói.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, nhà không còn.
Phủ thành chủ, biến thành phế tích?
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 1."
Từ Tiểu Thụ không biết nên làm gì.
Ta cũng không nghĩ tới sẽ biến thành dạng này a!
"Thật có lỗi, ta không phải cố ý."
Phó Hành vốn có thể chịu được.
Thế nhưng vừa nghe thấy lời này, hai mắt y đột nhiên trợn trắng, thân thể ưỡn lên, lần nữa bất tỉnh.
"Nhận e ngại, điểm bị động cộng 1."
Phó Chỉ không nói gì.
Mọi người cùng quay đầu nhìn thoáng qua Từ Tiểu Thụ, tất cả đều im lặng.
Sư Đề nặng nề thở dài một hơi.
Ông ta không rõ vì sao phủ thành chủ bị tạc đến múc này rồi, Phó Chỉ vẫn có thể giống như không có chuyện gì, thậm chí không có ý định truy cứu Từ Tiểu Thụ một chút nào.
Đổi lại là ông ta, nếu như Đan Tháp biến thành bộ dạng này.
Cho dù Tang lão tới, ông ta cũng phải băm Từ Tiểu Thụ thành Từ Tiểu Thịt!
Nhưng hiện tại...
"Tha thứ, là một loại mỹ đức."
"Rộng lượng, là người tu dưỡng."
Quả nhiên, có thể leo lên tới vị trí thành chủ, không có một ai đơn giản.
Mình đối với Phó Chỉ, vẫn có chỗ khinh thường a.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi rời đi trước đi."
Thấy không có ai mở miệng, Sư Đề chỉ có thể bất đắc dĩ lên tiếng.
Lúc này, hiển nhiên bệnh nhân vẫn quan trọng hơn.
Dù sao nơi này không chỉ có một mình Phó Hành, rất nhiều người vừa được cứu chữa tỉnh lại, đoán chừng nhìn thấy Từ Tiểu Thụ, sẽ lần nữa ngất đi.
"Ò..."
Từ Tiểu Thụ ngoáy ngoáy mũi chân, rất muốn giúp đỡ.
Đều là do Trương Thái Doanh, không có việc gì phát động linh trận, khiến cho phủ thành chủ bay mất.
Đều là gã sai!
"Ta thật không thể giúp được chuyện gì sao?"
Từ Tiểu Thụ xoa tay, áy náy nói.
Đám người bên cạnh nghe thấy hắn nói thế, cảm thấy nhịp tim chậm một nhịp.
Để cho ngươi giúp...
"Thụ huynh, ngươi vẫn nên đi trước đi, tâm trí ngốc tử nhà ta không quá kiên định, đoán chừng trong khoảng thời gian ngắn, không thể gặp mặt ngươi được."
Khuôn mặt Phó Chỉ cứng ngắc nói.
"Như thế à."
Từ Tiểu Thụ cũng hiểu được đại khái.
Đã như vậy, rút lui thôi!
"Tiểu sư muội."
"Hửm?"
Mộc Tử Tịch hóp lưng lại như mèo, ở sau lưng Từ Tiểu Thụ hứng thú nhìn Phó Hành, hiển nhiên vẫn còn chưa muốn rời khỏi nơi náo nhiệt này.
"Đi."
Từ Tiểu Thụ trực tiếp nắm lấy song đuôi ngựa của tiểu cô nương, dẫn nàng rời đi.
"Nhận chú mục, điểm bị động cộng 1240."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1, + 1, + 1, + 1..."
Bên ngoài phủ thành chủ.
Tại một chỗ rất xa Thiên Tang Thành.
Bát Cung.
Bão cát dần rời xa, chim thú hót vang chúc mừng.
Đây là một cái tiểu trấn cực kỳ vắng vẻ, có lẽ ngày xưa, nơi đây từng có vinh quang thuộc về mình.
Nhưng bởi vì ở gần Bạch Quật, mấy năm trước không gian dị thứ nguyên mở ra, khiến cho tiểu trấn hoàn toàn mất đi sự phồn vinh.
Mà giờ khắc này.
Tiểu trấn vốn nên hoang tàn vắng vẻ, lại khôi phục một chút nhân khí náo nhiệt.
Không giống với lúc trước, hiện tại khách qua đường lui đến nơi đây, tất cả đều là Luyện Linh Sư.
Số lượng, còn không ít!
Bên trong một cái khách sạn nhỏ.
Lam Tâm Tử thân mặc váy đen, cùng Hà Ngư Hạnh trên mặt xuất hiện ma văn, đang mặt đối mặt xếp bằng ở trên giường.
"Cảm giác thế nào?"
Ánh mắt Lam Tâm Tử dời xuống, ma văn trên mặt Hà Ngư Hạnh dịch chuyển khỏi, rơi xuống một mảnh điêu phiến ở trên tay gia hỏa này.
"Còn có thể chịu đựng được."
Trong mắt Hà Ngư Hạnh có cuồng dục.
Y cực lực nhẫn nại lấy, để ngữ khí mình trở nên bình tĩnh.
"Tế Lạc Điêu Phiến quá mạnh, kiếm ý ẩn chứa bên trong, căn bản không phải ta hiện tại có thể hoàn toàn lĩnh hội được."
"Nhưng cho dù chỉ là một chút xíu, cũng đã đủ rồi."
"Ta cảm thấy bản thân hiện tại, so với lúc trước, không chỉ mạnh hơn một chút."
Hà Ngư Hạnh liều mạng nắm chặt thanh đồng điêu phiến trên tay.
Điêu phiến chỉ lớn cỡ móng tay ngón út.
Nhưng năng lực ẩn chứa bên trong, tựa hồ vô cùng bàng bạc.
Chỉ việc khắc chế thân thể run rẩy, y cũng đã phải tốn hết lực khí toàn thân.
"Đủ."
Lam Tâm Tử đạm mạc nói, "Hôm nay đủ rồi, lại tiếp tục lĩnh hội, ngươi liền không gánh được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận